Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 663 - Chương 663: Giày Vò Đến Chết

Chương 663: Giày vò đến chết Chương 663: Giày vò đến chết

“Muốn công kích đệ tử của ta sao, ngươi mơ đi.”

Từ Phàm nói xong trực tiếp khống chế kiếm trận Thương Long phân hoá thành muôn vàn Linh kiếm.

Tổ hợp thành hình dáng cự kình sức mạnh nuốt chửng cả trời đất.

“Xem ra nước ấm nấu ếch là không được rồi.”

Trong tức khắc một bức chắn bao phủ chặt toàn bộ chiến trận.

Cự kình do Vạn Thiên Linh kiếm hợp thành xuất hiện trên đầu Phệ Kim Cự Hổ.

Cự kình nuốt nó sau một cú đớp, sau đó lại xông về phía Yêu tôn nhím.

“Ở trong đó thỏa thích tận hưởng đi~” Từ Phàm híp mắt nói.

Sau khi kiếm trận Cự kình nuốt xong hai vị Yêu tôn Vô Địch liền biến thành một hình cầu, bắt đầu tiến hành xoay chuyển không ngừng.

Từ Phàm nhìn nhìn ba vị Yêu tôn vẫn đang chiến đấu với con rối Đại Thừa Kỳ.

Trực tiếp phân từ kiếm trận viên cầu ra một chiếc Tiên kiếm, hoá thành một sợi tơ ngân sắc xuyên qua ba vị Yêu tôn đang chiến đấu kia.

“Haii~, Yêu tôn cao cao tại thượng lúc đầu, bây giờ trong mắt ta đã biến thành những con tôm tép.” Từ Phàm nấp ở chỗ tối dùng giọng điệu cô quạnh lão luyện nói.

Lúc này, đại quân Yêu tộc trông coi ở đây đã bị nhóm Từ Cương giết sạch toàn bộ.

Toàn bộ chiến trường hoá thành một màu máu, chất đống đầy những xác của Yêu tộc.

“Sư phụ nhiệm vụ hoàn thành rồi.” Từ Cương truyền âm lại nói.

“Tuần tra xung quanh, xem có còn những tạp binh nào tháo chạy không.” Từ Phàm nói.

Trong không trung một bóng mờ xẹt qua, chính là phân thân của Từ Phàm.

Chính tại thời điểm phân thân của Từ Phàm xuất hiện, một ảo ảnh màu hồng trong tức khắc xuyên qua đầu phân thân rồi phát nổ.

Xác phân thân không đầu đổ xuống trên mặt đất.

Mấy người Từ Cương không phản ứng gì lắm, chỉ có con rối đuổi theo ảo ảnh màu hồng đó.

“Sư phụ đi ra đi, tuy rằng biết là giả nhưng nhìn thấy vẫn rất dọa người.” Từ Cương nói.

Trong không trung lại lần nữa xuất hiện bóng dáng của Từ Phàm, không biết là chân thân hay là phân thân nữa.

Theo sau sự xuất hiện của Từ Phàm còn có con rối kiếm trận.

Con rối kiếm trận vung tay một cái, Tiên kiếm vừa nãy lại hoá thành ngân tuyến một lần nữa bay ra.

Khi trở về lần nữa, trên thanh tiên kiếm vẫn còn một giọt máu quỷ.

“Tốc độ khá nhanh đấy nhỉ, chỉ tiếc là không nhanh bằng ta.” Từ Phàm nhìn Yêu huyết trên tiên kiếm trận nói.

Tiên kiếm rung cho giọt Yêu huyết trên kiếm rơi xuống, sau đó lại trở về trong viên cầu kiếm trận lần nữa.

“Sư phụ, vị Yêu tôn Vô Địch kia đã giải quyết xong rồi à?” Từ Cương nhìn viên cầu kiếm trận nói.

“Yêu tôn Vô Địch đâu có giết dễ dàng vậy được, phải từ từ giày vò một đoạn thời gian đã.” Từ Phàm cười nói.

“Sư phụ lợi hại.” Nhóm người Từ Cương nói với vẻ tôn sùng.

“Cũng ổn thôi, bây giờ Yêu tôn Vô Địch bình thường không thể ức hiếp chúng ta nữa rồi.” Từ Phàm cười nói.

Đột nhiên có cảm giác nở mày nở mặt, nghĩ lại lúc trước bọn họ bị một vị Yêu tôn ép cho phải di chuyển Tông môn đến bên cạnh biển Vô Tận để trốn tránh.

Bây giờ còn chưa đến hai nghìn năm mà đã có hơn mười mấy Yêu tôn chết dưới tay Ẩn Linh Môn rồi.

“Đúng vậy, bây giờ Yêu tôn Vô Địch không thể ức hiếp chúng ta nữa.” Từ Cương cảm khái nói, nhưng trong mắt vẫn có chút đáng tiếc.

Đáng tiếc bản thân vẫn chưa đạt đến cảnh giới Vô Địch tôn giả mà toàn bộ Tông môn đã vô địch trước rồi.

Không giống chút nào so với kịch bản lúc đầu kia hắn nghĩ ra, là một người đứng đầu cố gắng xoay chuyển tình thế.

“Ngươi lại suy nghĩ linh tinh gì thế?” Từ Phàm nhìn biểu tình của đồ đệ mình nói.

“Không có gì, đột nhiên thấy xúc động mà thôi, Tông môn vẫn chưa dùng đến đồ nhi mà đã đạt đến vô địch trước rồi.” Từ Cương thành thật trả lời

“Vô địch thì vẫn còn hơi sớm, ngươi muốn làm một trụ cột của Tông môn cũng vẫn còn hơi sớm!” Từ Phàm nhìn đồ đệ của mình nói, trong ngữ khí pha chút an ủi.

“Muốn biến cảnh tượng mà ngươi nghĩ thành hiện thực thì đợi đến thế giới Đại Thiên rồi hẵng nói sau.”

“Những con rối này bây giờ nhìn rất mạnh đấy, nhưng mà đã đến một loại cực hạn rồi.”

“Đợi sau khi các ngươi vượt qua giới hạn này, mới là lúc Tông môn cần đến các ngươi.” Từ Phàm nhìn kiếm trận con rối nói.

“Sư phụ, vậy ta cần phải mạnh đến mức nào mới được!”

“Ngươi miễn cưỡng đến Kim Tiên trước đã~” Từ Phàm thong thả nói.

Trong giấc mộng đó lúc sắp đột phá Kim Tiên, hắn nhìn thấy rất nhiều đồ và cũng đại khái suy diễn ra khá nhiều đồ vật, trong đó còn có cả con rối cấp bậc Chân Tiên.

“…”

Niềm đam mê vừa mới bùng lên đã bị dội một chậu nước lạnh.

Từ Nguyệt Tiên, Vương Hướng Trì nhìn Từ Cương bật cười.

Đúng lúc này, kiếm trận viên cầu đột nhiên mở rộng, trong tức khắc đã mở to đường kính đến hơn ngàn trượng.

Sau đó lại bị con rối kiếm trận khống chế thu nhỏ lại kích cỡ ban đầu.

“Phân thân Phệ Kim Hổ thế mà tự phát nổ, đáng tiếc cũng không có tác dụng gì.” Từ Phàm duỗi duỗi tay nói, biểu hiện kiểu rất dễ dàng.

Thực ra hắn mới chỉ phát huy bảy phần của kiếm trận con rối. Tại sao lại là bảy phần ư, bởi vì đây là giai đoạn tiết kiệm nhiên liệu nhất.

Kiếm trận con rối tuy rằng uy lực mạnh, nhưng mà tiêu hao cũng rất lớn.

Có thể so sánh với con rối Đại Thừa đầu tiên.

Cho dù là Tông môn bây giờ rất giàu có đi nữa, Từ Phàm cũng không dám mạnh chân đạp ga.

“Con nhím bên trong kia sắp không xong rồi, đợi giết hắn xong lấy chân thân làm tiêu bản, mang về Ẩn Linh Môn làm vật chưng bày.”Từ Phàm nói.

Mỗi một Yêu tôn Vô Địch ở Nhân giới đều mang huyết hải thâm thù với Nhân tộc.

Sau khi những Yêu tôn Vô Địch này đi vào Nhân giới, nhẹ thì tàn sát dân trong thành, nặng thì trực tiếp xoá sổ tất cả sinh linh trong một vùng.

Thủ đoạn càng phổ biến hơn là lấy người làm thức ăn.

Cho nên Từ Phàm hành hạ hắn đến chết cũng không cảm thấy tội lỗi chút nào.

Tối thiểu thì theo thông tin của hội Trưởng lão, vị Yêu tôn nhím này đã phá hủy ít nhất một vài toà Tiên thành.

“Nhổ hết lông trên thân con Nhím này xuống mang đi luyện chế hết đi, lông này đều có uy lực đạo khí.” Từ Phàm cười nói.

“Được rồi, bây giờ bước đầu tiên đã hoàn thành, tiếp theo sẽ bày bố một đại trận ở đây rồi đợi đám thỏ kia xuất hiện.”

Từ Phàm còn chưa nói xong thì trong không trung phía xa xuất hiện hàng trăm tàu Linh Châu cỡ lớn, bên trên chở các thể loại con rối với cả vật liệu bố trí đại trận.

Từ Phàm nhìn chằm chằm vào trận vận chuyển đang tỏa ra một luồng khí lạ ở phía xa, trong lòng không biết vì sao đột nhiên muốn đi vào thăm dò.

“Bà nó, lại đào hố cho ta à.” Từ Phàm nhìn trận vận chuyển kỳ dị kia cười mắng.

Hàng trăm tàu Linh Châu cỡ lớn đáp xuống và ngàn vạn binh dẫn theo lượng lớn con rối đi tới.

“Đại trưởng lão, ta đã đem con rối và vật liệu bố trận cần dùng đến cho ngươi rồi đây.” Thiên Vạn Binh trong lòng có chút đau lòng nói.

Để có những vật liệu này hắn đã dùng hết mấy trăm năm tích lũy của Tiên thành Thiên Tượng, hiện tại trong kho bảo vật ngoài một chút Linh Thạch thì chỉ còn lại một ít vật liệu cơ bản nữa thôi.

“Chút vật liệu này thôi mà ngươi đã đau lòng rồi.”

Từ Phàm lại chỉ chiến trường đầy máu kia nói: “Yêu tộc mới giết vẫn còn nóng, cái nào nên phân chia thì phân chia, nên tìm không cốt thì tìm không cốt.”

“Chắc vẫn có thể hoàn lại vốn chứ.”

“Hehe, Đại trưởng lão đúng là hiểu ta.”

Thiên Vạn Binh lúc mới đến đã nhìn thấy chiến trường ở xa kia rồi, nhưng thấy Từ Phàm ở đây nên phải kiềm chế lại sự kích động muốn đi thu dọn chiến trường của mình.

Thiên Vạn Binh kích động đưa theo một nhóm con rối chuyên gia thu dọn chiến trường lập tức lao về phía chiên trường kìa.

“Đã thu không cốt của ba Yêu tôn kia chưa?” Từ Phàm hướng về Bồ Đào hỏi.

“Chiến đấu vẫn chưa kết thúc nên quy trình dọn dẹp chiến trường vẫn chưa khởi động.”
Bình Luận (0)
Comment