Chương 814: Mộng Tâm
Chương 814: Mộng Tâm
Từ Phàm nhìn kiếp vân ở trên không trung, vẻ mặt bắt đầu biến đổi.
“Lão Nhị bị theo dõi, lão Tứ cũng bị theo dõi.”
“Có phải ta không giết ai nên chúng cho là đồ đệ của ta dễ bắt nạt đúng không?” Từ Phàm nhìn kiếp vân ở trên không trung, trong mắt có chứa sát khí.
Một kinh văn đại đạo miêu tả luân hồi xuất hiện chậm rãi ở phía sau Từ Phàm.
Ngay lập tức, đại đạo luân hồi trong kiếp vân dường như được gọi về, bay đến hướng kinh văn kia.
Trong thời điểm nó sắp dung nhập vào kinh văn này, đại đạo luân hồi trong kiếp vân kia dừng lại.
Hóa thành một nam tử mặc áo bào màu tím trên người.
“Những Kim Tiên các ngươi du đãng ở Luân Hồi giới cứ coi trời bằng vung như vậy sao?”
“Nhìn thấy hậu bối có tư chất tốt nên muốn tới đây chuẩn bị làm người chết thế sao?” Từ Phàm nhìn nam tử mặc áo bào màu tím trên người, nhàn nhạt nói.
“Không nên nói lời nói tuyệt đối như vậy, ngươi thả đệ tử ưu tú như vậy vào Luân Hồi giới thì cần trải qua những thứ này.”
“Chỉ sợ trước khi trưởng thành thì không có việc gì, sau khi trưởng thành sẽ trở thành thế thân của ngươi như bình thường thôi!” Ánh mắt của nam tử mặc áo bào màu tím có chút châm chọc khi nhìn về phía Từ Phàm.
“Thế thân, thứ đó chỉ dùng cho những thứ Kim Tiên nhút nhát các ngươi.”
Từ Phàm nói, kinh văn phía sau hắn chậm rãi hóa thành một toà cánh cửa Luân Hồi huyền diệu.
“cánh cửa Luân Hồi!” Nam tử mặc áo bào màu tím kia khiếp sợ hô.
“Ta không có hứng thú đối với đạo Luân Hồi, đây là thứ truyền cho đồ đệ đáng thấy vọng kia của ta.”
“Còn nữa, nhân quả giữa chúng ta đã được gieo xuống rồi, tốt nhất không nên để cho ta phát hiện chân thân của ngươi ở nơi đâu.” Từ Phàm lạnh lùng nhìn về hướng nam tử mặc áo bào màu tím.
“Một nửa thân thể của ta đã vùi lấp vào bên trong Luân Hồi giới, ngươi có bản lĩnh thì đến đó mà tìm.” Đột nhiên nam tử mặc áo bào màu tím nở nụ cười.
“Không trở thành Đại La vĩnh viễn, không thể tránh thoát khỏi giới đó.”
“Chỗ kia rất tốt, các sinh linh nói chuyện cũng rất êm tai, hoan nghênh ngươi đến.” Sắc mặt nam tử mặc áo bào màu tím bắt đầu từ từ trở nên điên cuồng hơn.
“Nhân quả giữa chúng ta đã được gieo xuống rồi, ngươi ngăn cản ta tránh thoát bên trong giới kia thì ngươi càng đáng chết hơn!”
“Ta ở đây giới chờ ngươi với đồ đệ của ngươi, cho dù ta bị luân hãm hoàn toàn thì cũng phải kéo các ngươi theo cùng!” Nam tử mặc áo bào màu tím hét lớn điên cuồng.
Khí thế của nó thậm chí đè lại kiếp vân đầy trời kia.
Từ Phàm nhìn lên hướng bầu trời, trên mặt lạnh lẽo nói: “Mấy vị xem cuộc vui ở bên cạnh kia, các ngươi cũng đi ra đi.”
Cho đến lúc bóng dáng xuất hiện ở Từ Phàm bên cạnh, tất cả đều dùng ánh mắt tham lam nhìn Từ Phàm.
“Đạo hữu, nhường cánh cửa Luân Hồi cho ta được không.” một nam tử lớn lên như đồ tể nói, trong ánh mắt tiết lộ ra tham lam và bạo ngược vô tận.
“Muốn cái rắm ấy, nếu ngay lập tức ngươi bị sinh linh bên trong Luân Hồi giới cắn nuốt một cái thì chỉ sợ có được cánh cửa Luân Hồi cũng không ra được.” một nữ tử mặc quần dài màu đen khác nói.
“Bà già chết tiệt, không cần ngươi quan tâm.” Đồ tể hét to nói.
“Đạo hữu, nhường cánh cửa Luân Hồi cho ta được không, ta có một bảo tàng ở đại Tinh La giới, bên trong có một món tiên vương khí.” Nam tử mặc trang phục thư sinh tay cầm quạt xếp nói.
Từ Phàm nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng ánh mắt đặt cố định ở trên người lão giả đang quan sát Lý Tinh Từ độ kiếp.
Cảm nhận được ánh mắt của Từ Phàm, lão giả xoay người lại nhìn Từ Phàm một chút.
“Ngươi chính là sư phụ của tiểu tử này sao, quả nhiên mạnh hơn so với ta, đáng tiếc.” Âm thanh của lão giả có phần tiếc nuối.
“Ba người muốn thế thân, một người muốn cộng sinh, còn có một người không biết muốn làm gì.”
“Ta cũng nhớ kỹ năm người các ngươi, chúng ta sẽ gặp lại bên trong Luân Hồi giới.” Từ Phàm lộ ra một tia cười lạnh, sau đó bài xích bọn họ ra khỏi Mộng Cảnh Luân Hồi Độ Kiếp này.
Hắn đã quyết định, sau này sau khi đạt tới cảnh giới Kim Tiên phải đi vào trong Luân Hồi giới để chấm dứt nhân quả.
Nếu nên giết chết thì giết chết, nếu nên làm chúng luân hãm thì luân hãm.
Biểu hiện của Lý Tinh Từ đang độ kiếp hết sức dễ dàng, nguyên nhân nằm ở căn cơ của hắn đủ thâm hậu, pháp bảo cũng đủ nhiều.
Thời gian không lâu trôi qua, một đạo lôi kiếp cuối cùng đánh xuống, Lý Tinh Từ thành công vượt qua kiếp thứ hai.
“Đa tạ sư phụ làm hộ pháp cho đồ đệ.” Lý Tinh Từ cảm kích nói.
“Ta không đến hộ pháp thì ngươi đã bị mấy lão già kia chiếm chỗ tốt rồi.” Từ Phàm nói chuyện giữa mấy vị Kim Tiên kia.
Nhưng vào lúc này, lôi kiếp trên bầu trời ngưng tụ một lần nữa, kiếp thứ ba của Lý Tinh Từ.
“Sư phụ, ta phải đi độ kiếp thứ ba rồi.”
Từ Phàm vung tay một cái tỏ vẻ cho hắn mau đi chuẩn bị.
Lúc này ở bên trong cảm giác của Từ Phàm, lại có mấy vị cấp bậc Kim Tiên theo dõi Lý Tinh Từ.
“Ở bên ngoài thật sự là có một chút thủ đoạn độc ác, nhưng mà ở bên trong Luân Hồi giới, các ngươi mà miễn cưỡng thì là muốn chết.” Từ Phàm nhìn phía ngoài Mộng Cảnh Luân Hồi, cảm nhận được hơi thở khác thường của Kim Tiên nói.
Từ Phàm trực tiếp chuyển cánh cửa Luân Hồi đến thế giới bên ngoài Mộng Cảnh, để cho nó hóa thành một Mộng Yểm bảo vệ thế giới Mộng Cảnh này.
Ngoài Mộng Cảnh Luân Hồi, mấy đạo hư ảnh nhìn Mộng Yểm đang chờ đợi phía trước, đứng thành hàng trì hoãn một thời gian ngắn thì cũng rời đi.
Thấy Mộng Yểm hiện ra cạnh cánh cửa Luân Hồi, cũng biết đây là người mà mình không đắc tội được.
Từ Phàm nhìn về phía Lý Tinh Từ đang độ kiếp ở trung tâm kiếp vân, không khỏi bắt đầu suy nghĩ cho sau này của hắn.
“Mặc dù tiểu tử thối này có tư chất cao, vốn dĩ ở trình độ hiện đại, muốn bước ra một bước này để xông ra bên trong Luân Hồi giới, thật đúng là còn hơi kém một chuyện.”
“Sau này tốn công lớn luyện chế vài món tiên khí bảo toàn sinh mệnh bên trong Luân Hồi giới.”
“Cẩn thận không về sau ta còn phải tự mình đi bên trong Luân Hồi giới một chuyến.” Từ Phàm suy nghĩ một lúc nói.
Nhưng vào lúc này, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
Người đến áo bào mặc màu trắng, mắt như ngôi sao, mặt mày như vẽ, nhìn một cái thì có thể nhớ lại tất cả điều tốt đẹp từ lúc sinh ra.
“Tiền bối, mặc dù tư chất của đồ đệ nhỏ nhà ta rất cao, thế mà vẫn còn có thể làm kinh động nhân vật lớn như ngài như vậy.” Từ Phàm nhìn về phía bóng dáng kia.
“Chẳng qua chỉ là đi ngang qua, đồ đệ này của ngươi không tệ, ngươi lại càng không tệ.” Bóng dáng kia nhìn về phía Từ Phàm nói.
Một đôi ánh mắt sáng chói suýt nữa khiến cho Từ Phàm sa vào trong ảo mộng.
Vẻ đẹp của nàng đã vượt qua phạm vi mà Từ Phàm biết được.
“Tiền bối đang coi trọng ta sao?” Từ Phàm cười nói.
Lúc này hắn đã làm tốt chuẩn bị để tùy thời nổ tung ý thức của phân thân này, mang Lý Tinh Từ trở về thế giới thực tế.
“Ta chỉ là đi ngang qua, thấy Mộng Yểm ngoài thế giới Mộng Cảnh kia, tò mò nên sang đây nhìn thoáng qua một cái.” Bóng dáng kia khẽ mỉm cười.
Chẳng qua chỉ là nụ cười đơn giản, nhưng thế giới Mộng Cảnh này tạm thời khuất phục vì nàng.
Ngoại trừ kiếp vân, tất cả bầu trời đều biến thành màu hồng phấn, trừ một vùng đất chỗ Lý Tinh Từ đang độ kiếp, toàn bộ địa phương còn lại đều có nhiều loại linh hoa mọc lên.
Từ Phàm nhìn về phía nữ tử thần bí cười một tiếng trong biển hoa kia, trong nháy mắt muốn dừng hình ảnh ở giờ phút này, bảo tồn trọn đời.
“Cái Mộng Yểm bên ngoài kia chứng minh rằng trong tương lai ngươi có tư cách đi đến một bước kia, thế nên ta tới đây kết một đoạn thiện duyên.”
Gió nhẹ thổi qua, thảo nguyên đã biến thành biển hoa động đậy theo gió, một luồng ánh mặt trời dịu dàng đúng lúc bao phủ vị nữ tử thần bí kia ở bên trong.
“Vãn bối là Từ Phàm, đạo hiệu Vạn Đạo, không biết xưng hô của tiền bối như thế nào.” Từ Phàm hành lễ nói.
“Gọi ta là Mộng Tâm là được.” Mộng Tâm vừa nói cúi người, tháo một đóa hoa nhỏ màu tím xuống.
Sau đó đóa hoa nhỏ màu tím hóa thành một quầng sáng nhỏ dung nhập vào trong cơ thể của Lý Tinh Từ đang độ kiếp ở nơi xa.
“Sau này chỉ cần đồ nhi của ngươi ở bên trong Luân Hồi giới thì sẽ được ta bảo vệ.”