Chương 76: Trường thương
Chương 76: Trường thương
Phòng luyện khí, Từ Phàm đang luyện chế pháp bảo thứ hai cho nhị đồ đệ của mình, một pháp bảo có thể công kích đến kẻ thù ở xa hơn mười dặm.
Một phiên bản dài hơn của cây súng bắng tỉa kiếp trước nghe nhiều quen tai, là pháp bảo Từ Phàm luyện chế riêng cho Từ Nguyệt Tiên, lại kết hợp với đạn cấp bậc Bảo khí, gặp phải yêu thú Kim Đan kỳ cũng không sợ.
Thích khách càng hợp với súng bắn tỉa hơn.
Thân là đồ đệ của vị đại sư đan khí song tuyệt mình đây, tài nguyên hưởng thụ đều là đỉnh cao, pháp bảo thiết kế riêng, công pháp thiết kế riêng, còn có đan dược chất lượng cao nhất.
Quan trọng nhất vẫn là có truyền thụ kĩ năng chiến đấu đỉnh cao của mình, nhưng tại sao cuối cùng vẫn là Trúc Cơ nhị phẩm, đây là điều Từ Phàm nghĩ không hiểu, lẽ nào thực sự có liên quan đến khí vận sao.
“Bỏ đi, không nghĩ nhiều vậy nữa, Trúc Cơ nhị phẩm thành Tiên cũng có rất nhiều, trước mắt cũng không phải là không có đường để đi.”
Từ Phàm đặt súng bắn tỉa kéo dài đến hai mét và pháp bảo đạn tương ứng vào trong một chiếc rương màu đen ánh vàng, một cây súng tốt cần một chiếc rương tốt làm nổi bật.
“Vừa nghĩ đến một cây súng đã khiến kẻ thù ở xa hơn mười dặm, không, là một pháo bắn chết, cảm giác đó còn sảng khoái hơn bắt đầu thi đấu thăng cấp giết liên tục năm người trong mười giây.”
“Khẩu súng này cho Nguyệt Tiên dùng trước, sau đó tự mình lại luyện chế một khẩu.” Từ Phàm nhìn khẩu súng dài cầm trong tay nói.
Định vị của Từ Phàm với Từ Nguyệt Tiên chính là một vị Tu Tiên giả hệ linh mẫn, với loại súng bắn tỉa lớn này quả thực là kết hợp hoàn hảo.
Sau khi luyện chế xong đại thương, Từ Phàm bắt đầu chế tạo thế giới ảo cảnh linh hồn cho tam đồ đệ của mình, Tâm Kiếm chi đạo trong Kiếm tu, đối với cảnh giới của tu tâm rất được xem trọng, cho nên bắt buộc phải có trái tim ý chí kiên cường.
Trong thế giới ảo cảnh linh hồn, Từ Phàm chế tạo riêng cho tiểu đồ đệ mà mình xem trọng rất nhiều thứ đồ thú vị.
Trong ngọn núi nhỏ, trừ Từ Phàm đang chế tạo ảo cảnh linh hồn ra, còn có Vương Hướng Trì đang dạy Lý Tinh Từ tu luyện công pháp, là “Ngũ Hành quyết” cơ bản nhất đã được thay đổi bởi Từ Phàm, là sự lựa chọn tốt nhất của đại đạo Trúc Cơ.
“Tam sư huynh, ngươi là con trai của Vương thúc thúc sao.” Lý Tinh Từ tò mò hỏi.
“Ngươi quen biết cha ta.” Vương Hướng Trì hờ hững nhìn về phía vị sư đệ nhỏ nhất này của mình.
Hôm nay vừa thức dậy, đã nhận được yêu cầu của sư phụ để mình chỉ bảo tiểu sư đệ bên cạnh việc tu tâm, mới đầu hắn từ chối, dạy dỗ tiểu sư đệ, nào có thích như lĩnh ngộ kiếm đạo vô thượng.
Nhưng sau khi gặp tiểu sư đệ, hắn đã nảy sinh lòng tốt bụng, tự mình dẫn tiểu sư đệ đi ăn cơm, tu hành.
“Vương thúc thúc là bạn của mẹ ta, mẹ ta trước lúc lâm chung dặn Vương thúc thúc chăm sóc ta.” Nói đến lúc người thân của chính mình mất đi, sắc mặt của Lý Tinh Từ hơi ảm đạm.
Vương Hướng Trì vốn dĩ luôn là một chàng trai lạnh lùng, biểu cảm trở nên ôn hoà hiếm thấy. Nhẹ nhàng nói với Lý Tinh Từ: “Nếu như đã bái tại môn hạ của sư phụ, chúng ta đều là người một nhà, sau này ta không những là sư huynh của ngươi, còn là ca ca của ngươi.”
“Vâng, tam sư huynh.” Trong mắt Lý Tinh Từ, thân là một đứa trẻ được người ngoài nhận nuôi hai năm, đã có thể phân biệt rõ ràng người khác đối với mình tốt hay xấu.
“Nào, ta tiếp tục giảng giải cho ngươi tầng nội dung quan trọng thứ nhất của Ngũ Hành quyết…”
Từ Phàm đang ở tiểu viện hoạt động gân cốt, nhìn thấy cảnh tượng này, vui mừng mỉm cười, thân thiết về huyết mạch không phải là nói suông, chỉ là không biết sau khi hai người tu luyện có thành tựu, biết được thân phận của đối phương, sẽ có phản ứng như thế nào, có lẽ rất thú vị.
Lúc này, tiếng chuông cấm chế vang lên, Vương Vũ Luân dẫn theo Mộ Dung Thiến Nhi mang theo hộp thức an đi vào.
“Từ đại ca, chúng ta đến thăm Trì Nhi.” Mộ Dung Thiến Nhi cười nói, đã nửa tháng không gặp được con trai, trong lòng nàng rất nhớ.
“Đi đi, Hướng Trì đang dạy tiểu sư đệ của hắn tu luyện, các ngươi đến thẳng đó là được.” Từ Phàm nói xong còn nhìn Vương Vũ Luân một cách khó hiểu.
Lá gan rất lớn, dám chơi trò bóng tối dưới đen, ngươi e là không biết sự đáng sợ của giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Vương Vũ Luân chỉ bày ra một biểu cảm bất lực nhưng không hề cảm giác hoang mang với Từ Phàm, huyết mạch cảm ứng chỉ sau khi đến Nguyên Anh kỳ mới có, hơn nữa hắn cũng không phải không có chuẩn bị.
Chàng trai lạnh lùng đang chỉ dạy Lý Tinh Từ sau khi nhìn thấy cha mẹ mình đến đây thăm hắn, trên mặt hắn lập tức xuất hiện vẻ bất lực.
“A, Tiểu Trì Trì, ngươi làm vi nương nhớ chết đi được.”
Vương Hướng Trì bị Mộ Dung Thiến Nhi ôm chặt vào trong lòng.
“Ngươi không biết, những ngày ngươi không ở nhà, vi nương nhớ ngươi biết bao đâu.”
“Ngươi cũng không đến thăm vi nương.” Mộ Dung Thiến Nhi nói, mắt ửng hồng lên, nước mắt bắt đầu lăn ra trong khoé mắt.
“Mẹ, ta chỉ là muốn tu luyện thật tốt, sau này có thể bảo vệ mẹ.”
“Trì Nhi đã trưởng thành rồi, có trách nhiệm bảo vệ mẹ không bị bắt nạt.” Vương Hướng Trì vỗ vào vai mẹ hắn, an ủi nói.
Sau khi nghe thấy con trai mình nói ra những lời ấm lòng như vậy, Mộ Dung Thiến Nhi bỗng chốc cảm thấy cả trái tim đều bị tan chảy, cảm thấy mình có con trai chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.
Lúc này, Vương Hướng Trì thoát khỏi cái ôm của Mộ Dung Thiến Nhi, kéo Lý Tinh Từ đang ở bên cạnh ngưỡng mộ lại nói: “Mẹ, đây là tiểu sư đệ của ta.”
Mộ Dung Thiến Nhi nhìn Lý Tinh Từ, có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Đây là con trai của người bạn cùng ta vào sinh ra tử mà ta nói với ngươi kia.”
“Mẹ hắn trước lúc lâm chung nhờ ta chăm sóc hắn, ta thấy hắn rất có tư chất, nên đề cử hắn cho Từ đại ca.” Vương Vũ Luân vội vàng giới thiệu.
“Thì ra ngươi chính là Lý Tinh Từ, ta biết ngươi, rảnh rỗi có thể cùng Hướng Trì đến nhà ăn cơm.”
Nhìn thấy cậu bé khí chất trong trẻo này, Mộ Dung Thiến Nhi rất thích.
“Chào Vương thúc thúc, chào Vương di.” Lý Tinh Từ rất lễ phép cúi đầu nói.
Thấy tiểu sư đệ của con trai mình lễ phép như vậy, thái độ của Mộ Dung Thiến Nhi trở nên càng thêm thân thiết.
Sau khi đôi vợ chồng trẻ nói chuyện với con trai một lúc, Mộ Dung Thiến Nhi bèn dẫn theo Vương Vũ Luân đang chột dạ, quyến luyến bịn rịn rời đi.
Sau khi thấy phụ mẫu của mình đi xa, Vương Hướng Trì thở phào một hơi, xem như là đi rồi.
Lúc này, Từ Phàm đi vào, mấy câu mở đầu lúc gặp mặt vừa rồi Từ Phàm đã nghe thấy, cảm thấy trí thông minh của đồ đệ mình sao mà đột nhiên trở lên cao rồi, đây vẫn còn là đồ đệ mê kiếm lạnh lùng của mình sao.
“Hướng Trì, rất tốt, hai câu vừa nãy ngươi nói với mẹ ngươi kia rất đáng khen.” Từ Phàm khen ngợi, thường ngày hắn đều không keo kiệt lời khen ngợi với đồ đệ của mình, mỗi khi đến thời điểm mấu chốt, ‘canh gà’ luôn phải rót đầy.
“Những lời này đều là cha ta dạy ta, nói là lúc muốn làm mẹ vui vẻ thì nói vài câu.” Chàng trai lạnh lùng ung dung nói ra bí quyết của hắn.
“Vậy cha ngươi có dạy ngươi những lời có thể làm ta vui vẻ không.” Từ Phàm nói với vẻ mặt kì quái, cách thức này hơi hoang dã, nhưng hiệu quả đặc biệt tốt.
“Trời không sinh sư tôn ta, tiên đạo vạn cổ như đêm dài.”
“Trong thế giới uy chấn, muôn thuở chuyên quyền.”
“Tiên lộ ba nghìn đường, sư tôn chậm bước đi.”
“...”
“Được, không cần nói nữa.” Từ Phàm vội vàng cản lại, lời này mình nghe là được, truyền ra ngoài sẽ có chuyện.
Nhưng không thể không nói, những lời này quả thực khiến người ta thấy thích.
“Những lời này, sau này giữ lại từ từ nói.” Từ Phàm cười nói.