Chương 652: Tiểu nữ hài
Chương 652: Tiểu nữ hài
Sau khi Từ Phàm cảm nhận được loại khí tức dị dạng này, không khỏi khẽ thở dài một hơi.
So với hắn thì cái người anh em tốt này của hắn mới càng giống một nhân vật chính hơn.
Đi đến nơi nào cũng sẽ gặp được nữ nhân yêu thích hắn, còn có một người anh em tốt vô cùng quan tâm hắn đến từng li từng tí, thiên phú lại cực kỳ cao nữa.
Mấu chốt nhất chính là cái người anh em tốt kia sẽ đưa tất cả những thứ tốt nhất cho hắn.
“Bây giờ ngươi không thể tu luyện được chút nào luôn sao?” Từ Phàm nhìn người anh em tốt so với mình càng giống với nhân vật chính hơn hỏi.
“Từ sau khi Từ đại ca tỉnh lại, ta muốn nhập định tu luyện lại càng khó khăn hơn.” Ngữ khí của Vương Vũ Luân có hơi bi thương.
“Đây đều là vấn đề nhỏ, không phải chỉ là không thể nhập định tu luyện bình thường thôi sao?”
“Không nhất định cứ phải ngồi xếp bằng tu luyện, ngươi cũng có thể tu luyện bằng cách thả câu mà.”
Vấn đề này đối với Từ Phàm mà nói, muốn giải quyết cũng hết sức dễ dàng, tùy tiện thôi diễn ra một bộ công pháp có thể vừa câu cá vừa có thể tu luyện là được rồi.
“Còn có công pháp như thế nữa sao?” Vương Vũ Luân nghi hoặc hỏi.
“Trước kia không có, bây giờ lập tức có.” Từ Phàm vừa nói xong trong mắt chợt lóe lên kinh văn đại đạo, định đương trường giúp hắn thôi diễn ra.
Ngay vào lúc này, cần câu Vương Vũ Luân cầm trong tay bỗng bị kéo xuống, lại có hàng mắc câu rồi.
Ngay lúc Vương Vũ Luân dự định kéo cần câu lên thì đột nhiên phát hiện, với khí lực của mình vậy mà không thể nhấc nổi nó.
Cái cần câu kia như thể ngọn núi cao vạn trượng, mặc cho Vương Vũ Luân thôi động linh lực đến thế nào cũng không có kết quả.
Một tôn thiên địa pháp tướng cực lớn xuất hiện sau lưng Vương Vũ Luân, gia trì lên người Vương Vũ Luân vì hắn mà gia tăng lực lượng.
Từ Phàm ở bên cạnh nhìn mà không khỏi bật cười, ngươi chỉ có câu cá thôi, mà thiên địa pháp tướng cũng lấy ra luôn.
“Từ đại ca, không chừng đầu kia lưỡi câu là một con hàng lớn, ta không thể kéo được nó.”
Vương Vũ Luân bất đắc dĩ, chỉ có thể cầu cứu Từ Phàm.
“Cái Luyện Hư kỳ nhà ngươi quả thực có chút rỗng mà!”
Từ Phàm điểm lên hư không một cái, trực tiếp kích hoạch tất cả linh lực xung quanh, hết thảy đều rối rít gia trì lên người Vương Vũ Luân.
Vào lúc này, đầu bên kia cần câu mới có một chút động tĩnh.
Vương Vũ Luân kéo cần câu lên từng chút từng chút một, cuối cùng cũng kéo con hàng lớn kia lên được.
Thời điểm đồ vật ở đầu bên kia cần câu lộ ra khỏi mặt nước, suýt chút khiến cho Từ Phàm nhìn đến sững sờ.
Chỉ thấy một tiểu nữ hài trên người mặc da thú, bị câu lên.
Tiểu nữ hài bị câu ra khỏi mặt nước, trong miệng cắn lưỡi câu mờ mịt đảo mắt nhìn khắp nơi, sau đó thì nhìn thấy Vương Vũ Luân đang cầm cần câu treo mình.
“*##%”
Tiểu nữ hài hô một câu với Vương Vũ Luân, xem dáng vẻ như thể đang hỏi vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này?
Lúc này Vương Vũ Luân mới kịp phản ứng, nhìn tiểu nữ hài này sắc mặt càng lúc càng cổ quái.
Cái này không phải tiểu nữ hài gì đâu, cái này trông thế thôi chứ thật ra là một con dị chủng Thượng Cổ đấy!
Ở trong mắt Từ Phàm, tiểu nữ hài biến thành một con voi lớn thông thiên.
Chân đạp mặt đất, lưng cõng tinh không, cái mũi dài dường như có thể câu thông vô tận thế giới.
Mặc dù Từ Phàm không thể nói ra được chủng loại cụ thể của cự tượng này, thế nhưng hắn biết rõ cái đồ chơi này nhất định không dễ chọc.
Tiểu nữ hài kia nhìn thấy Vương Vũ Luân đang sững sờ, trực tiếp gỡ lưỡi câu trong miệng ra, dùng lực lượng nguyên thủy nhất chấn động không trung mượn lực bay về phía Vương Vũ Luân.
“Từ đại ca, ta câu ra một cô bé con này!” Vương Vũ Luân có hơi khiếp sợ nói.
Trước kia chỉ câu ra vật chết thì cũng coi như xong, vì sao lần này ngay cả người cũng câu ra luôn rồi?
“Đầu tiên hãy giải quyết vấn đề trước mắt đã ~”
Từ Phàm vung tay lên, một tầng ngũ hành hộ tráo mềm mại bảo vệ hai người.
Tiểu nữ hài cũng vọt tới trước mặt Vương Vũ Luân, nhưng lại bị tầng hộ tráo mềm mại này ngăn lại.
“#&%_&$” (chúng ta không phải kẻ địch.)
Từ Phàm sử dụng đại đạo chi ngữ biểu đạt tin tức như vậy.
Tiểu nữ hài như thể nghe hiểu Từ Phàm bèn dừng lại.
““#@^0^” (Không nên phản kháng, ta sẽ dạy ngươi ngôn ngữ nơi này.)
Trong tay Từ Phàm xuất hiện một đoàn ánh sáng, trực tiếp đánh vào mi tâm của tiểu nữ hài.
“Tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này? Ngươi còn cái đồ ăn kia nữa không?” Tiểu nữ hài ngu ngơ hỏi, hệt như một cô bé con thực thụ vậy.
Mỗi một lần câu cá, Vương Vũ Luân đều rất kính nghiệp, dù có lúc hắn biết thứ mình câu lên không phải cá, nhưng vẫn sẽ gắn mồi lên lưỡi câu theo thói quen.
Một cái hũ bị đẩy về phía tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài lập tức không quan tâm thêm gì nữa, bắt đầu ăn thức ăn cho cá trong hũ.
“Từ đại ca, ngươi có thể nhìn ra lai lịch của tiểu nữ hài này không?” Vương Vũ Luân có hơi nhức đầu hỏi.
Ngay lúc này, chỗ linh thuyền của Từ Phàm đột nhiên rung lắc.
Hóa ra là do tiểu nữ hài giậm chân một cái, trực tiếp đạp nát sàn của linh thuyền.
Từ Phàm tranh thủ thời gian dùng linh lực tu bổ.
“Ta không nhìn ra được, có điều ta biết rõ không thể trêu vào, linh hồn pháp tướng của tiểu nữ hài này so với Cực Không Cự Thú còn muốn lớn hơn, có năng lực lưng cõng tinh không, câu thông vạn giới.”
Từ Phàm hơi xúc động, càng cảm thấy người anh em tốt của mình càng giống nhân vật chính hơn cả mình, không nghĩ tới kỳ ngộ cứ thế mà đến.
“Tiểu cô nương, nhà ngươi ở đâu?” Vương Vũ Luân cẩn thận nghiêm túc hỏi, sợ vị cự thú trước mắt trông như thể tiểu cô nương này lại vọt tới.
“Ta không có nhà, từ khi sinh ra ta đã bắt đầu du đãng khắp nơi.” Tiểu nữ hài vừa ăn thức ăn cá, vừa không một chút lo lắng trả lời.
Lúc này Từ phàm trực tiếp dùng linh lực lôi ra một con Thâm Hải Cự Hà từ trong Thập Vạn Lý Cự Hồ.
Bóc vỏ, lấy thịt tôm, thêm gia vị, dùng linh hỏa nướng.
Trong chốc lát, một con tôm bóc vỏ nướng xuất hiện trước mặt tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài đang ăn thức ăn cá chợt hít hít mũi, thuận theo mùi hương, nhìn thấy thịt tôm còn muốn lớn hơn nàng gấp đôi.
“Đây là cho ta ăn sao?” Tiểu nữ hài có vẻ ngượng ngùng hỏi.
Từ Phàm gật gật đầu.
Nhìn thấy Từ Phàm gật đầu, tiểu nữ hài đột nhiên bật ra lực lượng cường đại, lao về phía thịt tôm bóc vỏ còn lớn hơn mình gấp đôi kia.
Tạm ngừng sau cơn gió cuốn mây tan, tiểu nữ hài ăn xong tôm bóc vỏ nướng bèn dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Từ Phàm.
Từ Phàm lại vung tay lên, một con cá lớn đuôi xanh bị kéo lên.
Quá trình này vẫn luôn kéo dài cho đến trưa.
Chỉ thấy tiểu nữ hài vỗ vỗ cái bụng tròn tròn cười đến cực kỳ vui vẻ.
Vương Vũ Luân nhìn da thú trên người tiểu nữ hài, trực tiếp lấy ra một quả cầu vạn y vỗ lên người tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài ngay lập tức từ tiểu thú nhân hoang dã biến thành một vị thiên kim đại tiểu thư mặt hoa da phấn.
Tiểu nữ hài nhìn quần áo trên người mình, thỏa mãn khẽ gật đầu.
“Ngươi tên là gì?” Vương Vũ Luân hỏi.
“Ngươi cứ gọi ta là Tinh là được.” Tiểu nữ hài vừa sờ quần áo trên người vừa đáp.
“Vậy cha mẹ của ngươi đâu?” Vương Vũ Luân lại hỏi tiếp, tiểu nữ hài này là do hắn câu lên, vậy nên hắn phải chịu trách nhiệm.
Vương Vũ Luân cảm thấy mặc dù bản thân mình trải qua phong phú, nhưng xưa nay tuyệt không phải là đàn ông cặn bã.
Tiểu nữ hài nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: “Bọn họ sinh ta ra rồi cứ thế bỏ mặc ta.”
Nghe đến đây Vương Vũ Luân thở dài, hắn đột nhiên nghĩ đến con gái của mình.
“Nếu sau này ngươi không có chỗ này để đi thì cứ đi theo bên cạnh ta đi.” Vương Vũ Luân thở dài nói, như thể đang đau lòng tiểu nữ hài ngay cả cha mẹ cũng không muốn này.
Nghe thấy Vương Vũ Luân nói, tiểu nữ hài lập tức cao hứng trở lại.
“Về sau mỗi ngày ta đều được ăn đồ ăn ngon như thế này sao?”
“Có, mỗi ngày đều có ~”