Chương 562: Kết hợp lao động với nhàn hạ, chăm chỉ tu luyện, tranh thủ vạn cổ trường tồn với tông môn
Chương 562: Kết hợp lao động với nhàn hạ, chăm chỉ tu luyện, tranh thủ vạn cổ trường tồn với tông môn
“Lại có thể ngang hàng với Vô Địch Thiên Tôn, cái này tiêu hao cũng coi như là hợp lý.” Trảm Linh suy nghĩ một chút nói, hắn hoàn toàn không chú ý đến cái câu nếu như có ta thao túng của Từ Phàm.
“Vốn còn muốn tối ưu hóa một chút, nhưng suy nghĩ một chút thì hay là vẫn luyện chế ra đã, làm con át chủ bài cuối cùng của tông môn chúng ta.” Từ Phàm nói.
“Đại trưởng lão, hay là sau này ta sẽ chủ yếu đi thu thập Ngũ Hành Bản Nguyên.” Bàng Phúc ở bên cạnh nói.
Hắn bây giờ đã có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu với Ẩn Linh môn, con át chủ bài của tông môn càng thâm hậu, thì chỗ dựa của hắn càng vững chắc.
“Không cần, Ngũ Hành Bản Nguyên của tông môn cũng đủ dùng, ngươi cứ theo tỉ lệ vừa nãy là được.” Từ Phàm phất tay một cái nói.
Tụ Linh Trận của tông môn nhà mình có thể ngưng tụ Ngũ Hành Bản Nguyên, hơn nữa mỗi năm lại giàu hơn một chút, cấp dưỡng một con rối Đại Thừa Kỳ thỉnh thoảng mới dùng một chút cũng không thành vấn đề.
“Không thiếu Ngũ Hành Bản Nguyên, nhưng chắc là thiếu chân linh của Yêu Tôn nhỉ.” Đột nhiên Trảm Linh hưng phấn nói.
“Cho ta một phân thân của Bồ Đào, phối cho ta thêm hai quả pháo quỹ đạo, hai đại đội con rối Hợp Thể Kỳ, ta sẽ bắt cho ngươi mấy Yêu Tôn ở thông đạo hai giới gần nhất.”
Trảm Linh hưng phấn xoa tay, hắn đã nghĩ xong chiến thuật hết rồi.
Nếu như một mình không đánh được thì quần đấu, nếu như không đánh được thì dùng pháo quỹ đạo cản ở phía sau.
“Trảm Linh trưởng lão lâu rồi không đánh nhau à ?” Từ Phàm cười nói.
“Mấy năm không động thủ, cuối cùng vẫn hơi ngứa tay.” Trảm Linh cười hà hà nói.
“Cứ sắp xếp theo lời của Trảm Linh trưởng lão đi, Bồ Đào trang bị đầy đủ cho hắn, bên ngoài từ trong tông môn tập trung hai viên truyền tống châu cấp đạo khí.” Từ Phàm nói.
Hai người ăn nhịp với nhau, một người cần chân linh của Yêu Tôn, một người thì muốn ra ngoài đánh nhau.
Cái yêu cầu này Từ Phàm cảm thấy nếu như hắn lại không phối hợp nữa, thì Trảm Linh sẽ có ý kiến.
Chỉ chốc lát sau, một con rối cầm hai viên truyền tống châu xuất hiện ở bên cạnh Từ Phàm.
“Hai viên truyền tống châu này, Trảm Linh trưởng lão cất vào, gặp phải người không đánh được thì truyền tống ngay lập tức.”
“Đồ có thể mất, nhưng ngàn vạn lần Trảm Linh trưởng lão không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Từ Phàm nghiêm túc nói.
“Đa tạ đại trưởng lão.”
Trảm Linh có chút cảm động nhận lấy truyền tống châu trong tay con rối, cảm thấy chỗ dựa này quá là săn sóc.
“Cám ơn cái gì chứ, ta vẫn chờ Trảm Linh ngươi trùng tu trở thành Vô Địch Thiên Tôn, trấn thủ tông môn cho ta nữa.” Từ Phàm cười nói.
“Nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại trưởng lão.” Trảm Linh nói xong thì hưng phấn chuẩn bị xuất hành săn tôn giả Yêu Tộc.
“Đại trưởng lão, ta có thể giúp gì cho tông môn không?” Bàng Phúc ở bên cạnh nói.
“Kết hợp cả lao động và nhàn hạ, chăm chỉ tu luyện, tranh thủ vạn cổ trường tồn với tông môn.” Từ Phàm thong thả nói, bây giờ không biết tại sao, hắn cảm thấy chi phí để hắn trở thành cá mặn càng ngày càng cao.
“Nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại trưởng lão!” Bàng Phúc kích động nói.
Chỉ một câu nói ngắn gọn của Từ Phàm, trong nháy mắt đã làm cho hắn nhận thức được trách nhiệm trên vai quan trọng dường nào.
“Đừng có kích động như vậy, cũng có phải bảo ngươi đi đánh giặc đâu.” Từ Phàm cười nói.
Bàng Phúc như được tiêm kích thích, sau đó lái Số hiệu Xà Linh, lại xuất phát về phía vực Cực Không.
“Haiz, ai cũng chăm chỉ như thế, chẳng còn ai câu cá với ta nữa.” Từ Phàm thở dài một tiếng nói.
“Cũng không biết huynh đệ tốt kia của ta thế nào rồi?” Từ Phàm cảm thấy phúc lợi của mình nên dùng đúng chỗ.
Viêm Châu, phu phụ Vương Vũ Luân như đang dẫn theo nữ nhi tìm vật gì đó.
“Linh Nhi, ngươi hãy trở về tông môn với ta đi, những năm nay làm khó ngươi rồi.” Vương Vũ Luân nhìn nữ nhi đau lòng nói.
“Cha, ta không đi, sư phụ ta còn đang không rõ sống chết, nếu bây giờ ta đi, há chẳng phải là vong ân phụ nghĩa à.” Vương Linh Nhi lắc đầu một cái nói.
“Chuyện của sư tôn ngươi, ta đã bảo Bồ Đào đi kiểm tra rồi, khu vực chu vi hơn mười vạn cây số của cả Tiên thành đều đã tìm hết một lượt rồi.”
Những lời phía sau Vương Vũ Luân không nói, nhưng đã bày tỏ rất rõ ràng rồi.
“Ta có cảm giác, có thể sư phụ bị vây trong một bí cảnh nào đó, chỉ cần tìm được là có thể cứu sư phụ ra.” Vẻ mặt Vương Linh Nhi kiên định nói.
“Được rồi, chúng ta không sốt rột, cha nương sẽ tìm với ngươi.”
Mộ Dung Thiến Nhi bên cạnh ôn nhu kéo tay Vương Linh Nhi nói.
Xa cách nhiều năm như vậy, bây giờ nàng nhìn nữ nhi thế nào cũng không đủ.
“Đa tạ cha nương có thể cùng tìm sư tôn với ta.” Vương Linh Nhi cảm động nói.
“Còn không phải là vì muốn ở cạnh ngươi à.”
Vương Vũ Luân đứng trên Linh thuyền, nhìn đất nước phía dưới luôn luôn có phàm nhân lướt qua không kiềm được cảm khái.
“Hy vọng Yêu Tộc không muốn khuếch trương tới nơi này.”
“Phu quân đừng nghĩ nữa, khuếch trương tới đây ít nhất cũng cần thời gian mấy trăm năm, đến lúc đó, không chừng Nhân Tộc đã trấn áp được Yêu Tộc rồi.” Mộ Dung Thiến Nhi đi tới bên cạnh Vương Vũ Luân nói.
“Cha, bây giờ thế cục của Nhân Tộc và Yêu Giới bên đại lục trung tâm càng nghiêm trọng hơn à?” Vương Linh Nhi tò mò hỏi.
“Hiện tại vẫn tốt hơn chút, không gian toàn bộ Tu Tiên giới bị phong ấn, một ít thánh địa tông môn có thực lực cường đại và Tiên thành vẫn có thể che chở phàm nhân.” Vương Vũ Luân nói.
“Nếu như có thể, ta muốn mời sư tôn ngươi đưa ngươi cùng đến Ẩn Linh môn.”
Hắn vẫn luôn cảm thấy nữ nhi cách xa mình quá rất không yên tâm.
“Sau khi tìm được sư tôn, ta sẽ thử khuyên một chút.”
“Lúc sư tôn rời đi thì quan hệ với tông môn không tốt, vừa không thấy sư tôn thì ta đã rời khỏi tông môn, đợi ở Tiên thành một thời gian.” Vương Linh Nhi nói.
“Không bị oan ức gì chứ ? Nếu như chịu oan ức thì nói với cha, cha xả giận cho ngươi.” Vương Vũ Luân lại hỏi.
“Nữ nhi lanh lợi như thế, sao lại phải chịu oan ức chứ?” Vương Linh Nhi cười nói.
Ngay vào lúc này, giọng nói của phân thân Bồ Đào vang lên.
“Phong chủ, đã dò được vị trí lần cuối cùng sư tôn của quý thiên kim xuất hiện, căn cứ theo tình báo đã chế định ra một con đường lục soát tốt nhất.”
Một quầng sáng xuất hiện trước mặt ba người, phía trên có một tuyến đường ảo dọc theo Tiên thành ra ngoài, phía trên ghi chú các địa điểm khả nghi.
“Chúng ta trở về tiên môn trước, tu sửa một phen sau đó lại đi tìm sư tôn của Linh Nhi.” Vương Vũ Luân vẫy tay nói, không biết tại sao, hắn cảm giác trên quầng sáng có một địa điểm làm hắn thấy rất có cảm giác.
Ba ngày sau, ngàn dặm bên ngoài Tiên thành.
Vương Vũ Luân phái ra hết đội hộ vệ của hắn, hình thành một đại hạm đội Linh thuyền.
Lúc này xung quanh Vương Vũ Luân có khoảng một trăm con rối Hợp Thể Kỳ xung quanh, còn có một vạn con rối Luyện Hư Kỳ bảo vệ ở bên ngoài.
Trên bầu trời còn có mười tám viên Trấn Yêu Tinh bên trong có hai quả pháo quỹ đạo.
Mấy ngàn vệ tinh vũ khí thiên cơ cung cấp bản đồ tình báo giúp đỡ.
“Cha, đây chính là sắp xếp của ngươi khi xuất môn à!” Vương Linh Nhi khiếp sợ nói.
“Trước khi ta xuất môn đại trưởng lão đã cứng rắn đưa cho ta, qua một thời gian không yên tâm, lại bảo Trảm Linh trưởng lão đưa đến.” Vương Vũ Luân cười nói.
Xuất môn nhiều năm như vậy, hắn cũng hơi nhớ Từ Phàm.
“Cha, Từ bá bá tốt với ngươi quá, sắp xếp cho ngươi như vậy thì công chiếm một Tiên thành cũng được luôn.” Vương Linh Nhi cười nói.
“Công chiếm Tiên thành, sao quan trọng bằng tìm sư tôn với nữ nhi được.” Vương Vũ Luân cười nói.