Chương 701: Mấy chục đường lui
Chương 701: Mấy chục đường lui
Lúc này, trên không phế thành xuất hiện một truyền tống trận.
Một con rối Đại Thừa Kỳ, mấy trăm con rối Hợp Thể Kỳ bị truyền tống tới.
Sau đó một đại trận phong tỏa không gian bao trùm trong phạm vi ngàn dặm được hình thành.
Lúc này tất cả Đại Thừa Tôn Giả vẫn đang âm thầm quan chiến đều nhận được cảnh cáo.
“Đệ tử Ẩn Linh Môn ở đây lịch luyện, người không có phận sự mời rời đi.”
Lập tức, tất cả Đại Thừa Tôn Giả đang quan chiến đều cảm nhận được sát cơ đến từ trên bầu trời, giống như nếu chính mình không rời đi thì một giây sau sẽ trực tiếp bị đánh thành cặn bã.
“Tiên khí người có năng lực thì lấy được, Ẩn Linh Môn các ngươi từ đâu xuất hiện?” Đại Thừa Tôn Giả có chút không tin tưởng nói.
Ẩn Linh Môn chỉ tương đối nổi danh ở Thiên Linh Tông và trong Hội Trưởng Lão, Tôn Giả bình thường trong Tu Tiên giới có lẽ chỉ từng nghe nói qua về thương hội Ẩn Linh.
Vị Tôn Giả kia vừa nói xong câu đó, cảm giác vai mình bị đập một cái.
Cuối cùng vừa nhìn đã lập tức vong hồn đại mạo.
Chỉ thấy một con rối kiếm khách Đại Thừa Kỳ cầm trong tay một thanh linh kiếm chĩa đến trên đan điền của hắn.
Giống như nếu vị Đại Thừa Tôn Giả kia còn nói nhảm thêm câu nữa, thanh linh kiếm kia sẽ trực tiếp đâm vào.
“Vô ý mạo phạm!”
Vị Đại Thừa Tôn Giả xuất khẩu cuồng ngôn kia muốn phá vỡ không gian rời đi, nhưng kết quả lại phát hiện không gian xung quanh đã bị phong tỏa.
Vị Đại Thừa Tôn Giả kia nhìn ánh mắt lạnh băng của con rối Đại Thừa Kỳ, chậm rãi giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng.
Một màn này bị những Đại Thừa Tôn Giả rời đi kia phát giác được, tất cả đều may mắn chính mình thức thời rời đi.
Lúc này trận chiến trong phế thành vẫn còn tiếp tục. Hùng Lực, Ảnh Thứ và Hàn Phi Vũ, tất cả đều có kế hoạch nghĩ cách dẫn ra đại chiêu của Đại Thừa Tôn Giả kia.
Đây cũng là một trong những cương lĩnh quan trọng của chiến trận tam tam chế, tận lực sử dụng chiến thuật vu hồi làm tiêu hao linh lực hoặc thần thông đoản mệnh của địch nhân.
Lúc này, Hùng Lực dùng một chùy đánh về phía thần thông hệ Thổ Đại Thừa Tôn Giả thì triển qua hắn, Thổ Sơn Ấn.
Chỉ thấy núi lớn trăm mét cao do thần thông hệ Thổ ngưng tụ thành trực tiếp bị Hùng Lực đánh nát, hóa thành đá vụn đầy trời.
Chính vào lúc này, một thanh cự kiếm Ngũ Hành từ thần thông kiếm trận ngưng tụ thành chém tới Đại Thừa Tôn Giả kia.
Thế nhưng lại bị yêu hồn cầm trong tay đạo khí cự thuẫn sớm có đề phòng cản lại.
Yêu hồn bị cự lực chấn tan, lại có một yêu hồn khác tiếp nhận đạo khí cự thuẫn.
Mà lúc này, Đại Thừa Tôn Giả vốn hẳn nên thừa thắng truy kích lại không dám tùy tiện hành động.
Trước sau phân ra đại lượng tâm thần đề phòng Ảnh Thứ ẩn vào trong hư không.
Địch nhân không nhìn thấy mới là đề phòng khó khăn nhất.
Đại Thừa Tôn Giả nhìn Hùng Lực ở gần và Hàn Phi Vũ điều khiển kiếm trận ở nơi xa, trên mặt lộ ra biểu hiện có chút bất đắc dĩ.
Chỉ hai người này phối hợp đánh cũng khiến hắn có chút chống đỡ không được.
Huống chi trong chỗ tối còn có một vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ luôn chăm chú quan sát sơ hở của hắn, tùy thời phát động một kích trí mạng.
Nếu như đổi lại là tu sĩ Hợp Thể Kỳ bình thường, hắn đã sớm tiêu diệt từng người, trấn áp bọn họ trong lòng bàn tay.
Thế nhưng ba vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ trước mắt phối hợp quá tốt, chiến lực của bản thân cũng không yếu, thế nên khiến hắn vẫn không bắt được cơ hội nào.
Hùng Lực ngưng tụ Pháp Tướng Kim Thân cao mười trượng, giống như máy ủi đất, nghiền áp về hướng Đại Thừa Tôn Giả.
Hàn Phi Vũ điều khiển kiếm trận, vì Hùng Lực loại bỏ yêu hồn cản trở trên đường đi.
Trước hết diệt trừ một người, trong lòng Đại Thừa Tôn Giả mặc niệm nói.
Vị trốn trong chỗ tối kia, ngay cả bóng dáng cũng tìm không ra.
Hùng Lực ở gần thì ngay cả phòng ngự cũng phá không nổi rồi, trong một chốc nhất định bắt không được.
Đại Thừa Tôn Giả nghĩ tới đây, đưa mắt nhìn về Hàn Phi Vũ phía xa.
Quả hồng phải tìm quả mềm bóp, hơn nữa tác dụng Hàn Phi Vũ đưa đến trong phối hợp rất lớn.
Điều này càng củng cố thêm quyết tâm muốn giết Hàn Phi Vũ của Đại Thừa Tôn Giả.
“Ngươi thật sự cho rằng ta không làm gì được các ngươi sao?”
Tôn Giả Đại Thừa Kỳ sắc mặt âm nhu nói, trong tay xuất hiện một chiếc chuông màu xanh biếc.
“Đinh đinh ~”
Một tiếng vang lanh lảnh trong nháy mắt khiến cho ba vị trong chiến trường nhất thời thất thần.
Một luồng sóng âm ẩn chứa lực lượng thần hồn Đại Thừa Tôn Giả bắn tới cực nhanh về phía Hàn Phi Vũ phía xa.
Lúc này, Vương Hướng Trì đang xem phát sóng trực tiếp căng thẳng lên, phải biết thứ bọn họ mở chính là thị giác Thượng Đế.
“Đừng căng thẳng, đồ nhi ngoan của ngươi chuẩn bị đường lui không biết bao nhiêu cái. Đưa ngươi và hắn cùng tới một bí cảnh nguy hiểm, ngươi nhất định chết trước đồ nhi ngoan của ngươi.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ, ví dụ này phải chăng có chút thiếu thoả đáng?” Vương Hướng Trì hỏi.
“Ngươi lo lắng cái gì? Chết rồi thì vi sư lại cứu về cho ngươi là được rồi, không cần lo lắng vấn đề này.” Từ Phàm cười nói, còn vỗ bả vai Vương Hướng Trì.
“…”
Lúc này trong chiến trường, Hàn Phi Vũ còn chưa phát giác được nguy hiểm, chỉ thấy chiếc nhẫn trong tay lóe lên ánh sáng nhạt, một đạo linh quang hộ tráo xuất hiện trước mặt hắn.
Sau đó nhẹ nhàng chặn lại đòn công kích này.
“Tiểu Linh, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Hàn Phi Vũ hỏi trong lòng.
“Chủ nhân vừa nãy bị sóng âm công kích ẩn chứa thần hồn công kích, thế nên nhẫn Ngự Hồn mới khởi động.” Một âm thanh trong lòng Hàn Phi Vũ vang lên.
“Hàn sư đệ, ngươi không sao chứ?” Giọng Hùng Lực truyền đến.
Cuối cùng chính là một trận nổ mạnh.
Một đạo cự chùy từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập xuống chỗ Đại Thừa Tôn Giả.
“Đòn công kích vừa rồi kia ta không cản lại cho ngươi được ~” Giọng điệu Hùng Lực có chút áy náy.
“Đại sư huynh đừng tự trách, ngay cả chút công kích đó mà ta cũng tránh không được thì sao có thể xứng tổ đội với Đại sư huynh.” Hàn Phi Vũ trả lời.
Chỉ bằng năng lực một mình một người chính diện đối đầu trực tiếp với Đại Thừa Tôn Giả là đã vô cùng ghê gớm.
Không có phòng ngự, Đại Thừa Tôn Giả âm thầm ra tay với hắn rất bình thường.
Hắn xưa nay không cho rằng mình ở phía xa trợ giúp Hùng Lực chiến đấu là có thể không lo lắng gì, thật ra hắn vẫn đều đang đề phòng.
Lúc này, khi Đại Thừa Tôn Giả nhìn thấy một kích mười phần chắc chín kia của chính mình không giết được Hàn Phi Vũ thì đã sinh ra ý muốn rút khỏi.
Thế nhưng bị Ảnh Thứ xuất hiện sau lưng hắn cắt ngang.
Đoản kiếm lóe lên phá giáp kim quang, phá bỏ pháp bảo phòng ngự Đại Thừa Tôn Giả, đâm vào trong cơ thể Đại Thừa Tôn Giả.
“Thế!”
Trong nháy mắt, Đại Thừa Tôn Giả biến thành một mộc nhân.
Cách đó không xa, Đại Thừa Tôn Giả đầy mặt âm trầm xuất hiện.
“Ba tên nhóc, ta nhớ kỹ các ngươi, đừng có lúc lạc đàn!”
Đại Thừa Tôn Giả nói xong liền muốn phá vỡ không gian, thuấn di ra ngoài.
Chỉ thấy Đại Thừa Tôn Giả vận chuyển toàn bộ lực lượng, chỉ mở ra được một không gian có thể cho một con kiến ra vào, hẳn là khiến hắn có chút sửng sốt.
“Ngươi sẽ không cho rằng nói lời tàn nhẫn là có thể đi đấy chứ ~” Hùng Lực vác cự chùy lên vai cười nói.
Hắn đã sớm biết không gian này đã bị con rối do tông môn phái tới phong ấn, chính là vì có thể để cho ba người bọn họ cùng vị Đại Thừa Tôn Giả này chiến đấu một trận công bằng.
“Phong ấn không gian nơi đây bị tăng thêm!” Đại Thừa Tôn Giả kinh hoảng nói, một loại dự cảm chẳng lành hiện lên trong lòng.
“Thành thật chiến đấu, ngươi còn có một chút hi vọng sống, nếu không… Hì hì.”
Hùng Lực toét miệng cười, chiến ý quanh thân bành trướng, trong ánh mắt bùng lên liệt hỏa.
Vây giết cường giả Đại Thừa Kỳ, việc này Hùng Lực chỉ từng làm qua hai lần, hơn nữa còn đều là cùng hợp tác với hơn mười vị sư huynh đệ.
Lần này ba người vây giết một cường giả Đại Thừa Kỳ, đây vẫn là lần đầu tiên.
Thế nên Hùng Lực lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, trong lòng đã tính toán, lần sau chính mình một người thử một lần.