Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 654 - Chương 654: Hậu Lễ

Chương 654: Hậu lễ Chương 654: Hậu lễ

Cuối cùng Từ Phàm vẫn đồng ý cho đồ nhi ngoan của mình ra ngoài lịch luyện.

Dù sao cứ giấu hắn trong tông môn cũng không phải chuyện tốt.

“Đi đi, mang theo một chiếc Đại Thừa kỳ có thể lĩnh hội, nếu không ta không yên lòng.” Từ Phàm suy nghĩ rồi nói.

“Cảm ơn sư phụ đã thành toàn, đồ nhi nhất định sẽ suy diễn ra hệ liệt thần thông Tiên Cung Thịnh Yến hoàn mỹ nhất.” Chu Khai Linh cam đoan.

“Ta cũng không quá chờ mong vào chuyện này, chỉ cần ngươi có thể sống sót trở về là được rồi.” Từ Phàm bình tĩnh nói.

Chu Khai Linh hành lễ với Từ Phàm xong rồi rời đi.

Vương Vũ Luân nhìn độn quang của Chu Khai Linh, không nhịn được nói: “Từ đại ca, ngươi thật sự cho một mình hắn ra ngoài lịch luyện sao?”

“Đứa trẻ nào trưởng thành cũng đều muốn ra ngoài mở mang kiến thức một chút.” Từ Phàm nói ra.

“May mắn bây giờ kẻ địch chính của Tu Chân giới là Yêu Tộc, nếu như là trước kia, chỉ cần có một chút tin tức truyền ra, vậy thì khó mà nói trước được danh tiếng của Ẩn Linh môn chúng ta rồi.” Vương Vũ Luân nói.

Đúng lúc này, cô bé bên cạnh Vương Vũ Luân cau mũi nó: “Vừa rồi có một âm thanh nói cho ta biết, đừng đi trêu chọc người vừa rồi kia.”

Từ Phàm giật mình, không ngờ thần thông của đồ đệ này của mình còn có bản lĩnh bực này.

Về sau ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, cho dù là sinh linh gì, dưới tình huống bình thường không quá cần thiết, ai cũng không muốn lộ ra toàn bộ bản lĩnh của mình.

“Ha ha, quả thật người kia không dễ chọc, về sau Tinh cách xa hắn một chút.” Vương Vũ Luân cười nói.

Cô bé đang ăn cá gật đầu.

Từ Phàm câu cá cùng Vương Vũ Luân và cô bé cả một ngày, khi đang định thu dọn trở về, phân thân số hai cần pháp bảo truyền tin đến.

“Này, đồ đệ Tri Chu tiện nghi kia của ngươi tìm ngươi có việc.” Phân thân số hai nói.

“Trước kia là ngươi quản lý, sau này ngươi vẫn quản lý là được rồi.” Từ Phàm nói ra.

Trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, thần thông mà Địa Tinh Tri Chu kia học được đều do phân thân số hai thông qua ý niệm dạy cho nàng.

“Đồ đệ Tri Chu kia của ngươi học quá nhanh, chút thần thông ngươi cho ta kia đã dạy hết rồi.”

“Bây giờ muốn học tập thần thông mới của Yêu Tộc.” Phân thân số hai nói.

Lúc này Từ Phàm mới nhớ đến, đồ đệ Tri Chu kia của hắn đã là cấp bậc Yêu Tôn Vô Địch rồi.

“Đã là Yêu Tôn Vô Địch rồi, còn có cái gì để dạy chứ?” Từ Phàm nói rồi nhận lấy pháp khí truyền tin.

“Hóa ra là muốn giao dịch một thần thông Tiên Khí thích hợp với Tiên khí nàng đang sử dụng.”

Từ Phàm nhìn đến đây thì dừng một lát, trong đầu đầu tự hỏi một vấn đề.

Đó chính là, liệu sau này đồ đệ Tri Chu tiện nghi này của hắn có trở thành kẻ địch của hắn hay không?”

“Có thể đưa thần thông thích hợp với Tiên khí ngươi muốn, trao đổi ngang giá là được.” Từ Phàm ngẫm nghĩ rồi trả lời.

Bây giờ kẻ địch chính của đồ đệ Tri Chu kia của hắn là các đại tộc đỉnh phong của Yêu Tộc.

Một khi đồ đệ Tri Chu kia của hắn trở nên mạnh mẽ, người đầu tiên gặp xui xẻo hẳn phải là đại tộc đỉnh phong Yêu Giới làm trái với suy nghĩ của nàng.

Về phần với Nhân Tộc, đó cũng là chuyện của sau này.

Từ Phàm đợi không lâu thì nhận được trả lời của Địa Tinh Tri Chu.

“Được, ta sẽ để con rối đưa linh khoáng đến cho ngươi.”

Từ Phàm nhìn thấy trả lời, không khỏi cảm thán, đã nhiều năm thế rồi mà vẫn còn khách khí như vậy.

Lúc này, Từ Phàm nhìn con gái nuôi bên cạnh huynh đệ tốt, đột nhiên nhớ đến Tùy Ảnh.

“Đúng rồi, Linh Nhi và Tùy Ảnh sao rồi?” Từ Phàm hỏi.

“Còn có thể thế nào nữa? Cũng đã một nghìn năm rồi, Linh Nhi vẫn chưa thể hâm nóng trái tim Tùy Ảnh.”

Vương Vũ Luân nói đến đây thì không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

“Làm việc tốt thường gặp nhiều gian nan, ngươi đợi thêm chút đi.” Từ Phàm cười nói.

Quốc đô hoàng thành của Vương triều Cửu Phượng.

Lúc này Phượng Trường Ninh đang xem tin tức trong tay, sắc mặt hơi nghiêm trọng.

“Quốc sư cầu kiến.” Một thị nữ Hợp Thể kỳ ở bên cạnh cung kính bẩm báo.

“Mời quốc sư vào.” Phượng Trường Ninh đặt ngọc giản trong tay xuống, nhẹ nhàng nói ra.

Một thiếu niên đi vào trong đại điện.

“Bệ hạ, đại trưởng lão của Ẩn Linh môn tỉnh rồi.” Thiếu niên lên tiếng.

“Ta biết, cũng đang nghĩ xem có nên chuẩn bị một phần hậu lễ đưa qua đó hay không.” Phượng Trường Ninh bình tĩnh nói.

“Ta muốn đưa phần hậu lễ này đến Ẩn Linh môn thay bệ hạ.” Quốc sư thiếu niên lên tiếng.

Phượng Trường Ninh nghe nói như vậy, đồng tử trong mắt co rụt lại.

“Vì sao…”

“Ta muốn gặp đại trưởng lão.” Quốc sư bình tĩnh nói.

“Bây giờ ngươi đi gặp đại trưởng lão, chẳng phải đồng nghĩa với việc ngươi tự động cúi đầu hay sao!” Phượng Trường Ninh nheo mắt nhìn quốc sư thiếu niên này.

Dựa vào hiểu biết của nàng về quốc sư, quốc sự không phải loại người có tính cách dễ dàng nhận thua.

“Cúi đầu cũng được, nhận thua cũng được, nhiều năm như vậy, ta tính hết mọi mưu kế, cuối cùng vẫn chỉ là công dã tràng.”

“Vì vậy ta muốn đi xem xem rốt cuộc đại trưởng lão của Ẩn Linh môn kia vĩ đại khiếp người đến nhường nào.”

“Có lẽ trước kia, là ta…”

Mặc dù quốc sư thiếu niên không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật.

Nghe thấy lời của quốc sư, Phượng Trường Ninh nở nụ cười.

“Quốc sư có thể có tấm lòng như vậy, là may mắn to lớn của Vương triều Cửu Phượng ta.”

Phượng Trường Ninh đứng dậy đi đến đối diện quốc sư thiếu niên, thay mặt Vương triều Cửu Phượng hành lễ cảm ơn.

“Bệ hạ không cần như vậy.” Quốc sư thiếu niên nói ra.

“Ân oán giữa ngươi và đại trưởng lão là đại nạn to lớn treo trong lòng ta, bây giờ quốc sư bằng lòng đến Ẩn Linh môn, còn khiến ta vui mừng hơn cả chuyện Vương triều Cửu Phượng mở rộng thêm một châu.”

“Ta lập tức cho người chuẩn bị hậu lễ!”

Một ngày sau, một hạm đội tinh chu to lớn từ Vương triều Cửu Phượng bay lên, bay thẳng về phía Vực Cực Không.

Lúc này, Từ Phàm đang nói chuyện với mười hai con Linh Quy có màu sắc khác nhau.

Bây giờ đã trải qua một ngàn năm, mười hai Quy nhi tử của Giao Thủ Cự Quy lúc trước đều đã tăng đến Nguyên Anh kỳ rồi.

“Một ngàn năm qua, các ngươi muốn cái gì có cái đó, vì sao lại lên cấp chậm như vậy chứ?” Từ Phàm nhìn mười hai Linh Quy Vệ của Ẩn Linh môn được hắn đặt tên kia, nói ra.

“Đại trưởng lão, những những Linh Quy dị chủng này lớn cực kỳ chậm, cho chúng dùng nhiều linh đan linh dược nữa thì vẫn vậy.” Lôi Văn Khê ở bên cạnh nói.

“Nhưng mà thử nhiều linh đan linh dược như vậy, cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất thân thể của bọn chúng ngày càng mạnh mẽ.”

“Nói không chừng chờ sau khi tăng đến Đại Thừa kỳ, ngay cả Yêu Tôn Vô Địch cũng không phá được phòng ngự của chúng.”

Từ Phàm nói rồi gõ gõ một cái mai rùa thủy tinh trong đó.

“Chủ nhân, quốc sư của Vương triều Cửu Phượng mang theo hậu lễ đến chơi.” Tiếng nói của Bồ Đào vang lên.

Từ Phàm đang nghiên cứu mười hai con Linh Quy kia dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm.

“Thú vị, hắn đến đây làm gì?” Từ Phàm cảm thấy hứng thú lên tiếng.

Khoảng thời gian trước hắn đã xem cuộc xâm lược của quốc sư Vương triều Cửu Phượng đối với Ẩn Linh môn mà Bồ Đào ghi lại.

Không khỏi cảm thấy hơi đáng tiếc cho quốc sư kia.

Nếu như đổi là tông môn khác giống vậy, dưới sự xâm lược của hắn, đã sớm tan đàn xẻ nghé rồi.

Nhưng không hiểu vì sao cứ đụng phải hắn.

“Chủ nhân, có muốn làm một số thủ đoạn phòng bị hay không?” Bồ Đào hỏi.

“Phòng bị cái gì? Nên làm thế nào thì làm thế ấy, gặp mặt vị quốc sư kia, ta còn có thể thua được hay sao?” Từ Phàm cười nói, sắc mặt mang theo mong đợi.

Ngươi là đến nhận thua? Nhận thua thật hả? Nhận thua thật sao?

Kịch bản mà Từ Phàm hi vọng là quốc sư giống như thiếu niên tự kỷ kia hăng hái mà hét lên một câu ở trước mặt hắn.

“Cho ta thêm ba nghìn năm, ta muốn khiến ngươi phải ngước nhìn theo bóng lưng của ta.”
Bình Luận (0)
Comment