Chương 81: Thần thông Bảo khí
Chương 81: Thần thông Bảo khí
“Trên người tiền bối có dị bảo thuộc tính Băng không, trọng giáp Bảo khí này chỉ có uy năng phòng ngự rõ ràng có hơi lãng phí, ta có thể thêm một thần thông Bảo khí cho trọng giáp Bảo khí này.” Từ Phàm nói.
Nếu như đã hào phóng như vậy, ta cũng không thể keo kiệt, có đi có lại chính là đức tính tốt của Từ Phàm.
“Thần thông Bảo khí!!” Sơn Thần kinh ngạc, thần thông Bảo khí phải là đỉnh cao nhất trong Bảo khí mới có thể có được. Luyện Khí sư có thể thêm thần thông cho Bảo khí, thể hiện rằng hắn còn cách Luyện Khí Tông sư cũng không xa.
“Nếu như tiền bối không có, vậy thì thôi.”
Từ Phàm trực tiếp dùng linh lực khống chế bộ trọng giáp đang luyện chế trong viêm hoả màu xanh.
“Có, từng này được không.”
Sơn Thần vội vàng lấy ra vài dị bảo toả ta khí cực lạnh.
“Đây là tất cả dị bảo thuộc tính Băng ta có thể vừa mắt, Từ đại sư ngươi xem có được không.” Xưng hô của Sơn Thần với Từ Phàm cũng thay đổi rồi. Một vị Luyện Khí sư sắp sửa thành Luyện Khí Tông sư, đã xứng để hắn đối đãi bình đẳng.
Từ Phàm nhìn mấy dị bảo thuộc tính băng này, tiện tay lấy một nội đan thuộc tính băng, lớp ngoài của nội đan có một ảo ảnh giao long do khí hàn băng hình thành, xoay tròn xung quanh nội đan.
“Đây là nội đan ta chém chết một con Băng Giao Luyện Hư kỳ, không biết Từ đại sư có thể thêm thần thông gì cho trọng giáp của ta.” Sơn Thần nóng lòng nói.
Ỏ Tu Tiên giới, sau khi đến Luyện Hư kỳ sẽ phải tự chuẩn bị Đạo khí của mình, hoặc mua hoặc tìm nguyên liệu chuẩn bị tìm Luyện Khí Tông sư luyện chế, đều chắc chắn phải có, nếu không trong đối đầu cùng cấp bậc, tuyệt đối không đấu lại bên có Đạo khí.
Cho nên tu sĩ Luyện Hư kỳ bình thường sau khi nhìn thấy Luyện Khí Tông sư, ánh mắt đều lộ vẻ vô cùng nhiệt liệt, cũng giống như ánh mắt của Sơn Thần nhìn Từ Phàm vậy.
“Vực Cực Băng, khi ngươi kích phát sức mạnh của trọng giáp này, xung quanh đều sẽ hoá thành vực băng, hơn nữa còn có long hồn dựa vào hoả linh của ngươi hoá thân giao long, giúp ngươi cùng đối kháng kẻ địch.” Từ Phàm nói.
Những năm nay, khi phù văn Từ Phàm nắm được tăng nhiều, những trận pháp lúc trước cảm thấy đặc biệt khó khăn, bây giờ cũng trở nên nhẹ nhàng vô cùng.
“Được được, vậy đại sư vất vả rồi.” Sơn Thần nói đầy ôn hoà.
“Đều là việc nên làm.” Từ Phàm cũng đáp lại, vất vả cái gì, còn không phải là lợi ích đúng lúc.
Trong hoả viêm màu xanh trọng giáp trở nên mềm, Từ Phàm bắt đầu sửa lại ngoại hình của trọng giáp, từ từ dung hợp cùng Thiết Mẫu Vân Tinh đã hoá lỏng.
Từ Phàm lấy phù bút ra, lấy bột Thiên Lân Thạch làm mực, bắt đầu khắc từng phù văn lên trọng giáp, cũng lấy nội đan giao long kia làm hạt nhân, khảm vào phía sau hộ tâm giáp trước khi sửa lại ngoại hình của trọng giáp một khắc.
Ba ngày sau, khi Từ Phàm khắc hoạ xong nét khắc phù văn cuối cùng, một tiếng rồng kêu vang vọng khắp cả đại doanh, đây là dị tượng trọng bảo xuất thế.
“Đừng kinh hoàng, đây là pháp bảo dị tượng của bản toạ.”
Bầu trời vang lên giọng nói của Sơn Thần.
Từ Phàm luyện chế xong trọng giáp, tinh thần có hơi chán nản bơ phờ, khắc hoạ liên tiếp ba ngày, hắn cũng hơi không trụ nổi.
Nuốt xuống một viên Ích Thần đan, tinh thần của Từ Phàm mới tốt lên.
“Đại sư vất vả rồi.” Sơn Thần nói rồi đưa đến một túi trữ đồ, bên trong là Vạn Tinh Viên Thiết lúc trước đã nói thêm với hai mươi vạn linh thạch.
Từ Phàm nhận lấy đan dược, đưa cho Sơn Thần một ngọc giản, bên trong có giới thiệu chi tiết về trọng giáp Bảo khí này.
“Vãn bối, tâm thần hao tổn quá độ, ta xin cáo lui trước.”
“Đúng rồi, việc liên quan đến luyện chế trọng giáp, vẫn mong tiền bối giữ bí mật.” Từ Phàm xưng vãn bối lịch sử nói.
“Ta hiểu, Từ đại sư nghỉ ngơi thật tốt.” Sơn Thần gật đã nói, có rất nhiều Luyện Khí sư thích khiêm tốn, không hi vọng quá nhiều người làm phiền.
Từ Phàm cầm túi trữ đồ Sơn Thần đưa về trong phòng nhỏ mình xây.
Sau khi bố trí một kết giới phù văn, rồi lên ngủ li bì.
Lúc này, Sơn Thần mặc thử trên người trọng giáp Bảo khí mới, tràn đầy tự tin đến chỗ lối vào của cấm địa.
“Tê Sơn Tiểu Hùng, có dám lại ra đây đánh với ta không.”
Giọng nói như lôi điện truyền vào trong cấm địa.
“Gàooo!!”
Mặt đất chấn động, một con gấu khổng lồ thân dài năm trượng bước ra.
“Ồ, thì ra là bộ áo giáp mới này cho ngươi dũng khí.” Giọng nói đinh tai nhức óc, ngoài ra còn hơi tàn nhẫn.
“Ít phí lời đi, cây Vạn Sương Thảo kia, ngươi có mang theo không.”
“Linh thạch ngươi đem theo chưa.” Cự hùng lấy ra một gốc cỏ nhỏ toả ra sương lạnh.
Sơn Thần vừa vung tay, hai mươi vạn linh thạch bay lơ lửng trong không trung, sau đó lại thu trở về.
“Được, quy tắc vẫn giống trước đây, nhận thua hoặc là chết.” Giọng nói của cự hùng bắt đầu hưng phấn, sau khi kích sát tu sĩ Nhân tộc, trở về có thể tìm tôn giả lĩnh thưởng.
“Được.”
Sơn Thần nói xong, một luồng ý cực lạnh trong nháy mắt bao trùm khắp cả chiến trường, một con giao long có linh hoả tạo thành bay vòng quanh Sơn Thần.
“Hôm nay ngươi phải chết.” Trong mắt Sơn Thần tràn đầy sát khí, những Yêu tộc này vừa đến Nhân giới, đã đồ sát bách tính của mười sáu nước, đất đỏ ngàn vạn dặm, toàn bộ bọn họ đều đáng chết.
“Ta trước nay không nói năng khoác lác, ta không giết được ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta, ngươi nghĩ rằng ngươi là đại năng Hợp Thể sao.” Cự hùng châm biếm.
“Vậy thì thử xem sao.”
Pháp tướng mười trượng xuất hiện phía sau Sơn Thần, phối hợp với người băng khổng lồ khí cực lạnh hoá thành, xông về phía cự hùng.
…
Khi Từ Phàm tỉnh dậy, đã là buổi trưa ngày thứ hai, Từ Phàm đứng dậy đi đến phòng khách, phát hiện thức ăn Từ Nguyệt Tiên chuẩn bị cho mình, cũng dùng Hoả Linh tráo đậy lại giữ ấm, giữ tươi.
“Rất tốt, tay nghề của Nguyệt Tiên càng ngày càng tốt.” Từ Phàm uống một ngụm cháo, khen ngợi.
Còn Từ Nguyệt Tiên lúc này đang cầm một đại bác dài đến hai mét, giấu vào một góc khuất không có người nào để ý đến, ngay tại trong chiến trường yêu thú tụ tập.
Từ một ngày trước, sau khi Sơn Thần kích sát một đại yêu Luyện Hư kỳ, tất cả phòng tuyến cấm địa mà Thiên Khuyết môn phụ trách đều lọt vào trong bạo động tấn công của yêu thú.
Vô số yêu thú Nguyên Anh kỳ trở xuống bắt đầu tấn công trận đại phòng tuyến của Thiên Khuyết môn.
Pằng!
Từ Nguyệt Tiên nhẹ nhàng kéo cò, một viên đạn cấp bậc Bảo khí xuyên qua vạn mét đánh trúng một đầu một con thiết giáp thú Trúc Cơ kỳ.
Pằng!
Lại một súng, giải quyết một con diều hâu chết đang từ trên trời bổ nhào xuống.
Đây là lần đầu tiên Từ Nguyệt Tiên chạm vào súng, sau khi nàng kích sát một con yêu thú Trúc Cơ kỳ ngoài phạm vi vạn mét, nàng thấy yêu cảm giác này, cảm giác thanh súng này là sinh ra vì mình.
Sau khi điều khiển thuần thục đại bác, Từ Nguyệt Tiên đổi sang băng đạn cấp bậc Bảo khí.
Lần này nàng ngắm trúng yêu thú Kim Đan kỳ.
Từ Cương đang ở tiền tuyến chống đỡ yêu thú hai tay nhanh chóng kết pháp ấn, một cỗ linh lực kinh người bắn ra từ trên người hắn, khiến tu sĩ thuật pháp Trúc Cơ kỳ ở bên cạnh của doanh vì thế mà choáng váng.
“Lính mới à, mới lên đã tung đại chiêu, lúc sau có nguy hiểm thì làm sao.”
“Vẫn ổn, hết linh lực thì lui thẳng về hậu phương, dù sao có đại nhân trấn thủ, thực sự tử trận chỉ có thể oán hận chính mình.”
‘Nham Tương Bộc Bố’
Trong không trung xuất hiện mây dung nham, dung nham như thác nước trút xuống yêu thú ở bên dưới, hình thành một khu vực đầy dung nham.
‘Nham Tương Cự Lãng’
Hai tay Từ Cương lại kết ấn lần nữa, một cơn sóng dung nham vỗ thẳng về yêu thú bên dưới.
Lúc này yêu thú phi điểu trên bầu trời nhận thấy không đúng, dường như là nhận được chỉ dẫn, toàn bộ đều nhào về vị trí của Từ Cương, tung ra các loại thuật pháp thiên phú với Từ Cương, trong đó còn có một con yêu thú Kim Đan kỳ.
Lúc này, một viên đạn cấp bậc Bảo khí xuyên qua không gian vạn mét, xuyên qua từ khoé mắt của con cự điểu yêu thú kia, trực tiếp nổ tung.
Mà trong vòng tay Từ Cương đeo trên tay, một viên trân châu màu xanh phát sáng, tay hắn chỉ về hướng yêu thú phi điểu đánh về phía hắn, kích phát thuật pháp.
‘Pháo Đại Phong’
Một pháo không khí mà không khí nén lại đến cực độ, nổ tung trong đàn yêu thú Phi Điểu.
Toàn bộ yêu thú Phi Điểu đều choáng váng, rơi xuống dưới mặt đất.