Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 813 - Chương 813: Độ Kiếp

Chương 813: Độ kiếp Chương 813: Độ kiếp

Lực lượng của Minh Không lại tăng mạnh hơn một phần, Tiên khí thần thông thúc giục ra uy lực càng lúc càng lớn.

Thế cục bắt đầu chậm rãi chuyển hướng, Minh Không càng đánh càng mạnh, đánh cho Chuẩn Tiên dị tộc phải liên tục lùi ra sau.

Lúc này bởi vì dao động chiến đấu càng lúc càng lớn, toàn bộ tiểu thế giới có dấu hiệu tiếp nhận không nổi.

Từng vết nứt không gian dài mấy trăm dặm xuất hiện, khí tức trong tinh vực cũng bắt đầu thâm nhập vào tiểu thế giới.

Từ Phàm đưa tay đè ép xuống, một cái chuông lớn xuất hiện bên trong tiểu thế giới.

Chính là Tiên khí mà Chân Tiên mặc áo bào đen đã dùng để phong ấn Từ Phàm trước đây.

Tiên khí chuông lớn vừa ra đã ổn định lại tiểu thế giới đang trên bờ vực sụp đổ.

“Không cần lo lắng, các ngươi cứ thoải mái đánh nhau đi.”

Từ Phàm nở nụ cười, Minh Không trưởng lão đã chạm đến cơ hội trở thành chí cao, nhất định phải giúp đỡ hắn ổn định sân bãi một phen.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên pháp tượng của vị tộc Linh Giác đứng giữa thiên địa kia nhắm thẳng về phía Minh Không vỗ tới.

“Ầm!!!”

Minh Không lại lần nữa hóa thành sương máu bay đầy trời, có điều lần này không nhanh chóng ngưng tụ giống như trước đó.

Từ Phàm ở bên trong thuyền Vạn Tinh khẽ nhướng mày, ở trong cảm nhận của hắn, chân linh của Minh Không đang từng chút từng chút tiêu tán.

Đang lúc Từ Phàm muốn ra tay thì...

Tất cả sương máu trên bầu trời chợt ngưng tụ thành một quả trứng máu.

Trên trứng máu khắc kinh văn đại đạo không biết tên, lộ ra linh quang thánh khiết.

“Có hơi vội vàng a, như vậy rất khó thành tựu chí cao.” Từ Phàm nói.

Mặc dù Minh Không đã đạt đến giới hạn, nhưng bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất để đột phá.

“Đáng tiếc ~” Từ Phàm cảm thán.

Chuẩn Tiên dị tộc đang chuẩn bị ra tay đột ngột dừng lại, bởi vì hắn cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Từ Phàm.

Chỉ một lúc sau, trứng máu bị phá vỡ, Minh Không lần nữa xuất hiện trước mặt Chuẩn Tiên dị tộc, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cuộc chiến bắt đầu lần nữa, kết quả hai phương lực lượng ngang hàng, ai cũng không làm gì được ai.

“Minh Không trưởng lão, xem như không phân thắng bại thì thế nào?” Từ Phàm khuyên.

Hắn cảm nhận được Minh Không sắp không kiên trì nổi nữa, đành phải cho Minh Không một cái bậc thang đi xuống.

Vị Chuẩn Tiên dị tộc kia cũng dừng tay nhìn về phía Minh Không.

Minh Không khẽ gật đầu, sắc mặt có hơi bất đắc dĩ quay trở lại thuyền Vạn Tinh.

“Ngươi thắng, ngươi và tiểu thế giới của ngươi cũng được cứu rồi.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.

“Đa tạ chí cao khai ân.”

Trên mặt Chuẩn Tiên dị tộc lộ vẻ vui mừng, muốn hỏi bây giờ người hắn cảm kích nhất là ai, đương nhiên là Minh Không khiêu chiến hắn, nếu không hắn cũng đã không nhận được cam kết của chí cao.

“Được rồi, chuyện ngươi dùng pháo bắn chúng ta coi như xong.”

“Bây giờ tổng kết phí tổn thất tinh thần của người trên vũ chu chúng ta một chút.” Từ Phàm nhìn Chuẩn Tiên dị tộc nói.

Trong mắt Chuẩn Tiên dị tộc vốn lộ ra vẻ vui mừng nháy mắt sắc mặt ngưng lại.

Nhìn thấy Chuẩn Tiên dị tộc sững sờ, Từ Phàm hỏi: “Ngươi sẽ không cho rằng ta bỏ qua cho ngươi thì một chút việc cũng không có đấy chứ?”

“Ta chỉ là bỏ qua cho các ngươi một cái mạng nhỏ mà thôi, còn lại cần phải bồi thường thì vẫn phải bồi thường.”

“Năm mươi vạn tiên ngọc như thế nào?” Chuẩn Tiên dị tộc xoắn xuýt cả nửa ngày mới nói ra một số lượng.

Mới vừa nói ra mấy con số này, trong nháy mắt Chuẩn Tiên dị tộc cảm giác như có một tòa núi to đè lên trên người.

Phóng đại một phen, quỳ xuống mặt đất.

Từ Phàm không nói gì, người xung quanh cũng đều nhìn về phía Chuẩn Tiên dị tộc quỳ dưới đất.

“Tám mươi vạn tiên ngọc, ta chỉ có bấy nhiêu mà thôi!” Chuẩn Tiên dị tộc quỳ trên đất, phải chịu đựng áp lực thật lớn mới nói ra.

Trong lòng hết sức rung động, bởi thế mới nói, tối cường chí cao, có thể lực địch Chân Tiên.

Chỉ trong vài lời nói là có thể trấn áp mình, cái này cũng quá khoa trương.

Từ Phàm nhìn Minh Không sắc mặt vẫn còn chưa tốt, không nói gì, lại hướng Chuẩn Tiên dị tộc tăng thêm chút áp lực.

“Một trăm vạn, nhiều nhất một trăm vạn, đây là toàn bộ gia sản của ta!” Ngay lúc Chuẩn Tiên dị tộc cảm thấy mình sắp phải bị trấn áp vĩnh viễn, mới nói ra một con số khiến cho cả người hắn đều đau đớn.

“Thế này mới đúng chứ, mạng nhỏ cũng khó giữ được, giữ lại tiên ngọc thì có tác dụng gì?”

Áp lực biến mất không thấy, nhưng Chuẩn Tiên dị tộc quỳ dưới đất cũng không dám đứng lên.

Hai tay dâng lên một cái túi trữ vật chứa tiên ngọc cùng với một kiện không gian Đạo khí.

“Túi trữ vật có tám mươi vạn tiên ngọc, trong không gian giới chỉ có các loại Tiên khí linh khoáng, giá trị ít nhất cũng hai mươi vạn tiên ngọc.”

“Như vậy cũng còn tạm được, sau này trước khi cướp bóc, tốt nhất nên bói trước một quẻ.”

“Hiện tại ấn đường ngươi biến thành màu đen, hai mắt đỏ lên, rõ ràng cho thấy là tướng phá tài.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.

Chuẩn Tiên dị tộc không khỏi cảm thấy khuất nhục, thế nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ dưới đất.

Tình thế bây giờ, đối phương không có tịch thu cái tiểu thế giới này, giữ lại cho tộc bọn họ một mạng đã coi như là vận khí tốt.

Thuyền Vạn Tinh rời đi tiểu thế giới này, tiếp tục hướng chỗ sâu trong khu Loạn Tinh bay đi.

Trong phòng điều khiển chính, Từ Phàm ném cho Minh Không một cái túi trữ vật.

“Bên trong có năm mươi vạn tiên ngọc, xem như là chúng ta lao động được chia.”

“Ngươi cũng đừng nên phiền muộn làm gì, một khắc khi ngươi lựa chọn cưỡng ép đột phá, cũng đã chú định vô duyên với chí cao rồi.” Từ Phàm lên tiếng an ủi.

“Ta không có chuyện gì lớn, chỉ là cơ hội như vậy không nhiều, chỉ có thể mạo hiểm cưỡng ép đột phá, có thể chạm tới cảnh giới chí cao, ở Tu Tiên giới này sẽ không có bao nhiêu tiếc nuối.” Minh Không than thở một tiếng.

“Đại trưởng lão, cho ta mười vạn tiên ngọc là được rời, ngươi đưa cho ta cả một nửa lao động ngươi đạt được là quá nhiều.” Minh Không vừa dứt lời lập tức muốn trả lại bốn mươi vạn tiên ngọc cho Từ Phàm.

“Bảo ngươi lấy thì cứ lấy đi.” Từ Phàm nói xong bèn rời khỏi phòng điều khiển chính.

Trở lại khu chữ Thiên, Từ Phàm thấy đại đa số đệ tử đều tiến vào trạng thái tu luyện.

Không khỏi hài lòng khẽ gật đầu một cái, đây đều là những đệ tử do hắn vất vả khổ cực bồi dưỡng ra.

Mặc dù bây giờ không dùng được, nhưng sau này phi thăng Tiên giới, sẽ là lúc đến phiên bọn họ biểu diễn.

“Sư phụ, ta cảm nhận được kiếp thứ hai thứ ba của ta sắp tới!” Lý Tinh Từ đi tới bên cạnh Từ Phàm, sắc mặt cổ quái nói.

Từ Phàm đặt một tay lên bả vai Lý Tinh Từ, hồi lâu sau mới buông ra.

“Môn thủ nghệ ta dạy ngươi gần đây, ngươi phải luyện tập thật chuyên cần, cảnh giới một đạo luân hồi tăng lên, hậu di chứng mấy năm đầu ngươi cưỡng ép rời khỏi đã biến mất không thấy.” Từ Phàm nói.

“Đi thôi, tìm một chỗ đạo tràng, vi sư bồi ngươi vào Luân Hồi giới độ kiếp.” Từ Phàm vỗ bả vai Lý Tinh Từ một cái nói.

Hai người đi vào trong đạo tràng gần nhất.

“Ngươi có nói cho Tô trưởng lão biết chưa?” Từ Phàm hỏi.

“Vẫn chưa, có sư phụ ở đây tuyệt đối không có sai sót gì, không cần thiết phải để Thiên nhi lo lắng.” Trên mặt Lý Tinh Từ thoáng qua vẻ ôn nhu.

“Trong lòng có tính toán là được.”

Từ Phàm phất tay chụp lên thiên linh cái của Lý Tinh Từ, ý thức hai người cùng nhau tiến vào Luân Hồi giới.

Hai đạo hư ảnh xuất hiện trong một vùng luân hồi hỗn độn.

Lý Tinh Từ có hơi lơ mơ, hắn chưa bao giờ thông qua phương thức như vậy tiến vào trong mộng cảnh luân hồi.

“Sư phụ, đây là nơi nào?”

“Tầng ngoài Luân Hồi giới, còn muốn sâu hơn mộng cảnh luân hồi của ngươi một chút.” Từ Phàm đáp.

“Làm sao bây giờ, ta cảm giác thiên kiếp sẽ tới ngay lập tức.”

“Vậy hãy để cho Luân Hồi giới này ngẫu nhiên tạo ra một thế giới độ kiếp là được.”

Từ Phàm mới vừa dứt lời, một cái màng mỏng lấy hai người làm trung tâm bắt đầu lan ra ngoài.

Một thế giới mộng cảnh luân hồi chậm rãi hình thành.

Lấy hai người làm trung tâm, xung quanh đều là thảo nguyên mênh mông bát ngát.

Lúc này, trên bầu trời, kiếp vân trộn lẫn với đại đạo pháp tắc luân hồi đã bắt đầu ngưng tụ.

“Luôn cảm thấy có chút không đúng ~” Từ Phàm nhìn lên kiếp vân chứa đại đạo pháp tắc trên bầu trời khẽ nói.
Bình Luận (0)
Comment