Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 653 - Chương 653: Áp Chế Huyết Mạch

Chương 653: Áp chế huyết mạch Chương 653: Áp chế huyết mạch

Cứ như vậy bên cạnh Vương Vũ Luân nhiều thêm một tiểu nữ hài mỗi ngày cùng câu cá với hắn.

Khi Vương Vũ Luân hỏi vì sao lúc đó không đi theo Từ Phàm.

Câu trả lời của tiểu nữ hài khiến cho Vương Vũ Luân không khỏi có hơi bất đắc dĩ.

“Ta là do ngươi câu lên nên ta đi theo ngươi.”

“Trên người ngươi có một mùi hương rất dễ ngửi, ở lại bên cạnh ngươi ta cảm thấy rất dễ chịu.”

Dưới gương mặt tươi cười như bà dì của Từ Phàm, tiểu nữ hài nhận Vương Vũ Luân làm cha nuôi.

“Tinh, cho ta một giọt máu của ngươi được không?”

“Ta sẽ làm cho ngươi một bữa tiệc hải sản.” Từ Phàm cất tiếng dụ dỗ.

Tiểu nữ hài nhìn Từ Phàm một cái, trực tiếp quay đầu nhìn sang Vương Vũ Luân.

“Cha, hắn là người xấu.” Tiểu nữ hài bĩu môi mách.

“Từ bá bá của ngươi là người tốt mà! Những thứ ngươi ăn đều là do Từ bá bá của ngươi làm đấy!” Vương Vũ Luân kiên nhẫn giải thích.

“Trước kia ta cũng từng gặp qua rất nhiều người muốn máu của ta, nhưng cuối cùng hình như đều bị cha mẹ ta giẫm chết hết rồi.”

“Từ bá bá, ngươi còn cần nữa không?” Tiểu nữ hài nghiêng đầu nhìn Từ Phàm.

Tiểu nữ hài làm Từ Phàm giật nảy cả mình.

“Không cần, không cần.” Từ Phàm thuận tay lấy ra một cây kẹo que nhét vào trong miệng tiểu nữ hài.

“Ngươi cứ vui vẻ câu cá với cha ngươi là được rồi.”

Trong khoảnh khắc vừa rồi, Từ Phàm thật sự cảm giác được hắn bị thứ gì đó để mắt đến.

Hắn như thể biến thành một con cá nhỏ trong biển bị cá mập để ý đến, giết hay không giết chỉ là một ý niệm.

Từ Phàm thầm nhớ lại một màn kia trong đầu, cảnh tượng nhìn thấy linh hồn pháp tướng của tiểu nữ hài.

Thông Thiên Cự Tượng kia cơ hồ như có thể dùng một chân giẫm nát cả một thế giới.

Căn cứ cảm giác vừa rồi, Từ Phàm kết luận phía sau tiểu nữ hài này nhất định có người đang che chở nàng.

Một cái Ngọc Điệp bay lơ lửng trong tay Từ Phàm.

“Vũ Luân, đây là công pháp mà ta thôi diễn cho ngươi, rất phù hợp với thần thông của ngươi.”

“Tu luyện công pháp này, hẳn là ngươi có thể tĩnh tâm nhập định tu luyện rồi.” Từ Phàm nói.

“Từ đại ca phí tâm rồi.” Vương Vũ Luân lên tiếng cảm ơn.

“Cũng chẳng phải việc gì to tát.”

Từ Phàm nở nụ cười.

Ngay vào lúc này, xung quanh đột nhiên tối sầm lại, một thân ảnh khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên không trung.

Thì ra là Thôn Tinh Xà được nuôi thả trong Cực Không Chi Vực, cứ qua một khoảng thời gian hắn đều sẽ quay về Ẩn Linh môn nhìn thử.

Lúc này, thân thể dài đến mấy ngàn trượng kia của Thôn Tinh Xà bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con độc giác cự xà chiều dài không đến mười trượng.

Sau khi độc giác cự xà nhìn thấy Từ Phàm, trong chốc lát hai mắt chợt ứa nước mắt.

Giống như một bé chó nhiều năm rồi không được gặp chủ nhân vậy, vọt tới bên cạnh Từ Phàm bắt đầu cọ qua cọ lại.

Ngay vào lúc này, một bàn tay nho nhỏ đột nhiên tóm lấy Độc Giác Cự Xà, đang muốn nhét vào trong miệng,

Từ Phàm dường như còn nghe được tiếng nuốt nước miếng.

“Rắn nhỏ thật là thơm quá!” Giọng nói ngây ngô của tiểu nữ hài vang lên.

Độc giác cự xà vừa cố gắng tránh thoát vừa nhìn về phía tiểu nữ hài đã bắt nó.

Sau khi nhìn thấy diện mạo của tiểu nữ hài, độc giác cự xà đột nhiên bị dọa đến biến thành một cây gậy, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Giống như lúc lên lớp, ngươi đang chú tâm lén xem tiểu thuyết trên di động thì chợt quay đầu nhìn lại, bỗng dưng phát hiện giáo viên chủ nhiệm đứng ngay sau lưng ngươi.

Không những thế còn cười ha ha hỏi ngươi, truyện mới có hay không?

“Tinh, cái này cũng không thể ăn!”

Vương Vũ Luân lập tức đoạt lấy độc giác cự xà đã biến thành cây gậy kia.

“Từ đại ca, đây là tình huống gì?”

“Còn có thể là tình huống gì? Huyết mạch áp chế thôi ~” Từ Phàm nhận lấy độc giác cự xà đã biến thành cây gậy rồi trực tiếp ném lên trời như thể đang ném một ngọn giáo.

“Đó chính là Thôn Tinh Xà đấy, là huyết mạch của Cực Không Cự Thú!” Vương Vũ Luân chấn kinh bật thốt.

“Vậy thì thế nào? Gặp phải cấp bậc cao hơn, còn không phải bị gặm như cục thịt thôi sao?”

Từ Phàm nói, đoạn đưa tay muốn vuốt ve đầu của tiểu nữ hài.

Kết quả bị một bàn tay nhỏ bé tròn tròn kia đánh trở về.

Sau đó toàn bộ cánh tay của Từ Phàm trực tiếp bị đánh thành bột phấn.

“Ngoại trừ cha ta, những người còn lại ai cũng không thể đụng vào ta.” Tiểu nữ hài nhướng mày lên bảo.

“Từ đại ca, ngươi không sao chứ?” Vương Vũ Luân kinh hoảng hỏi.

“Tinh, sau này ngươi không được phép ra tay với Từ bá bá của ngươi nữa biết không?” Vương Vũ Luân nghiêm túc nói với tiểu nữ hài.

“Ta biết rồi ~” Tiểu nữ hài đáp, lấy ra một miếng cá nướng nhét vào trong miệng.

“Không có gì đâu, không phải chỉ là một cánh tay thôi sao?” Từ Phàm bị cụt một tay vừa dứt lời lập tức nổ tung, biến thành linh khí tinh thuần nhất.

Sau đó, một Từ Phàm tứ chi kiện toàn chợt xuất hiện bên cạnh Vương Vũ Luân.

Khoảnh khắc vừa rồi tiểu nữ hài ra tay, Từ Phàm trực tiếp dùng phân thân thay thế bản thể, lúc này mới có thể tránh thoát một kiếp.

“Trông coi khuê nữ của ngươi cho tốt, đừng để người khác động đến nó ~” Từ Phàm nói.

“Ta biết rồi, Từ đại ca.” Vương Vũ Luân khẽ gật đầu, nghiêm lúc đáp.

Từ Phàm nhìn Tinh ở bên cạnh người anh em tốt của mình, cảm thấy bản thân cần phải sử dụng một vài biện pháp.

Cũng không cần thiết phải thay thế địa vị của người anh em tốt trong mắt con bé, ít nhất sau này cũng phải nhận cái người bá bá là mình này.

Trong tay Từ Phàm chợt xuất hiện một cái máy tính bảng, đưa tới trước mặt tiểu nữ hài.

Bên trên đang chiếu phim hoạt hình.

“Tinh, lúc ngươi ở bên cạnh cha ngươi không có việc gì làm thì có thể xem cái này.” Từ phàm vừa cười vừa nói.

Chỉ chớp mắt tiểu nữ hài đã bị hình ảnh phát ra từ máy tính bảng hấp dẫn, nói cám ơn một tiếng lập tức nhận lấy máy tính bảng, bắt đầu chăm chú xem.

Bên trên Thập Vạn Lý Cự Hồ, Từ Phàm cùng với Vương Vũ Luân câu cá, tiểu nữ hài thì ngồi bên cạnh xem phim hoạt hình.

Khung cảnh cực kỳ hài hòa.

“Từ đại ca, lúc ngươi hôn mê, chị dâu có đến qua một lần, cái này ngươi có biết không?” Vương Vũ Luân hỏi.

“Ta đã biết, bồi ta được một khoảng thời gian, không phải cũng đã đi rồi sao?” Từ Phàm thở dài một tiếng.

“Chị dâu để ngươi đợi nàng thêm một khoảng thời gian nữa, nói là đợi sau khi sư tôn nàng phi thăng thì sẽ trở lại với ngươi.”

“Đến lúc đó hai người các ngươi cũng nên có một đứa bé rồi.” Vương Vũ Luân nói, hắn như vầy miễn cưỡng cũng có thể xem như làm gia gia người ta, có tư cách thuyết phục Từ Phàm trên phương diện này.

“Có một đứa bé à!” Từ Phàm lẩm bẩm một mình.

Trong đầu hắn thầm nhớ lại lời mẫu thân càm ràm trong Mộng Yểm Huyễn Cảnh.

Đột nhiên cảm thấy có một đứa bé cũng là một lựa chọn tốt.

“Không phải là ta không muốn, nhưng việc này có hơi ngoài tầm với.” Từ Phàm nói.

“Ngoài tầm với?” Cái từ này làm cho Vương Vũ Luân có hơi bối rối.

“Nhìn ngươi mày rậm mắt to, thật không ngờ lại không đứng đắn như thế!” Từ Phàm cười mắng.

Vào lúc này, từ nơi xa có một đạo độn quang bay tới.

“Sư phó, ta muốn ra ngoài xông xáo một phen.” Chu Khai Linh đã là Luyện Hư kỳ lên tiếng.

“Những năm này, không phải ngươi vẫn luôn hảo hảo ở lại trong tông môn ư? Vì sao lúc này lại muốn ra ngoài?” Từ Phàm nhìn Chu Khai Linh hỏi.

“Gần đây ta có hơi khô kiệt linh cảm, đột nhiên muốn đi ra ngoài tìm kiếm linh cảm một phen, muốn làm cho bộ thần thông mà ta sáng tạo càng thêm phong phú hoàn chỉnh hơn.” Chu Khai Linh nói.

“Là cái hệ liệt nào?” Từ Phàm hỏi.

Hắn biết vị đồ đệ này của bản thân có đam mê đặc thù, tuyệt đối sẽ bị hai giới Nhân Yêu liệt vào một trong những nhân vật không thể trêu chọc nhất.

Tác dụng phụ của hắn chính là làm cho danh hào của Ẩn Linh môn truyền khắp toàn bộ Tu Tiên giới.

“Là hệ liệt Tiên Cung Thịnh Yến.” Chu Khai Linh gãi đầu đáp.

“Nhất định phải đi ra ngoài sao?” Từ Phàm hỏi lại.

“Đại sư huynh nói với ta, sáng tác không ra thần thông thì cứ đi ra ngoài một phen là được.”

“Ngươi ra ngoài cũng được, tìm linh cảm thì cứ tìm linh cảm, nhưng nếu như muốn xảy ra chiến đấu thì ngươi không thể lấy bộ thần thông kia ra dùng.” Từ Phàm nói với vẻ tràn đầy nghiêm túc.
Bình Luận (0)
Comment