Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 808 - Chương 808: Chiếc Đuôi Nhỏ

Chương 808: Chiếc đuôi nhỏ Chương 808: Chiếc đuôi nhỏ

Thuyền Vạn Tinh, khu chữ Thiên.

Sau khi Từ Phàm mới vừa giúp một đệ tử giải đáp thắc mắc. Chu Khai Linh liền đi lên một cách thần bí.

“Sư phụ, đệ tử lại kiếm được một số Tiên ngọc ở Cổ Thương giới, đặc biệt biếu tặng cho sư phụ.” Chu Khai Linh cầm túi dự trữ đồ đưa cho Từ Phàm.

“Ngươi ở Cổ Thương giới có Nhân Mạch thần thông rồi à? Từ Phàm nhìn túi dự trữ đồ trong tay, bên trong không nhiều không ít vừa đủ 900 Tiên ngọc.

“Sư phụ liệu sự như thần, là đồ nhi đã bán thần thông đi rồi.” Chu Khai Linh cười nói.

“Đồ nhi rong chơi trong một nhóm đại tiên,vừa hay hai đại tông môn trong tiên thành đó đang tổ chức so tài mười năm một lần giữa đệ tử hai tông, tiền đặt cược giữa hai bên cũng rất lớn, đến hơn vạn tiên ngọc.

“Vốn dĩ đệ tử chỉ định ở dưới khán đài xem náo nhiệt, mở mang thần thông của Cổ Thương giới một chút xem có gì khác với Tu Tiên giới chúng ta.”

“Thì đúng lúc đang quan sát, đồ nhi vô ý nghe thấy, một tông môn trong đó đã thua liên tiếp tám trận, đang không tiếc số tiền lớn dốc hết sức tìm kiếm biện pháp chiến thắng tông môn đối diện.

“Đột nhiên nghĩ, cơ hội kiếm tiền không phải đến rồi sao.”

“Cuối cùng đồ nhi đã đem mấy thần thông đơn giản nhất kia bán với giá 900 tiến ngọc.”

“Giúp tông môn kia thắng trận đấu.” Chu Khai Linh bày ra một dáng vẻ ta rất lanh trí.

“Chín trăm tiên ngọc sư phụ bị tổn thất kia, đệ tử đã giúp ngươi kiếm lại rồi, mong sư phụ sau này không phải lo lắng về chuyện này nữa.” Chu Khai Linh nói.

Nghe thấy nguyên nhân hậu quả mà đồ đệ tốt của mình nói, Từ Phàm không ngừng cảm thán một câu.

“Không có mua bán thì không có tổn thương~”

Từ Phàm nói xong đem túi dự trữ đồ chứa tiên ngọc trong tay trả lại cho Chu Khai Linh.

“Ngươi đây là ném tiền đồng vào chậu vàng, vi sư chẳng lẽ còn thiếu chút tiên ngọc này của ngươi sao.

“Còn nữa hành vi gần đây của ngươi hơi quá rồi đấy, khiến sư huynh của ngươi rất khó giải quyết.” Từ Phàm nói xong nhìn hướng Lý Tinh Từ với một vẻ mặt xoắn xuýt ở xa kia.

“Đồ nhi thành tâm mà!” Chu Khai Linh nói.

“Biết là ngươi có lòng rồi, tấm lòng thì ta nhận rồi, tiên ngọc ngươi giữ lại đi.” Từ Phàm nói xong liền đuổi Chu Khai Linh đi.

Lý Tinh Từ ở xa có chút thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyến này với Khai Linh đi ra, tại sao lại thấy ta vô dụng thế nhỉ.” Lý Tinh Từ lẩm bẩm nói.

“Phu quân, đừng làm ra dáng vẻ như thế, ngươi đang trách hoa tiên ngọc của ta nhiều sao?” Tô Nhiễm Thiên ở bên cạnh ai oán nói.

Lý Tinh Từ nhìn người vợ trang điểm xinh đẹp toàn thân phối đủ tiên khí của mình, không ngừng nói: “Vi phu chỉ hận tiên ngọc kiếm được không đủ nhiều, không thể khiến cho nương tử càng trở nên đẹp hơn mà thôi.”

Từ Phàm đang giảng giải Lôi điện cho Lý Lôi Hổ liền vung tay bố trí đại trận cấm âm xung quanh.

Chuyện tốt nhuyễn hương ngọc hoài kia chưa thành, không thể lại ăn một đống cơm chó được nữa.

Lúc này, trong lâu chu Tiên hạm.

Chưởng quầy đã bán con rối tàn phá cho Từ Phàm đang khổ sở cầu xin Tống Minh.

“Tông chưởng quầy, ta sai rồi ta không nên tham lam chút linh khoáng Tiên Kim kia.

“Bây giờ ta sẽ bán hết toàn bộ cho ngươi, chỉ xin ngươi đưa số la bàn linh hỏa kia trả lại nguyên giá cho bọn ta, ta nguyện bổ xung thêm cho Tống trưởng quầy ba nghìn tiên ngọc.” Vị trưởng quầy kia mặt như đưa đám khẩn cầu Tống Minh nói.

Chỉ thấy Tống Minh như một quân tử khiêm tốn đỡ chưởng quầy đứng dậy.

“La chưởng quầy, trên lập trường kinh doanh của chúng ta mà nói số la bàn linh hỏa này của các ngươi ta tuỳ tiện bán lại ít nhất cũng 5000 tiên ngọc.”

“Ngươi bù cho ta ba ngàn tiên ngọc này, ngoài thêm chút linh khoáng Tiên Kim kia ra thì ta chẳng phải vẫn tổn thất hơn 1000 tiên ngọc hay sao.” Tống Minh cười nói.

“Lại nói, La trưởng quầy là một người câu cá tốt, nắm chắc cơ hội đem chút tiên ngọc này câu một con cá lớn chẳng phải lãi rồi sao!”

Ngữ khí của Tống Minh có chút ngưỡng mộ.

“Tông trưởng quầy, con cá ngươi câu kia là của gia chủ, không có chút liên quan nào với ta cả. Ngược lại là đống hàng này nếu ta bồi thường thì phải tự mình bù đắp vào.”

Tốt rồi, La chưởng quầy quỳ trên mặt đất, hành đại lễ với Tống Minh.

“La chưởng quầy, thương đạo nếu muốn phát triển thì phải tốn tiền để mua giáo huấn.

“Không thể chỉ biết lợi cho mình, để người khác chịu thiệt vậy chứ.” Tống Minh nói xong liền cười mà rời khỏi.

Kỳ hạn một năm sắp đến rồi, thuyền Vạn Tinh cũng nên trở về đón bọn hắn rồi.

Tống Minh trở về tiệm của mình, nhìn thấy mấy vị sư huynh đệ đang thu dọn đồ đạc.

“Thuyền Vạn Tinh đã cập bến bên ngoài màn chắn, Tống sư huynh chúng ta có thể trở về rồi.” Một đệ tử Ẩn Linh môn cười nói.

So với thương đạo chuyên tâm tính kế lừa gạt lẫn nhau, hắn vẫn thích ở trong Tông môn tĩnh tâm tu luyện với các sư huynh đệ cùng nhau đánh đánh giết giết hơn.

“Đáng tiếc chỉ có một năm.” Tống Minh nhìn con đường hội tụ tinh hoa các đại thế giới Trung Thiên, có chút không nỡ.

Nhưng so với chỗ này, Tông môn vẫn quan trọng hơn chút.

Một chiếc tinh chu trở Tống Minh và mấy vị đệ tử Ẩn Linh Môn bay về chỗ thuyền Vạn Tinh đang đỗ.

Thuyền Vạn Tinh khu chữ Thiên, Tống Minh đã nhìn thấy Từ Phàm.

“Bái kiến Đại trưởng lão.” Trong tay Tống Minh nhiều thêm một chiếc tiên khí không gian.

“Mười vạn tiên ngọc trong một năm đã lãi được ba vạn, không tệ nhỉ, sau khi trở về có hứng chạy hàng tuyến này không.” Từ Phàm cười nói.

“Đại trưởng lão, sau này ta còn có thể quay lại không!” Ngữ khí Tống Minh có chút vui mừng.

‘Tông môn chúng ta tự có vũ chu của mình, chỉ là không biết ngươi có đồng ý chạy hàng tuyến này không.”

“Ta đồng ý! Đương nhiên đồng ý rồi!”

“Vì tông môn giúp sức, đệ tử nhất quyết không chối từ!” Tống Minh kích động nói.

Không Minh ở bên cạnh nhìn cảnh này có chút ngưỡng mộ.

Hội trưởng lão bọn họ tuy rằng có thiên tài thương đạo nhưng tư bản không hùng hậu, không thể cho thiên tài thượng thương đạo nhiều cơ hội thử sai như vậy được.

Càng khỏi phải nói lấy ra 10 vạn tiên ngọc để bọn họ đi luyện tay.

‘Đại trưởng lão, bây giờ chúng ta khởi hành đi khu Loạn Tinh, nơi đó ngưng tụ rất nhiều tiểu thế giới, trong mỗi một tiểu thế giới đều có những linh bảo khác nhau.” Minh Không giới thiệu nói.

“Những tiểu thế giới này làm sao mà có thế.” Từ Phàm hiếu kỳ hỏi.

“Trước kia Thượng tôn có nói qua, có lẽ là một thế giới Trung Thiên vô cùng to lớn thăng cấp lên tiên giới thất bại, thiên đạo ý chí trực tiếp nổ ra.”

“Vậy thế giới Trung Thiên chịu không được áp lực, phân ra thành từng tiểu thế giới sao.”

“Nguy hiểm đến từ đâu?”

“Do ý chí thiên đạo tan vỡ, hình thành nên từng tiểu thế giới không theo thứ tự.

“Nơi đó liền trở thành chỗ vui chơi của Tình Đạo, lợi hại nhất còn có Chân Tiên tu vi đỉnh phong.” Minh Không nói.

Chuyện này ngược lại lại thu hút sự hứng thú của Từ Phàm.

“Trong Tinh vực đã nghe rất nhiều Chân Tiên như thế này như thế nọ, tại sao chưa nghe qua Kim Tiên này vậy?” Trước mắt đây là nghi hoặc lớn nhất với Từ phàm.

“Ta cũng không rõ nữa, có lẽ khu vực này Kim Tiên không thích chăng.” Không Minh suy đoán nói.

“Khả năng lớn là vậy.”

Trong lúc cả hai đang trò chuyện, thuyền Vạn Tinh tăng tốc hướng về phía không xác định bay đi.

Lúc này, bên ngoài màn chắn lâu chu tiên hạm, cũng có một con vũ chu khởi động bay về phía thuyền Vạn Tinh

Từ Phàm đang nói chuyện với Minh không đột nhiên nhíu lông mày.

Một tay kết ấn, trong mắt xẹt qua vô số kinh văn đại đạo.

“Đại trưởng lão, làm sao thế?” Minh Không cảm nhận được sự bất thường của Từ Phàm.

“Đằng sau có một cái đuôi nhỏ, không biết sẽ mang tặng đồ tốt gì đây.” Từ Phàm cười nói.

“Ồ~” Minh Không bày ra một dáng vẻ rất bình thường.

Mỗi lần rời khỏi Cổ Thương giới, đằng sau không có chiếc đuôi nhỏ đi theo mới lạ đấy.
Bình Luận (0)
Comment