Chương 812: Minh Không trưởng lão hiếu thắng
Chương 812: Minh Không trưởng lão hiếu thắng
Vừa tiến vào tiểu thế giới, trước mắt là một vùng rộng rãi.
“Cái thế giới này chỉ có chu vi ngàn vạn dặm, có thể xem như tương đối nhỏ trong khu Loạn Tinh.” Minh Không dò xét một phen rồi nói.
Nhưng vào lúc này, một Chuẩn Tiên dị tộc dẫn theo mấy vị tôn giả dị tộc xuất hiện ở cách thuyền Vạn Tinh không xa.
Chỉ thấy vị Chuẩn Tiên dị tộc trên đầu có sừng nhọn kia sắc mặt ngưng trọng.
“Ta cảm nhận được trong phi thuyền có một tôn giả chí cao, kẻ này giao cho ta giải quyết.”
“Về phần những Nhân tộc còn lại, các ngươi phải nhanh chóng xử lý xong rồi tới giúp ta.” Chuẩn Tiên dị tộc lên tiếng nói.
Ở thế giới Đại Thiên đều có một nhận thức chung, tôn giả chí cao bình thường đều có thể chiến đấu với Chuẩn Tiên, mạnh hơn một chút còn có thể sánh bằng cấp bậc Chân Tiên.
Chuẩn Tiên dị tộc bây giờ chỉ mong mỏi vị tôn giả chí cao của Nhân tộc trong vũ chu kia yếu một chút.
Một đám dị tộc phòng bị nhìn thuyền Vạn Tinh, nhưng không khí bên trong thuyền Vạn Tinh thì lại rất nhẹ nhàng.
Từ Phàm đang tính ra tay trấn áp, nhưng bị Minh Không đang kích động nhao nhao muốn thử ngăn cản.
“Minh Không trưởng lão, ngươi muốn thử một lần sao?” Từ Phàm nhìn Minh Không hỏi.
Minh Không gật đầu một cái, dạo gần đây cứ nhìn Từ Phàm tiện tay trấn áp nào là Chuẩn Tiên rồi Chân Tiên, để cho hắn sinh ra một chút ảo giác.
“Đại trưởng lão, ta muốn đánh một trận với vị Chuẩn Tiên dị tộc kia!”
Minh Không dấy lên chiến ý, Chân Tiên thì không địch lại, nhưng Chân Tiên hẳn là không thành vấn đề.
“Đi đi, ta sẽ áp trận cho ngươi.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Đa tạ Đại trưởng lão.” Minh Không vừa dứt lời lập tức thuấn di đến bên ngoài thuyền Vạn Tinh.
“Không biết trên phi thuyền có tôn giả chí cao, ta nguyện lấy ra mười vạn tiên ngọc, tiêu trừ đi hiểu lầm vừa rồi.”
Chuẩn Tiên nhìn thấy có người xuất hiện, quyết định trước tiên thận trọng một chút, nhìn xem có thể dùng tiền để giải quyết hay không.
Minh Không ánh mắt giễu cợt nhìn Chuẩn Tiên dị tộc.
“Bắt nạt mấy người ngoại lai chúng ta không hiểu quy củ có phải hay không, chỉ dùng mười vạn tiên ngọc mà muốn đuổi chúng ta đi.”
“Pháp trận phòng ngự của chiếc thuyền Vạn Tinh đây nếu như yếu một chút, bây giờ hẳn là các ngươi đang vui mừng hớn hở thu thập chiến lợi phẩm rồi đi?”
“Mấy lời nhảm nhí này cũng không cần nói nhiều, tới chiến đi!”
Một vòng Minh Kính từ sau người Minh Không dâng lên, bắn ra một cột sáng.
Trảm Yêu kiếm xuất hiện trong tay Minh Không.
Cột sáng do Minh Kính bắn ra bị Chuẩn Tiên dị tộc ung dung ngăn cản.
“Ngươi muốn một mình quyết chiến với ta sao? Vì sao không gọi vị chí cao bên trong vũ chu kia ra?” Trong mắt Chuẩn Tiên dị tộc hiện lên vẻ tức giận, chỉ là một Vô Địch tôn giả mà cũng dám có ý đồ khiêu chiến hắn.
“Thiên Hổ, Thiên Hồn, hai người các ngươi đi lên chơi với hắn một chút đi.” Chuẩn Tiên dị tộc hiển nhiên chẳng có chút hứng thú nào đối Minh Không, hắn vẫn luôn đề phòng Từ Phàm bên trong thuyền Vạn Tinh.
Ngay vào lúc này, giọng nói của Từ Phàm vang vọng khắp tiểu thế giới.
“Ngươi cùng Minh Không trưởng lão chơi một chút trước đi, cuối cùng vô luận kết quả như thế nào, ta cũng sẽ giữ lại cho ngươi một mạng.”
Từ Phàm thừa dịp đoạn thời gian vừa rồi tìm hiểu một chút, dị tộc đầu có một sừng này là Linh Giác tộc.
Linh Giác tộc là một chủng tộc nhỏ yếu sống phân tán, bình thường đều phụ thuộc vào chủng tộc cường đại.
Đặc tính của nó chính là dễ dàng thần phục với cường giả, vì bọn họ phục vụ.
Tất cả tôn giả bên cạnh Chuẩn Tiên dị tộc đều bị Từ Phàm trấn áp hết, toàn bộ đều rơi vào ngủ say.
Vị Chuẩn Tiên của Linh Giác tộc kia, thấy tình cảnh này lập tức biết xong rồi.
“Cầu chí cao tha cho Linh Giác tộc ta một mạng.” Chuẩn Tiên dị tộc hành lễ cầu xin.
“Ngươi trước tiên chiến thắng vị vô địch tôn giả trước mắt đã, nếu như có thể thắng, ta sẽ thả cho tiểu thế giới các ngươi một con ngựa.” Từ Phàm nhàn nhạt nói.
Nghe thấy lời Từ Phàm nói, Chuẩn Tiên dị tộc nhìn về phía Minh Không.
“Xin chỉ giáo ~”
Độc giác trên đầu Chuẩn Tiên dị tộc kia bắt đầu lóe lên linh quang, trong tay cũng xuất hiện một món Tiên khí kỳ dị.
“Xin chỉ giáo ~” Minh Không vừa dứt lời, cầm trong tay Trảm Yêu kiếm lập tức vọt tới.
Đại chiến bắt đầu, Từ Phàm coi như là gặp được trưởng lão số thứ tự có chiến lực đệ nhất trong Hội trưởng lão.
“Thấy thế nào hai bên cũng đều là ngang tay, thú vị.” Từ Phàm khẽ mỉm cười nhìn Minh Không chiến đấu với Chuẩn Tiên dị tộc.
“Ngươi cho rằng ai sẽ thắng?” Từ Phàm hỏi trưởng lão số thứ tự đi theo thuyền Vạn Tinh.
“Ta cảm thấy Minh Không trưởng lão có chút miễn cưỡng, muốn chiến thắng vị Chân Tiên này, có lẽ phải đợi đến sau cú nổ thứ tám mới được.” Trưởng lão số thứ tự đáp.
“Vụ nổ thứ tám à, có ý gì?” Từ Phàm có chút nghi hoặc hỏi.
Ngay lúc này, chiến đấu bên ngoài thuyền Vạn Tinh phát sinh biến hóa.
Minh Không bị hồng quang bắn ra từ trên đầu vị Chuẩn Tiên dị tộc kia bắn nổ thành sương máu.
Ngay lúc Chuẩn Tiên dị tộc cho rằng mình thắng lợi, một cổ lực lượng sinh mệnh bao phủ lại đoàn sương máu kia.
Sau đó ngưng tụ, Minh Không xuất hiện lần nữa.
“Đây chính là vụ nổ thứ nhất.” Trưởng lão số thứ tự nói.
“Môn công pháp này thật là có chút thú vị ~” Từ Phàm sờ cằm nói.
Minh Không lần nữa ngưng sắc mặt bình tĩnh, từ sau khi hắn đánh một trận với phân thân Kim Sí Đại Bàng, đã phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên, cuối cùng mới khôi phục được thời kỳ đỉnh phong.
Hắn rất có lòng tin với trận chiến này, cảm thấy bản thân mình chỉ cần trấn áp vị Chuẩn Tiên dị tộc này là có khả năng chạm đến cảnh giới chí cao rồi.
Chiến đấu tiếp tục, vẻ khinh miệt trong mắt Chuẩn Tiên dị tộc ít đi rất nhiều, chiến đấu cũng càng thêm nghiêm túc hơn.
Như vậy kết quả tạo thành chính là Minh Không bị bắn nổ càng lúc càng nhanh.
Mỗi khi Minh Không bị đánh nổ một lần, lần nữa ngưng tụ, thực lực sẽ mạnh hơn một phần.
Cứ như vậy một mực kéo dài đến lần thứ sáu Minh Không bị đánh nổ.
Sắc mặt Minh Không bắt đầu trở nên có chút không bình thường, vị Chuẩn Tiên dị tộc trước mắt còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Sáu bạo thậm chí có khả năng lần thứ bảy bạo, đều không cách nào trấn áp được vị Chuẩn Tiên dị tộc trước mắt.
Cái này hoàn toàn khác với dự đoán của hắn, có điều bầu không khí đã đến mức này, dù có dùng hết tất cả thủ đoạn, cũng phải đem Chuẩn Tiên dị tộc trước mắt trấn áp cho bằng được, nếu không sau này hắn sẽ chẳng còn mặt mũi xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Minh Không trưởng lão, hay là cứ như vậy thôi, nghe nói môn công pháp này của ngươi phải trả cái giá rất lớn.”
Giọng nói của Từ Phàm khiến cho vẻ kiên định trong mắt Minh Không càng sâu hơn.
“Không nhọc Đại trưởng lão phí tâm, ta có thể ứng phó được!”
Trên bầu trời xuất hiện một đỉnh núi hình dáng to lớn, hướng về phía Chuẩn Tiên dị tộc đập xuống.
Cuối cùng một cái Trọng Thủy Trường Hà vắt ngang trên trời, hướng về phía Chuẩn Tiên dị tộc xối thẳng xuống.
Minh Không muốn tiếp tục thi triển thần thông trấn áp Chuẩn Tiên, lại bị Chuẩn Tiên dị tộc bắn ra một hồng quang làm nổ tung.
“Lần thứ bảy, dựa theo tỷ lệ tăng tiến lực lượng này mà nói, đến lần thứ chín hẳn là có thể miễn cưỡng chiến thắng vị Chuẩn Tiên dị tộc này.”
“Thật ra thì hoàn toàn không cần thiết.” Từ Phàm vừa nói vừa lắc đầu một cái.
Thực lực Minh Không có thể đạt tới loại trình độ này, đã là cực hạn.
Không phải là không có cơ hội trở thành chí cao, nhưng cơ hội này ở trong mắt Từ Phàm quá mức mong manh xa vời, còn không bằng chuyển thế trùng tu thì tỉ lệ còn lớn hơn.
“Từ sau khi Thượng Tôn đi, Minh Không trưởng lão vẫn luôn rất hiếu thắng, muốn thay Thượng Tôn chống đỡ Hội trưởng lão, ngày sau phi thăng Tiên giới tốt đẹp đi gặp hắn.” Trưởng lão số thứ tự bên cạnh lên tiếng.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Minh Không đã nổ đến lần thứ tám.
“Minh Không trưởng lão muốn liều mạng, xin Đại trưởng lão áp trận.” Trưởng lão số thứ tự hành lễ nói.
“Cái này dễ nói.” Từ Phàm nhìn về phía Minh Không trạng thái cực kỳ không ổn đáp.
Ở trong mắt Từ Phàm, Minh Không đã thành một quả bom hẹn giờ.
Chỉ cần trong vòng một canh giờ vẫn chưa trấn áp được Chuẩn Tiên dị tộc kia, dù cho chân linh không sụp đổ thì cũng sẽ phải chịu nội thương, ảnh hưởng tiên đồ sau này.
“Đại trưởng lão chớ vội ra tay, ta chạm tới cảnh giới chí cao rồi!”
Nghe thấy lời Minh Không nói, Từ Phàm lập tức bóp nát linh quang chứa đạo Trớ Chú trong tay đi.