Chương 641: Chiến đấu đánh gió
Chương 641: Chiến đấu đánh gió
Từ Phàm cứ đợi như thế một ngày, thời gian nhàm chán đến mức phải chơi cờ với Bồ Đào.
Kết quả là sự thực chứng minh, sau khi toán lực đạt đến một trình độ nhất định, thì có chơi cờ như thế nào nữa thì cũng chẳng thú vị gì, bởi vì tất cả các nước cờ đều đã bị nhìn thấy hết rồi.
Lúc Từ Phàm cảm thấy sự kiên nhẫn sắp kiệt hết thì một độn quang mới xuất hiện.
Nhìn ánh mắt và trang phục tả tơi trên người tu sĩ kia, Từ Phàm không kiềm được cảm khái nói: “Ngươi còn giả hơn cả túi ny lon.”
Từ Phàm cứ nhìn tu sĩ kia bước vào đại trận mình đã mai phục xong như vậy, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
“Không biết có thể chém chết ngươi hay không.”
Vừa nói xong câu này, tu sĩ ở trong trung tâm đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát ý.
“Không biết vị đạo hữu nào ở đây, mời hiện thân ra gặp mặt.” Tu sĩ đang ngụy trang kia cũng không hốt hoảng, trên mặt còn lộ vẻ mặt ngoài ý muốn.
Từ Phàm không thèm để ý, đại trận bắt đầu khởi động.
Vốn là lúc mới bắt đầu, Từ Phàm còn muốn chơi với hắn, nhưng sau một ngày chờ đợi thì sự kiên nhẫn của hắn cũng đã hết.
Hai trăm con rối Hợp Thể Kỳ, hai vạn con rối Luyện Hư Kỳ, cùng nhau bày ra pháp trận tuyệt không cách.
Một con rối Đại Thừa Kỳ dịch chuyển tức thời xuất hiện trên bên trên tu sĩ, tay cầm Trọng Thủy Nguyên Đao, trực tiếp đánh ra một kích mạnh nhất.
Dưới đất bốn con rối Đại Thừa Kỳ còn lại cũng đã bày xong chiến trận.
“Hống!”
Lúc đại trận cách không tuyệt linh dâng lên, tu sĩ cũng đã phục hồi lại nguyên hình.
Một con cự thú hoàng kim lưng mọc hai cánh, giống như sư tử xuất hiện.
Pháp Tướng Kim Thân cũng được sử dụng đồng thời, ngăn cản một kích mạnh nhất của con rối.
“Nhân Tộc ngươi sao phát hiện được ta vậy?” Yêu Tôn Vô Địch kia lui đến ranh giới pháp trận cả giận nói, cảm giác như vở kịch mà mình diễn lúc trước đều vô ích hết.
“Nói nhiều thế làm gì, làm đi.” Con rối tay cầm Trọng Thủy Nguyên Đao oán giận nói.
Năm con rối Đại Thừa Kỳ xuất hiện trước người Yêu Tôn Vô Địch hình thành thế bao vây một nửa.
Giết Yêu Tôn Vô Địch.
Đao chém, rìu bổ, kiếm chém, roi rút, chùy đập.
Cộng thêm tuyệt không cách linh đại trận đang điên cuồng rút linh lực trong đại chiến ra,
Làm cho Yêu Tôn Vô Địch khổ không thể tả.
Giống như rơi vào trạng thái chó cùng rứt giậu.
Cự thú hoàng kim sau lưng có hai cánh bị kim quang bao trùm, sau đó chém tới xung quang.
Bức lui năm con rối, muốn xông ra khỏi đại trận, dịch chuyển tức thời rời đi.
Cũng chẳng thể làm gì khi đại trận đã phong ấn không gian vô cùng nghiêm ngặt từ lâu, trong lúc nhất thời không thể dễ dàng phá vỡ.
Cự thú hoàng kim dài mười trượng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm năm con rối vây công hắn, cuối cùng vẻ mặt thoáng qua một tia quả quyết.
“Bành~”
Cự thú hoàng kim hóa thành kim quang đột nhiên đánh xuyên qua con rối có uy hiếp lớn nhất với hắn một cách cực nhanh.
Con rối tay cầm Trọng Thủy Nguyên Đao kia lập tức bị nổ thành từng mảnh vụn bay lả tả khắp bầu trời.
Vẻ mặt của Từ Phàm cũng không thay đổi nhiều, mà tiếp tục điều khiển bốn con rối còn lại tiếp tục công kích.
Một con rối tay cầm đạo khí linh kiếm trong đó thuận tay tiếp nhận Trọng Thủy Nguyên Đao, một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, công kích về phía Yêu Tôn Vô Địch với một khí thế lẫm liệt.
“Nhân Tộc, đúng là thủ đoạn của ngươi rất lợi hại, nhưng còn chưa giết được ta đâu.”
Cự thú hoàng kim nói xong lại hóa thành đạo kim quang lao về chỗ yếu nhất của pháp trận.
“Rắc rắc~”
Chỗ bị kim quang đâm vào xuất hiện một vết nứt, nhưng lại được vá lại ngay.
Mà cự thú kia lại bị bắn trở lại, ngay sau đó bị bốn con rối vây công, trên người bốn con rối của hắn lại xuất hiện thêm mấy vết thương.
Chiến đấu lại lâm vào bế tắc.
Chấn động của chiến đấu làm chấn cả không gian bên trong đại trận ông ông tác hưởng.
Khu vực bị đại trận bao trùm, sớm đã bị dư âm chiến đấu chấn động thành một đống phế tích.
Mà Từ Phàm ở bên ngoài đại trận, vẻ mặt vẫn bình tĩnh điều khiển con rối.
“Giống như là đánh gió vậy, khó khăn quá.”
Qua cuộc chiến này, Từ Phàm biết hắn không thể giữ được vị Yêu Tôn Vô Địch này.
Trừ lần đầu tiên sau khi hóa thành kim quang đánh tan con rối Đại Thừa Kỳ kia xong, thì vị Yêu Tôn Vô Địch không ra tay nữa.
Hắn vừa chiến đấu vừa tìm điểm yếu của pháp trận, muốn đột phá ra ngoài.
Đánh qua đánh lại Từ Phàm cũng cảm thấy không thú vị nữa, sau đó thì cảm nhận được một kim quang đã phá ra khỏi đại trận.
Vốn là Từ Phàm còn định cho hắn mấy quả pháo quỹ đạo trên bầu trời.
Nhưng suy nghĩ lại thì Từ Phàm cảm thấy tiết kiệm một chút linh khí vẫn hơn, đả kích như này với Yêu Tôn Vô Địch mà nói cũng không đau không ngứa.
Giống như Cửu Kiếm Tôn Giả trước kia vậy, dù là có Tụ Linh Trận toàn bộ Ẩn Linh môn chống đở đại chiến và pháo quỹ đạo, thì cuối cùng cũng không gây ra được vết thương quá lớn cho hắn.
Theo kim quang lao ra khỏi pháp trận, giọng nói của Yêu Tôn Vô Địch kia cũng truyền tới.
“Tu sĩ Nhân tộc, ta nhớ mặt ngươi và tông môn ngươi rồi đấy.”
Trong giọng nói có một chút khuất nhục.
“Ngươi nhớ cái khỉ gió gì.” Từ Phàm khinh thường nói.
“Xem ra Yêu Tôn Vô Địch còn mạnh hơn với dự đoán một chút, phải gia tăng tốc độ luyện chế con rối kiếm trận rồi.” Từ Phàm nhìn đại chiến đã vỡ tan tành nói.
“Bồ Đào, con rối bị kích hủy kia cần sửa chữa bao lâu?” Từ Phàm hỏi.
“Trong bảo khố có nòng cốt dự bị, lắp lại những linh kiện còn lại là được.”
“Cũng may lúc đầu luyện chế có nhiều ý tưởng, không thì trận chiến này lỗ chết.” Từ Phàm cười nói.
Một không gian Truyền Tống Trận xuất hiện dưới chân Từ Phàm.
Một linh quang lóe lên, tất cả con rối đều biến mất hết, chỉ còn lại một đống phế tích từ dư âm của trận chiến tạo thành.
Ẩn Linh môn, trong tiểu viện của Từ Phàm.
“Số một, ban đầu Thiên Tiên khí lão đại ca ngươi trong bảo khố, ngươi cảm thấy có thể tạo được hiệu quả chém giết cho cảnh giới vô địch hay không?” Từ Phàm hỏi.
“Đương nhiên không thể, cùng lắm thì cũng chỉ là đánh cho bị thương, liều chết thì vẫn còn được, nhưng không thể giữ lại.” Phân thân số một suy nghĩ một chút nói.
“Trình độ của địch nhân chúng ta, cũng lên đến cấp Yêu Tôn Vô Địch rồi, thế nhưng bây giờ thủ đoạn của tông môn chúng ta cũng chỉ có thể đánh gió cho Yêu Tôn Vô Địch, còn cần phải làm ra được một đại sát khí, thì mới có thể uy hiếp được Yêu Tôn Vô Địch.” Từ Phàm nói với số một số hai.
“Đại sát khí à, nếu không được thì cải tạo pháo quỹ đạo, làm thành lạp tử pháo, pháo phản vật chất.”
“Nếu không được nữa, thì làm ra pháo hằng tinh luôn.” Phân thân số hai nói.
“Lạp tử pháo thì tạm được, những cái còn lại thì không thực tế lằm, nếu như chiến trường ở khu vực Tiên thành Lâm Sâm, thì một quả pháo này của ngươi đi xuống cũng hết luôn.” Phân thân số một nói.
“Quả thực không được, luyện chế thêm bản tụ năng, hấp thu tập trung lực lượng đại nhật kim ô chí dương.” Số hai lại nói.
Lúc này Từ Phàm lắc đầu một cái.
“Đồ chơi này nổi bật quá, nếu muốn đánh cho Yêu Tôn Vô Địch bị thương, thì bản tụ năng kia cần số lượng lớn, cũng rất dễ bị địch nhân phát hiện.” Từ Phàm nói.
“Có phải ngươi muốn đổi thành tiên khí không, thế thì giá vốn lớn quá.”
“Ta cảm thấy có thể làm từ trên người pháo quỹ đạo, đợi bao giờ con rối kiếm trận mà bản thể nói xuất hiện thì đi thử hiệu quả một chút.”
“Nếu như kiếm trận rất mạnh, thì cũng không phải phí nhiều công phu như thế nữa.” Phân thân số một nói.
“Tiếc là mặt trời của thế giới này, cũng chính là đại nhật kim ô chỉ là cái hình chiếu, nếu không trực tiếp làm ra Đới Sâm Cầu, có được năng lượng cấp bậc như thế thì xem đến lúc đó ai dám chọc đến chúng ta?”