Chương 690: Mười lần một tháng
Chương 690: Mười lần một tháng
“Đây có lẽ là Kim Tiên tu luyện đạo nhân quả luân hồi.”
“Có thể nơi mà ngươi tiến vào thế giới Luân Hồi cách hắn tương đối gần, nên hắn cảm nhận được ngươi.” Từ Phàm ngẫm nghĩ rồi nói.
Mặc dù bây giờ hắn chỉ là một tu sĩ Hợp Thể Kỳ nhỏ bé, nhưng trong thế giới Mộng Yểm, hắn có một khoảnh khắc, lập tức sắp chạm tới cảnh giới Kim Tiên.
Bây giờ tầm nhìn và nhận thức của hắn cũng dừng lại ở giai đoạn đó.
“Sư phụ, chuyện này là tốt hay xấu?” Lý Tinh Từ hỏi.
“Không xem là chuyện tốt lắm, thần thông của đạo Luân Hồi cuối cùng cũng không thoát khỏi một bước kia, chính là chân thân đặt chân vào Luân Hồi giới, tìm kiếm chân ngã.”
“Nhưng thứ này có một điểm tai hại, một khi ngươi bị lạc ở Luân Hồi giới, mọi thứ của ngươi đều có thể bị những thứ không biết khống chế.
“Nếu lúc này có thể có một kẻ chết thay, thì sẽ tương đương với việc có được một cơ hội khác.” Từ Phàm nói.
Vào khoảnh khắc Từ Phàm sắp chạm tới cảnh giới Kim Tiên, hắn đã làm rất nhiều chuyện, đại khái là cũng thôi diễn sở tu công pháp của những người tương đối quan trọng bên cạnh mình một lần.
“Sư phụ, ý của ngươi là nói, hắn muốn để ta làm kẻ chết thay?”
“Chẳng lẽ còn phải nhận ngươi làm đồ đệ tìm kiếm chân thiện mỹ của ngươi sao?” Từ Phàm nở nụ cười, hỏi.
“Ngươi yên tâm, khi ngươi sắp đặt chân tới bước kia, vi sư tự nhiên sẽ có cách giúp ngươi bước tới bước cuối cùng.”
“Sư phụ, nếu không ngươi tu luyện Luân Hồi nhất đạo, rồi lấy ta làm kẻ chết thay đi, như vậy ta cảm thấy mình vẫn còn có chút giá trị.” Lý Tinh Từ ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói.
“Đồ đệ ngốc, thế gian có muôn ngàn đại đạo, vi sư tu luyện đạo nào cũng đều có thể đạt cấp Đỉnh Phong?”
“Đâu cần dùng ngươi làm kẻ chết thay.” Từ Phàm vui vẻ nói.
“Ngươi không cần quan tâm người kia, cho ngươi lợi ích ngươi cứ nhận, nhưng ngươi đừng học công pháp của hắn.”
“Chính là đừng bái sư học tập công pháp của hắn.” Từ Phàm nói.
“Hiểu rồi ạ.” Lý Tinh Từ gật đầu nói.
“Gần đây đừng chỉ bận rộn trau dồi bản thân, mà hãy quan tâm đến con trai của mình nhiều hơn.” Từ Phàm nói.
“Sơ Phàm làm sao vậy?” Lý Tinh Từ nghi ngờ hỏi, mấy ngày trước còn đang ăn cơm cùng nhau.
“Bây giờ con trai ngươi có một vị linh hồn liệu dưỡng sư độc quyền, là một con thỏ ngọc quang có vẻ ngoài rất đẹp.” Từ Phàm thản nhiên nói.
Lý Tinh Từ lộ vẻ sửng sốt, sau đó hành lễ với Từ Phàm rồi cáo lui.
Vô cùng lo lắng bay về một hướng nào đó, nhìn phương hướng hẳn là phương hướng của tiệm dưỡng linh hồn.
“Sơ Phàm à, tuy sư tổ ngươi đã thấy rất nhiều, cũng rất tiến bộ.”
“Nhưng người và thỏ yêu thật sự không có kết quả tốt gì.” Từ Phàm nói.
Trong một nghìn năm Từ Phàm ngủ say, loại tình huống này cũng không phải là không xảy ra.
Nhưng cách xử lý của Bồ Đào, chính là một khi có dấu hiệu sẽ lập tức tách người và thỏ ra.
Con thỏ trực tiếp bị phái tới quê hương Yêu giới để trồng cà rốt tươi ngon, còn người thì điên cuồng bố trí nhiệm vụ, khiến hắn hoàn toàn không có thời gian nghĩ tới bất cứ chuyện gì.
Mặc dù có mùi chia loan rẽ thúy, nhưng tất cả đều xảy ra khi mới có dấu hiệu, tình cảm vẫn chưa được ấp ủ ra.
Lúc này, Lý Sơ Phàm vừa mới mát xa xong đang muốn trở về nhà thỉnh an cha mẹ mình.
Kết quả nửa đường đã gặp Lý Tinh Từ với vẻ mặt không vui.
“Cha, trùng hợp ghê.” Lý Sơ Phàm chào nói, ánh mắt hơi trống rỗng, hắn biết cha mình không thích nơi đó.
Còn tại sao không thích, vì mẹ hắn không thích.
“Không trùng hợp, ta đặc biệt tới tìm ngươi.” Lý Tinh Từ nói.
Sau đó trực tiếp búng tay một cái, nháy mắt đã khống chế được Lý Sơ Phàm đi theo mình trở về nhà.
Trong phòng khách, Lý Tinh Từ ngồi trên ghế, Lý Sơ Phàm quỳ ở bên dưới, vẻ mặt hơi rối rắm.
Hắn biết, chắc chắn là có người đã nói gì đó với cha hắn.
“Cha, gần đây tu luyện cọ xát khá thường xuyên, cho nên số lần tới nơi đó nhiều hơn chút.” Lý Sơ Phàm hơi chột dạ nói.
Lúc này, Tô Nhiễm Thiên đã đi tới, nhìn thấy con trai quỳ trên mặt đất, thì hỏi: “Sơ Phàm làm sao vậy?”
“Cũng đã hơn một nghìn tuổi rồi, phạm lỗi cũng không đến mức để hắn quỳ trên mặt đất.”
Nghe thấy lời này của mẹ mình, Lý Sơ Phàm vừa định đứng dậy, lại nghe thấy cha mình nói.
“Sơ Phàm một tháng tới tiệm dưỡng linh hồn mười lần.”
Tô Nhiễm Thiên cau mày,
Lớn tiếng nói: “Quỳ xuống cho ta!”
Lý Sơ Phàm vừa định đứng lên lại bị dọa quỳ trên mặt đất, hơi oan ức nhìn về phía Tô Nhiễm Thiên.
“Tu luyện có hơi mệt mỏi, chỉ là đi thả lỏng một chút.” Lý Sơ Phàm giải thích.
“Những chuyện này đều không phải là vấn đề, thả lỏng cũng không sao.”
“Nhưng sư tổ, hôm nay nói cho ta biết, ngươi có một vị linh hồn liệu dưỡng sư độc quyền, dựa theo thẩm mỹ của nhân tộc, diện mạo cũng rất xinh đẹp.” Mặt của Lý Tinh Từ tối sầm lại.
Trong phòng khách, lập tức tràn ngập một luồng khí thế đáng sợ.
“Sơ Phàm, kết bạn thì được, nhưng nếu ngươi muốn người và yêu kết nghĩa vợ chồng, thì chúng ta không cho phép.” Tô Nhiễm Thiên cố nén giận nói.
“Cha mẹ, ta chỉ cảm thấy phương pháp của lí liệu sư kia khá phù hợp với ta, ta không có ý nghĩ bậy bạ.” Lý Sơ Phàm nói.
“Ta biết ngươi không có, nếu ngươi có, bây giờ Bồ Đào đã sớm có biện pháp.”
“Hôm nay chỉ là cảnh báo sớm cho ngươi.”
“Sau này không cần đến đó nữa.” Lý Tinh Từ nói.
“Nhưng mát xa sau khi tu luyện, thật sự rất có ích đối với tu luyện.” Lý Sơ Phàm hơi tiếc nói, hắn biết sau này bản thân cũng không thể tới đó nữa rồi.
Lúc này, Lý Tinh Từ thở dài.
“Trước kia là ta lơ là ngươi, sau khi ngươi tu luyện xong thì tìm ta, về phương diện thả lỏng linh hồn, ta vẫn rất am hiểu.”
Lý Tinh Từ nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức Lý Sơ Phàm cảm thấy bản thân đã tới một thế giới khác.
Trong thế giới đó, có một người tí hon được tạo ra từ ánh sáng đang mát xa linh hồn của hắn, theo phương pháp khiến hắn rất thoải mái.
Trong phòng, Tô Nhiễm Thiên nhìn Lý Tinh Từ hỏi: “Ngươi biết chiêu này từ khi nào, sao ta không biết?”
“Lúc ta còn nhỏ đã theo sư phụ học, trước đây khi ta không muốn tu luyện, sư phụ sẽ cho ta thi triển loại thần thông này giúp ta thả lỏng.” Lý Tinh Từ cười nói.
“Vậy tại sao ta không thấy ngươi dùng nó với ta?” Tô Nhiễm Thiên hơi tức giận hỏi.
“Khi đó tu vi của ngươi rất cao, với cảnh giới khi đó của ta không có thực lực khiến ngươi thả lỏng.”
“Đương nhiên bây giờ cũng như vậy.” Lý Tinh Từ nói.
“Ừ.” Tô Nhiễm Thiên gật đầu.
Tô Nhiễm Thiên nhìn con trai đang thiếp đi, đột nhiên nói với Lý Tinh Từ: “Nếu không chúng ta có thêm một đứa con gái đi, cho đủ cả trai lẫn gái.”
“Có thêm một đứa con gái?” Lý Tinh Từ hơi không tình nguyện.
Sau khi tu vi cao muốn có thêm con, nam tu sĩ vất vả hơn nữ tu sĩ nhiều.
Có nhiều tầng thử thách, đối với linh hồn và tinh thần, sai một chút, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lúc trước khi có thai Lý Sơ Phàm, hai người đều thuộc cảnh giới phàm nhân, muốn có một đứa con cũng dễ.
Nhưng bây giờ nếu muốn có thêm con, nếu may mắn thì ‘dày vò’ trong mười năm, không may mắn thì hơn trăm năm.
“Ngươi lo lắng cái gì? Đi tìm đại trưởng lão, xin một ít linh đan dễ mang thai đi.”
“Vậy ngại lắm, còn bị sư phụ cười nhạo một hồi.”
“Có đi không? Không đi chúng ta cũng phải có.” Tô Nhiễm Thiên cau mày, nói.