Chương 563: Mời
Chương 563: Mời
Bồ Đào đánh dấu vị trí sư tôn Vương Linh Nhi có thể xuất hiện trên bản đồ, nơi xa nhất đã cách Tiên thành hơn triệu dặm, nơi đó là thiên hạ của yêu thú.
Cộng thêm phân thân của Bồ Đào đều cần số liệu khổng lồ để phân tích sóng linh khí, phán đoán nơi nào có bí cảnh.
Cho nên Vương Vũ Luân dứt khoát lấy hết tất cả con rối và Linh thuyền ra, để phòng ngừa nửa đường xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Một hạm đội Linh thuyền khổng lồ, nhanh chóng tiến về một phương hướng nào đó.
Trên đường luôn luôn có Yêu thú muốn tập kích hạm đội Linh thuyền, đều bị con rối nhẹ nhàng chém chết.
Ba người với một hạm đội Linh thuyền tìm kiếm suốt nửa năm.
“Ta cảm giác như sư tôn đang ở phía trước, tại sao lại không tìm được chứ?” Mặt Vương Linh Nhi lộ vẻ khổ sở nói.
“Không nên gấp, từ từ tìm, ta tin sư tôn nhất định còn sống.” Vương Vũ Luân đi tới bên cạnh nữ nhi an ủi nói.
“Vương phong chủ, kiểm tra thấy phía trước có linh khí dị thường, có khả năng là ở đó có bí cảnh.”
“Hy vọng lần này là thật.” Vương Vũ Luân trông đợi nói.
“Ta cảm giác lần này sư tôn nhất định ở bên trong.” Vương Linh Nhi kiên định nói.
“Vậy được, chúng ta hãy đi xem xem.” Vương Vũ Luân nói.
Trong nửa năm nay, bọn họ đã kiểm tra được bốn cái di tích.
Mỗi một di tích đều có thu hoạch không nhỏ, nhưng hết lần này đến lần khác đều không có sư tôn của Vương Linh Nhi.
Một trăm con rối Luyện Hư kỳ dò xét di tích chuyên nghiệp từ trên Linh thuyền bay xuống biến mất về phía của di tích.
Lúc này, sư tôn của Vương Linh Nhi đang bị một con Yêu thú cấp Đại Thừa Kỳ đuổi giết trong di tích.
“Ta không thể chết được, Linh Nhi còn đang ở bên ngoài, nếu ta chết nàng ở trong tông môn bị bắt nạt thì phải làm sao?” Sư tôn Vương Linh Nhi vô cùng kiên định nói.
“Cũng may là con Yêu thú này chưa sinh linh trí, ta vẫn còn cơ hội thoát khỏi nó.”
Sư tôn Vương Linh Nhi vừa nói xong thì thân ảnh đã ẩn vào trong không trung.
“Hống~”
Con Yêu thú Đại Thừa Kỳ kia thấy con mồi của nó đã biến mất, nhất thời ngửa mặt lên trời gào to.
Sóng âm khuếch tán ra, trong nháy mắt đã đánh bật thân ảnh của sư tôn Vương Linh Nhi ra ngoài.
Đúng lúc này, phía trước sư tôn Vương Linh Nhi lại xuất hiện một con Yêu thú Đại Thừa Kỳ.
Sư tôn Vương Linh Nhi hơi tuyệt vọng nhìn về phía trước.
“Thế mà vẫn còn một con Yêu thú cấp Đại Thừa Kỳ!”
Ngay vào lúc hai con Yêu thú Đại Thừa Kỳ nhào về phía sư tôn Vương Linh Nhi, cả bí cảnh đột nhiên chấn động một cái.
Một cánh cửa lớn mở ra trên bầu trời.
Sư tôn Vương Linh Nhi thừa dịp hai con Yêu thú Đại Thừa Kỳ ngẩn người nhìn lên bầu trời, nhanh chóng bỏ chạy.
Một hạm đội Linh thuyền khổng lồ đi qua từ cửa lớn.
Sau đó có hai quả pháo lớn kỳ dị phát ra ngân quang trong nháy mắt đã nổ xuyên người hai con Yêu Thú Đại Thừa Kỳ kia.
“Oanh!!”
Dư âm của pháo quỹ đạo bắn xuống mặt đất, trong nháy mắt đã làm địa hình trong phạm vi lớn sụp đổ.
Vương Vũ Luân đứng trên Linh thuyền nhìn thấy mặt đất bị bao trùm bởi khói mù.
“Phân thân Bồ Đào, quét sạch khói mù.” Vương Vũ Luân bình tĩnh nói.
Trong mắt hắn đánh chết hai con Yêu thú Đại Thừa Kỳ chỉ là một cảnh nhỏ.
Mấy con rối thuật pháp Luyện Hư kỳ liên hiệp thi triển bạo vũ chi thuật.
Chỉ trong chốc lát, mặt đất vốn bị bao phủ bởi khói mù đã được làn mưa xối xả gột rửa.
“Linh Nhi, hình như ta thấy sư tôn ngươi.” Vương Vũ Luân nhìn phía xa, như đã bị bóng dáng xinh đẹp làm kinh ngạc đến ngây người nói.
Cùng lúc đó, sau khi sư tôn Vương Linh Nhi biết được mình đã được cứu, nhìn về phía bầu trời, vừa hay nhìn thấy Vương Vũ Luân trên boong thuyền Linh thuyền.
Lúc này Vương Vũ Luân một bộ áo dài trắng, như đích tiên đứng trên Linh thuyền.
Dáng người ngạo nghễ, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt thâm thúy như tinh hà trong bầu trời đêm.
Lúc này ánh mắt của Vương Vũ Luân vừa hay cũng nhìn về phía sư tôn Vương Linh Nhi.
Một khắc kia, dường như nàng nhìn thấy một luồng quang, thắp sáng nàng từ chỗ sâu tuyệt vọng.
Ngay lúc sư tôn Vương Linh Nhi muốn đi lên cảm ơn một phen.
Một độn quang đã từ trên Linh thuyền lao xuống, rúc vào trong ngực nàng.
“Sư tôn, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!”
Vương Linh Nhi ôm chặt lấy sư tôn nàng,
Chôn đầu vào trong chỗ mềm mại kia.
“Sư tôn, cuối cùng đồ nhi cũng tìm được người rồi, khoảng thời gian này đồ nhi nhớ ngươi chết đi được.” Vương Linh Nhi khóc nức nở nói.
“Người đứng trên Linh thuyền kia là ai? Hắn là ân công cứu mạng ta sao?” Sư tôn Vương Linh Nhi hỏi trước.
“Đó là cha ta, sư tôn ngươi không nhận ra sao?” Vương Linh Nhi nghi hoặc nói.
“Đó là cha ngươi! Trước kia ta đã có duyên gặp một lần, sao lại nhìn không giống nhỉ?” Sư tôn Vương Linh Nhi hơi khiếp sợ nói.
“À, cha ta đang mở cái thần thông gọi là đặc hiệu chiến đấu gì đó, đợi sau khi cha ta biến lại thì chắc là sư tôn có thể nhận ra rồi.” Vương Linh Nhi cười nói.
“Sư tôn, đồ nhi trăm ngàn cay đắng, chịu mọi uất ức mới tìm được ngươi.”
“Không phải ngươi nên an ủi đồ nhi trước sao?” Vương Linh Nhi nũng nịu nói.
Lúc này, hạm đội Linh thuyền khổng lồ kia cũng từ từ đáp xuống.
“Tú Tâm tiền bối, ngươi không sao chứ?”
Phu phụ Vương Vũ Luân đi xuống từ trên Linh thuyền.
“Đa tạ Vương đạo hữu, Mộ Dung đạo hữu cứu giúp.” Tú Tâm cảm kích nói, sau trong ánh mắt có một chút thất vọng nho nhỏ.
“Tú Tâm đạo hữu khách khí rồi, ngài là sư tôn của Linh Nhi, theo lý thì nên như vậy.” Vương Vũ Luân khách khí nói.
Sau khi mấy người nói chuyện cũ một phen sau, Vương Vũ Luân nói ra nghi ngờ.
“Sao tiền bối lại bị vây ở đây lâu như thế?” Vương Vũ Luân nói.
Lúc này, con rối trên Linh thuyền bắt đầu đề phòng, phân bố trong vòng phương viên mấy trăm dặm, loại bỏ hết tất cả mọi thứ có thể uy hiếp đến Vương Vũ Luân.
Mặc dù Tú Tâm có hơi khiếp sợ với thực lực của những con rối này, nhưng cũng không hỏi thăm quá nhiều.
“Bí cảnh này không có cửa ra, ta đã tìm ở bí cảnh này mấy năm rồi nhưng cũng không tìm được cách ra ngoài.”
“Hơn nữa bây giờ cũng đã liên lụy đến các ngươi rồi.” Tú Tâm có hơi xấu hổ nói.
“Phân thân Bồ Đào có phát hiện cửa ra của bí cảnh không?” Vương Vũ Luân hỏi.
“Kiểm tra đến một pháp trận kỳ dị, đang phân tích công dụng, chắc là có liên quan đến cửa ra.” Giọng nói của phân thân Bồ Đào vang lên.
Ban đầu vì sự an toàn của huynh đệ tốt, Từ Phàm nghĩ đến hết mọi khả năng, thậm chí còn giao cho phân thân Bồ Đào tất cả quyền hạn.
“Dự trù cần thời gian ba ngày, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Sau khi Vương Vũ Luân nghe thấy lời của phân thân Bồ Đào nói: “Chúng ta cứ đợi trước đã, cuối cùng nhất định sẽ có cách ra ngoài.”
“Vậy về động phủ của ta trước đi, nơi đó tương đối an toàn.” Tú Tâm gật đầu một cái.
“Được.”
Một sơn cốc bốn mặt đều bị gió lốc lớn bao trùm.
Mấy người lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, làm một bữa dạ tiệc vô cùng phong phú.
“Không biết sau khi tiền bối ra khỏi bí cảnh thì có dự định gì?” Vương Vũ Luân hỏi.
“Sau khi đi ra ngoài, ta muốn đưa Linh Nhi đi ẩn cư, chăm chỉ tu luyện, sau này lúc hai giới dung hợp đến chỗ này, thì có thể có cái vốn an thân lập mệnh.” Tú Tâm suy nghĩ một chút nói.
“Nếu như thế, hay là tiền bối đưa Linh nhi trở về Ẩn Linh môn với ta được không?”
“Bây giờ tông môn ta đã thanh trừ toàn bộ tất cả Yêu Tộc xung quanh rồi, đã không còn họa Yêu Tộc, rất thích hợp để ẩn cư tu luyện.” Vương Vũ Luân mời.