Chương 651: Thả câu
Chương 651: Thả câu
“Nơi mà Ẩn Linh môn nhận nhiệm vụ trước đây là trấn thủ Tượng Châu, mà nhiệm vụ của Thiên Linh tông chúng ta là trấn thủ Thịnh Hải Châu, vừa vặn ngay sát vách Tượng Châu.”
“Cho nên ta muốn xin cho các đệ tử Thiên Linh tông đi nhờ các ngươi.” Thiên Linh Tôn Giả có hơi ngượng ngùng nói ra.
Mặc dù Thiên Linh tông bọn họ cũng có mấy chiếc tinh chu, nhưng mỗi một chiếc đều có tác dụng lớn, không dễ dàng điều ra một chiếc chỉ để qua lại giữa hai nơi được.
Không giống như Ẩn Linh môn, trực tiếp điều động cả một chi hạm đội tinh chu, chỉ chuyên dùng để vận chuyển.
“Ta còn tưởng là chuyện gì chứ, đúng lúc cũng tiện đường, thời điểm chúng ta xuất phát cũng sẽ thuận tiện đón các ngươi đi chung luôn.” Từ Phàm mỉm cười nói.
“Vậy thì xin đa tạ Đại trưởng lão.” Thiên Linh Tôn Giả vừa cười vừa nói.
“Chi tiết cụ thể, ngươi cứ phái trưởng lão thương nghị với Tự Viễn là được.”
Bây giờ Khâu Tự Viễn đã chính thức trở thành chưởng giáo Ẩn Linh môn.
“Đã rõ.”
Cuối cùng Thiên Linh Tôn Giả trò chuyện một lúc với Từ Phàm rồi rời đi.
Trong không gian dưới lòng đất, Từ Phàm thấy được hạch tâm Tiên khí của toàn bộ Ẩn Linh đảo.
“Loại linh khoáng cấp bậc này, cũng là lấy được từ bên trong tai họa sao?” Từ Phàm nhìn hạch tâm Tiên khí trước mắt có hơi chấn kinh hỏi.
“Tất nhiên không phải, đều chỉ là linh khoáng cấp bậc Tiên khí cơ sở nhất, sau đó bị tên đồ tôn tốt kia của ngươi gia công một phen.” Phân thân số hai vừa cười vừa đáp.
“Đừng nói là các ngươi đi vặt lông dê hắn đi?” Từ Phàm cau mày hỏi.
“Tất nhiên không phải, chúng ta chẳng qua chỉ là treo lên tin tức cầu mua, là đồ tôn kia của ngươi chủ động đưa đến cửa.”
“Nhưng mà hắn cũng không thiệt thòi, ta cùng với số hai bỏ ra thời gian mười năm, tỉ mỉ luyện chế ra một món Tiên khí cho hắn.” Phân thân số một nói.
“Sau đó cái hạch tâm Tiên khí này đã hoàn thành, ta cũng thật bội phục tiểu tử kia, nếu không phải hắn gặp phải ta, dám cầm ra vật này, thì đã sớm lạnh tám trăm lần rồi!” Phân thân số hai nói.
“Ngươi nói ngược rồi, cũng bởi vì ngươi cho nên hắn mới dám lấy ra những vật này.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Một cánh cửa ánh sáng chợt xuất hiện trước mặt Từ Phàm, hắn nhấc chân bước vào.
Từ Phàm đi đến một hòn đảo nhỏ do linh thạch tạo thành, lúc này ở trước mặt hắn chính là biển linh dịch mênh mông vô bờ.
Ở trong biển linh dịch, còn có những con cá mang đủ loại hình dáng được ngưng tụ từ ngũ hành bản nguyên, đang tung tăng bơi lội trong biển linh dịch.
“Biển linh dịch này đã tích lũy hơn năm trăm năm, thế giới này mới được bổ khuyết không đến một phần.” Phân thân số một lên tiếng.
“Trước đây các ngươi làm ra thế giới này với mục đích gì?”
“Tất nhiên là chuẩn bị cho sau này toàn bộ tông môn phi thăng Tiên giới rồi!” Phân thân số một đáp.
“Bên ngoài Tu Tiên giới là một mảnh Hư Vô Chi Vực, dưới tình trạng còn chưa xác định đại trận tông môn có thể ngăn cản loại hoàn cảnh kia hay không, tốt nhất nên có chuẩn bị vạn toàn.” Phân thân số hai tiếp lời.
Lúc này Từ Phàm như thể nhớ đến điều gì, nói với số một và số hai: “Hay là cộng hưởng ký ức đi, như vậy có thể dễ dàng hơn một chút!”
“Ngay từ đầu ngươi còn không muốn.” Phân thân số hai vừa nói vừa lôi ra một quả cầu ánh sáng nho nhỏ màu trắng, hàm chứa trí nhớ ngàn năm thời gian, tiện tay ném cho Từ Phàm.
Từ Phàm nhận lấy quả cầu ánh sáng trực tiếp để nó vào trong mi tâm.
Một tiếng sau, Từ Phàm có hơi đau đầu, xoa xoa đầu.
“Ngươi bỏ nhiều chi tiết luyện khí như thế vào làm gì?” Từ Phàm có chút nhức đầu hỏi.
“Đây không phải là để ngươi thể nghiệm một chút thời gian vui vẻ trong ngàn năm này của chúng ta sao?”
“Thuận tiện cho ngươi cảm thụ một phen, ta và số một đã cố gắng bao nhiêu.” Phân thân số hai vừa cười vừa nói.
“Ngươi cố gắng bao nhiêu thì cứ nói với ta là được.”
Từ Phàm tiếp tục xoa xoa đầu.
Ngay lúc này giọng nói của Bồ Đào vang lên.
“Chủ nhân, Tượng Châu bên kia truyền đến tình báo khẩn cấp.”
Một cái màn hình ánh sáng xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Vừa mới có bốn vị Yêu Tôn Vô Địch đến sao?” Từ Phàm nhìn tình báo hỏi.
“Làm thế nào xử lý việc bên kia từ xa?” Từ Phàm lại hỏi.
“Phái con rối kiếm trận cùng với sáu con rối Đại Thừa kỳ đi trấn thủ Tiên thành Tượng Châu, sau đó âm thầm thăm dò rõ ràng mục đích của bọn chúng, nếu như tầm bảo thì cướp đoạt bảo vật, nếu như còn có mục tiêu khác thì lập tức đi phá hư.” Bồ Đào đáp.
“Cứ dựa theo như vậy mà làm.” Từ Phàm khẽ gật đầu.
Hắn biết rõ chiến lực của con rối kiếm trận, mặc dù không thể giết được Yêu Tôn Vô Địch nhưng nếu mang theo những con rối khác nữa, muốn đánh lui bốn vị Yêu Tôn Vô Địch cũng không thành vấn đề.
“Trong tông môn vẫn còn con rối kiếm trận dự bị chứ?” Từ Phàm hỏi.
“Tất nhiên là có, nếu không ngươi cho rằng vì sao lại để con rối kiếm trận ra tay từ xa chứ!” Phân thân số hai lên tiếng.
“Tiểu tử kia thế nhưng nổi danh là vững vàng.”
“Vậy thì tốt rồi!”
Vào thời điểm này, Từ Phàm có một loại cảm giác, đó chính là tông môn đã đi lên quỹ đạo.
Vị Đại trưởng lão là hắn này đã có thể hoàn toàn trở thành một con cá ướp muối rồi!
Phía trên Thập Vạn Lý Cự Hồ, Từ Phàm cùng với Vương Vũ Luân đang nhàn nhã câu cá.
“Mấy năm này ngươi đã làm những gì? Sao ta cảm thấy tu vi Luyện Hư kỳ của ngươi có chút rỗng thế?” Từ Phàm dò xét người anh em tốt của mình từ trên xuống dưới.
“Ta cũng không biết rõ vì sao trong những năm này, mỗi khi tu luyện luôn có cảm giác nóng nảy phiền muộn trong lòng, căn bản không cách nào thu liễm ổn định tinh thần được.”
“Ta đã tìm nhiều người xem qua nhưng cũng không nói ra được cái gì.”
“Cuối cùng nếu không phải nhờ có Từ đại ca, nói không chừng ta đã đại nạn chết mất rồi.” Vương Vũ Luân nói.
“Lúc tu luyện cảm thấy nóng nảy phiền muộn trong lòng sao?” Từ Phàm hỏi, khoác một tay lên vai Vương Vũ Luân, đoạn bắt đầu kiểm tra thân thể.
Qua một lúc lâu sau, Từ Phàm mới thả tay xuống.
“Cũng không cảm thấy có tật xấu gì mà?” Từ Phàm khó hiểu, lại giơ tay điểm lên mi tâm của Vương Vũ Luân, bắt đầu kiểm tra linh hồn.
“Linh hồn cũng không có tật xấu gì, có phải do ngươi lười biếng không muốn tu luyện hay không?” Từ Phàm nhìn người anh em tốt của mình hỏi.
“Chắc là không phải đâu, ta cũng không rõ ràng.” Vương Vũ Luân đáp.
“Bây giờ có thể làm cái gì để ngươi có thể tĩnh tâm xuống nhất?” Từ phàm hỏi.
“Ngay lúc này, chính là lúc ta đang câu cá.” Vương Vũ Luân vẻ mặt tràn đầy bình tĩnh đáp.
“Trong ngàn năm Từ đại ca không có ở đây, có một nửa thời gian ta đều câu cá ở nơi này, cũng bởi vì thế suýt chút nữa Thiến Nhi đã trở mặt với ta, có điều về sau đã giải quyết vấn đề này rồi!”
“Giải quyết như thế nào?”
“Dẫn theo Thiến Nhi đi câu cá với ta.”
“...”
Ngay vào lúc này, cần câu của Vương Vũ Luân giật giật.
Một viên Linh Quang Bảo Châu trắng nõn không tỳ vết bị câu lên.
“Không biết vì cái gì, cứ một khi câu cá với Từ đại ca, đồ vật bị câu lên đều bắt đầu không đứng đắn.” Vương Vũ Luân tổng kết.
Từ Phàm phất tay cầm lấy viên linh châu kia bắt đầu tỉ mỉ dò xét.
“Mấy cái đồ vật kỳ quái mà ngươi câu được, đều là những vật không thuộc về thế giới này.” Từ Phàm hiểu rõ.
“Ta cũng có cảm giác.” Vương Vũ Luân gật đầu đáp.
“Viên linh châu này ẩn chứa linh khí có hơi khác biệt với Tu Tiên giới, chắc là cùng loại với linh khí trong trung thiên thế giới khác.” Từ Phàm nhìn bảo châu trong tay nói.
“Vậy ta lại câu thêm nữa, nhìn thử xem có thể câu ra được thứ gì khác nữa không.” Vương Vũ Luân lại có chút hứng thú.
Kết quả không tốn bao nhiêu thời gian, lại có một viên linh ngọc hình dạng giống như ngọc giản bị câu lên.
Từ Phàm bèn dùng thần thức quan sát lưỡi câu của Vương Vũ Luân.
Khoảnh khắc hắn câu lên kia, Từ Phàm cảm nhận được một loại khí tức khác thường.