Chương 655: Tuần Giới Bàn
Chương 655: Tuần Giới Bàn
Từ Phàm cũng không phải chờ lâu, chỉ thoáng chốc đã gặp quốc sư của Vương triều Cửu Phượng rồi.
Nghênh Khách điện của Ẩn Linh môn.
Toàn bộ đại điện rất yên tĩnh, Từ Phàm và quốc sư nhìn nhau rất lâu.
“Quốc sư còn muốn nhìn bao lâu nữa?” Từ Phàm cười nói.
Một tên làm công như ngươi mà cũng dám nhìn chằm chằm ông chủ, không muốn sống à?
“Thần Tượng Nguyên Khí của Vạn Vật môn tại Thiên Cơ giới bái kiến đại trưởng lão.” Quốc sư đứng dậy chính thức hành lễ, trong giọng nói mang theo ý vị khác biệt, thoạt nhìn rất có phong cách.
“Từ Phàm của Vạn Đạo môn tại Thái Huyền giới.” Từ Phàm tỏ ra bình tĩnh nói, hắn thấy quốc sư nói chuyện cẩn thận như vậy, không nhịn được oán giận, bịa bừa ra một thân phận.
“Thái Huyền giới?” Quốc sư tỏ ra nghi ngờ.
“Ngươi không biết cũng rất bình thường.” Từ Phàm trưng ra dáng vẻ cao thâm khó dò.
Quốc sư gật đầu nói: “Ba nghìn giới rộng lớn xiết bao, không biết cũng rất bình thường.”
“Đại trưởng lão, tất cả thủ đoạn của ta đều bị ngươi kiềm chết gắt gao, ngươi thắng rồi.” Quốc sư lạnh lùng nói.
“Tiếp theo đây, ngươi muốn bày tỏ điều gì?”
“Trùng sinh ở giới này, sau khi nhìn thấy bệ hạ, ta liền biết đây chính là cơ duyên của ta.”
“Nhưng trên người đại trưởng lão mang theo một nửa khí vận công đức của Vương triều, vì vậy chúng ta khó tránh khỏi chuyện trở thành kẻ thù.”
“Vì vậy ngươi năm lần bảy lượt dùng đủ loại thủ đoạn muốn tiêu diệt Ẩn Linh môn ta.” Từ Phàm cười.
“Không phải tất cả những thủ đoạn này đều bị đại trưởng lão phát hiện hay sao?” Quốc sư tự giễu nói.
“Vì vậy lần này ngươi đến là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa?”
Cho đến bây giờ, Từ Phàm chưa ba giờ khách khí đối với người đã động đến mình.
“Ta cẩn thận suy nghĩ, nhân vật giống như đại trưởng lão, ngày sau ắt sẽ có thành tựu to lớn tại Tiên giới.”
“Tại hạ giới thế này mà lấy được khí vận công đức, vậy chắc chắn trong thế giới Đại Thiên cũng sẽ như vậy, cho nên khi đại trưởng lão phi thăng lên thế giới Đại Thiên, ta muốn dùng một vật đổi lấy một nửa khí vận công đức của Vương triều Cửu Phượng.” Quốc sư nói.
“Vậy ân oán giữa chúng ta thì sao, trước kia ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết đấy, sẽ không định cho qua như vậy chứ?” Từ Phàm nói ra, đồng thời trong cơ thể phóng thích ra một luồng khí thế khiến người ta sợ hãi.
“Ta cũng sẽ dùng một món đồ khác để hóa giải ân oán giữa hai chúng ta.” Quốc sư nói rồi lấy một cái hộp ngọc ra, dùng hay tay đưa đến trước mặt Từ Phàm.
“Ta thật sự muốn nhìn xem là đồ vật gì có thể hóa gian ân oán giữa hai chúng ta?”
Từ Phàm nói rồi nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra.
Một chiếc la bàn ngọc bích màu xanh nằm ở bên trong hộp ngọc.
“Một món Tiên khí?” Từ Phàm cảm thấy hơi buồn cười, trước kia còn tạm được, bây giờ thì quả thật xỉ nhục giá trị con người của hắn.
“Đây là Tuần Giới Bàn của Tu Tiên giới, có nó, người sử dụng có thể thuận lợi tìm được vị trí trong thế giới Đại Thiên.”
Quốc sư nói rồi dùng một đầu ngón tay khẽ điểm vào Tuần Giới bàn
Ngay lập tức, toàn bộ Nghênh Khách điện đột nhiên bị hư ảnh bao trùm, một tấm tinh đồ lập thể xuất hiện trước mắt Từ Phàm.
Mà ở trung tâm tinh đồ chính là Tu Tiên giới đã dung hợp xong xuôi.
Từ Phàm nhìn tinh đồ, rất lâu sau mới chậm rãi nói ra: “Đồ vật của ngươi rất hợp ý ta, nhưng còn chưa đủ so với ân oán giữa hai chúng ta.”
“Cảnh giới tại đạo Luyện Khí của đại trưởng lão vượt xa ta, nhưng ta vẫn còn có chút năng lực phân biệt tốt xấu đó.”
“Chắc hẳn đại trưởng lão muốn đưa tông môn phi thăng đến thế giới Đại Thiên, mà cho dù ở Tiên giới thì Tuần Giới bàn này cũng là vật cực kỳ quý giá.”
“Hơn nữa tinh đồ cấp bậc thế này, cho dù là thế lực có Đại La tọa trấn cũng khó mà có được.”
“Vì vậy người trùng sinh từ thế giới Đại Thiên cực xa giống như đại trưởng lão rất cần Tuần Giới Bàn.” Quốc sư tự tin nói.
“Vật này có cũng được mà không có cũng không sao, không đủ.” Từ Phàm tiếp tục lắc đầu nói.
Một tờ kim diệp Đại Đạo xuất hiện trong tay quốc sư.
“Ta đã quan sát toàn bộ Ẩn Linh đảo rồi, đại trưởng lão vẫn chưa thức tỉnh trí nhớ liên quan đến Tiên văn kiếp trước nhỉ.”
“Tờ kim diệp Đại Đạo này có ba trăm Tiên văn, hẳn là có thể xua đi cơn buồn ngủ lúc này của đại trưởng lão.” Quốc sư nói.
Từ Phàm nhận lấy kim diệp Đại Đạo, sau khi nhìn lướt qua thì thu vào bên trong đạo khí hành cung.
“Ân oán giữa hai chúng ta coi như kết thúc ở đây.”
“Bây giờ chúng ta phải nói đến ân oán giữa ngươi và Ẩn Linh môn ta.” Trong mắt Từ Phàm mang theo ý cười nhìn về phía quốc sư.
Sắc mặt quốc sư thay đổi, trong mắt lóe lên tức giận.
“Ta là ta, Ẩn Linh môn là Ẩn Linh môn, không thể nói vào làm một.”
Lời nói của Từ Phàm vang lên bên tai quốc sư.
Ngươi giận à, ngươi giận hả, mau hô lên ba vạn năm Hà Đông ba vạn năm Hà Tây đi.
“Đại trưởng lão, ngươi không nói lý lẽ…” Quốc sư nghiến răng nói ra.
“Lý lẽ, thứ này có thể ăn sao?” Từ Phàm cười nói.
“Đại trưởng lão, mặc dù trước kia ta có dùng chút thủ đoạn với quý tông môn, nhưng không thành công lần nào.”
“Trái lại là ta, cẩn thận cần cù bên trong Vương triều Cửu Phượng, trong hơn một ngàn năm ngắn ngủi đã phát triển đến mức độ thế này, lại vì ngưng tụ một chiếc Công Đức Bảo Xa mà lập ra không ít công trạng cho đại trưởng lão.”
“Đây quả thật là hai bên hoàn toàn đối lập.” Nói đến đây, quốc sư đột nhiên cảm thấy mình rất oan ức.
“Mà đại trưởng lão chỉ lấy ra một chút đồ vật, tổng hợp lại còn không bằng một món Tiên khí, lại chiếm được khí vận công đức của Vương triều Cửu Phượng.”
“Còn quốc sư ta cẩn thận cần cù, cố gắng hết mình, cuối cùng không phải người được lợi nhất chính là đại trưởng lão hay sao?” Quốc sư nói ra.
Từ Phàm nghe thấy lời của quốc sư, đột nhiên cảm thấy rất có lý.
Nếu ví Vương triều Cửu Phượng như một công ty, vậy chắc hẳn bây giờ mình chính là cổ đông lớn nhất, hơn nữa từ khi công ty mới bắt đầu thành lập đến giờ, vẫn luôn ăn được tất cả lợi nhuận.
“Thôi được rồi, lấy ra thêm ba món Tiên khí, ân oán giữa ngươi và tông môn ta coi như xóa bỏ.” Từ Phàm nói ra.
Hắn đã nhìn ra, vị quốc sư trước mặt cũng đã tăng đến cảnh giới Đại Tông Sư luyện khí, chỉ là dùng thủ đoạn nào đó áp chế, vì vậy cũng không nổi danh trong Tu Tiên giới.
Một kiếm một kính một hồ lô, ba món Tiên khí xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
Từ Phàm vung tay lên, cất ba món Tiên khí vào trong túi.
Sau đó hơi nghi ngờ nhìn quốc sư, dựa theo các hành vi của quốc sư đối với hắn lúc trước mà suy đoán, quốc sư này cũng không phải loại người lương thiện gì, không biết vì sao hôm nay lại đến nơi này nhận thua hoàn toàn như vậy.
“Sau khi ngưng tụ khí vận công đức đến một mức độ nhất định, có thể dẫn phúc tránh họa, nếu phối hợp với bí pháp phù hợp, có thể tránh thoát được đại kiếp.”
Một tấm bia công đức xuất hiện sau lưng quốc sư, như ẩn như hiện, giống như lúc nào cũng có thể tan biến.
“Khoảng thời gian trước, đột nhiên cảm thấy có kiếp nạn buông xuống, hơn nữa còn là loại hẳn phải chết.”
“Vì vậy ta hao hết công đức góp nhặt những năm này suy diễn một lần, kết quả phát hiện ta chọc phải người không nên chọc vào.” Giọng điệu quốc sư hơi trầm thấp.
“Hóa ra là ông trời che chở ngươi.” Từ Phàm cười, thủ đoạn mà trước kia hắn dùng để đối phó với quốc sư đều không chạy khỏi một chữ ‘chết’, không ngờ người này được ông trời săn sóc.
Chỉ có thể nói quốc sư đã đi vào ô sống sót trong bàn cờ này rồi.
“Kiếp trước ngươi thân là Thần Tượng thượng giới, có thể khiến ngươi như vậy, chắc hẳn có chuyện nhất định phải hoàn thành.”
“Nào, kể chuyện xưa của ngươi đi.”
“Sau khi hóa giải ân oán, chúng ta chính là bạn bè rồi.” Từ Phàm nheo mắt nói ra.
Nói đi, để ta nhìn xem đời trước của ngươi thê thảm thế nào.