Chương 815: Bản chất
Chương 815: Bản chất
“Thiện duyên này của tiền bối hơi bị lớn rồi.” Từ Phàm quay đầu nhìn về phía đồ nhi tốt của hắn.
Hắn không thể không nhìn, hắn sợ nhìn lại Mộng Tâm thì có khả năng hoàn toàn bị luân hãm.
“Tin tưởng mình, ngươi đáng giá để làm như vậy.” Âm thanh cảu Mộng Tâm rất êm tai, giống như Đại tỷ tỷ hiện dịu nhà bên.
Không có một chút cảm giác cao cao tại thượng của kẻ bề trên.
“Vãn bối xin nhận được phần thiện duyên này của tiền bối.” Từ Phàm thật tình nói.
Mặc dù hắn cũng có thể bảo vệ Lý Tinh Từ, nhưng suy cho cùng bây giờ tu vi của hắn thấp kém, có một số việc nếu phải làm thì rất phiền toái.
Không giống vị tiền bối này, một câu nói một bước là được.
“Vậy nếu có duyên thì chúng ta gặp lại.” Mộng Tâm nói xong thì hóa thành quầng sáng bảy màu, biến mất không thấy gì nữa.
Toàn bộ một mảnh biển hoa hiện ra ở trong thế giới Mộng Cảnh cũng khô héo theo đó, có một loại cảm giác buồn bã suy sụp.
“Người vừa đi thì những đoá hoa này cũng rút lui…”
“Ngươi lạnh nhạt còn nhanh hơn trà.”
Nhìn thảo nguyên vừa biến thành một mảnh trụi lủi, Từ Phàm không khỏi phàn nàn.
“Mộng Tâm, không biết vị tiền bối đạt đến mức cảnh giới nào, Đại La, hay là trên Đại La?” Từ Phàm nhìn đồ nhi đang độ kiếp phía xa, không nhịn được nói.
Mặc dù hắn có lòng tin có thể đạt tới cấp bậc kia, nhưng mà về thời gian thì đoán chừng cần phải tính bằng kỷ nguyên.
Một đạo lôi kiếp cuối cùng đánh xuống, kiếp vân trên bầu trời cũng chầm chậm tan đi theo.
Cả thế giới Mộng Cảnh Độ Kiếp cũng bắt đầu tiêu tán.
Hai người lại trở về trong một mảnh Luân Hồi hỗn độn.
“Đa tạ sư phụ âm thầm giúp đỡ!”
Lúc Lý Tinh Từ độ mấy đạo lôi kiếp cuối cùng vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng chẳng biết tại sao sau khi một quầng sáng dung nhập vào trong cơ thể, không hiểu sao uy lực của những lôi kiếp này trở nên yếu đi.
“Không phải do sư giúp đỡ.”
“Vậy là vị tiền bối nào?”
“Vị đại năng kia coi trọng vi sư rồi, thế nên nhân tiện cho ngươi một chút chỗ tốt.” Từ Phàm cười nói.
“Coi trọng sư phụ rồi, nếu nói vậy nhất định là một nữ tiền bối rất lợi hại.” Lý Tinh Từ thuận miệng nói.
“Tất nhiên là lợi hại, ít nhất là cấp bậc Đại La.” Từ Phàm vừa nói vừa dẫn Lý Tinh Từ trở lại trong bản thể thuyền Vạn Tinh của riêng mình.
Lúc này thuyền Vạn Tinh vừa tìm được một tiểu thế giới, diện tích rộng lớn, khoảng chừng hàng tỷ dặm, có một nhóm Nhân tộc ở sinh tồn tiểu thế giới, kẻ mạnh nhất là Vô Địch tôn giả.
Từ Phàm đã được biết đến chuyện phát sinh sau khi chính mình vào Luân Hồi giới.
Quan sát tiểu thế giới này một chút, phát hiện linh lực ở đây còn dư thừa hơn so với tiểu thế giới ở chỗ vị Chân Tiên kia, Pháp tắc đại đạo còn hoàn chỉnh hơn.
Không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thế giới lớn như vậy, mấy người Vô Địch tôn giả bọn hắn có thể giữ được sao?”
Lúc này, một Tự Hào tôn giả đang tỷ thí cùng Vô Địch tôn giả trấn thủ tiểu thế giới ngoài kia.
“Ta biết, tiểu thế giới này tồn tại theo liên minh, Nhân tộc chúng ta là một trong tam đại thế lực trong khu Loạn Tinh này.”
“Dựa theo cách nói của sư phụ, ở khu Loạn Tinh cũng có tồn tại tương ứng với trật tự.” Chu Khai Linh nói.
Lúc này chiến đấu bên ngoài đã kết thúc, Tự Hào trưởng lão của Hội trưởng lão mạnh hơn một chút.
Sau đó thuyền Vạn Tinh thắng được quyền lợi được dừng chân ở tiểu thế giới này.
“Mọi người có thể xuống thuyền nghỉ ngơi một chút, lần này thuyền Vạn Tinh sẽ dừng lại trong thời gian 10 ngày.”
Âm thanh của Minh Không vang lên ở trong thuyền Vạn Tinh.
Từ Phàm mang theo trưởng lão và đám đệ tử cũ đi xuống thuyền Vạn Tinh.
Hít sâu linh khí ở thế giới này một cái, Từ Phàm không khỏi khen ngợi nói: “Đúng là vùng đất trù phú, loại linh khí lọc ra từ trong tinh vực này tới rất là thuần khiết, tu luyện lâu dài ở chỗ này thì ít nhất căn cơ cũng phải ổn định hơn một phần.”
“Đây cũng là sự đặc sắc của tiểu thế giới ở khu Loạn Tinh, nếu không sẽ không có nhiều sinh linh sinh tồn ở chỗ này như thế.” Minh Không đi tới bên cạnh Từ Phàm và nói.
Từ Phàm gật đầu.
“Tiểu thế giới này là liên minh của ở Nhân tộc khu Loạn Tinh, Nhân tộc qua lại vũ chu có thể yên tâm cư trú ở chỗ này, chỉ cần không gây chuyện là được.” Minh Không nói.
“Chúng ta có buôn bán ở chỗ này không?”
“Có một chút, không phải rất nhiều, suy cho cùng trước kia nơi này rất nguy hiểm, không phải lần nào thượng tôn cũng có thể tới đây theo ta.” Minh Không giải thích nói.
Cách chỗ thuyền Vạn Tinh ngừng lại không xa chính là một tòa Tiên thành của Nhân tộc.
Từ Phàm để các đệ tử giải tán tự do hoạt động.
Cảm thụ được linh khí này, đột nhiên Từ Phàm hăng hái, muốn thưởng thức phong cảnh của tiểu thế giới này một chút.
“Sư phụ, tại sao đột nhiên Tinh Từ sư huynh bắt đầu bế quan?” Chu Khai Linh đi tới bên cạnh Từ Phàm hỏi.
“Độ kiếp trong Mộng Cảnh rồi, lên cấp Đại Thừa, bây giờ đang ổn định cảnh giới.” Từ Phàm thuận miệng nói.
“Sư huynh lên cấp Đại Thừa tôn giả rồi!” Chu Khai Linh hâm mộ nói.
“Tư chất của ngươi cũng không yếu, trở về tu luyện một thời gian ngắn nữa thì lên cấp Đại Thừa là không có vấn đề.”
Từ Phàm và Chu Khai Linh bước chậm ở trên một đường chính, hai bên có đủ loại linh đạo, mênh mông vô bờ, rất là hùng tráng.
Nhìn Chu Khai Linh lặng im suy nghĩ, Từ Phàm tò mò hỏi: “Đang suy nghĩ gì đấy? Vẻ mặt chăm chú như vậy.”
“Sư phụ, ngươi nói lúc nào thần thông do ta sáng tạo có thể thi triển đến cùng.” Chu Khai Linh không khỏi có phần cô đơn nói.
Dường như thần thông do hắn vừa bắt đầu sáng tạo cũng chưa được người khác sử dụng tốt qua, chính mình cũng chưa từng thi triển đến cùng.
“Vẫn chưa tới lúc, tin tưởng vi sư, thần thông của ngươi tuyệt đối có tác dụng lớn.” Từ Phàm nói.
Lúc này từng ánh đèn xẹt qua trong Tiên thành từ phía xa, bọn họ đều là nông dân trồng linh điền ở chỗ này.
Cách đó không xa cũng có một người đàn ông vóc người vạm vỡ ngăm đen khống chế pháp khí hạ xuống.
Đầu tiên là hành lễ cung kính với Từ Phàm và Chu Khai Linh, sau đó bắt đầu làm phép tưới nước cho linh điền do chính mình quản lý.
“Một cái Kim Đan kỳ, quản lý một vạn mẫu linh điền, chỉ dựa vào mỗi ngày khôi phục được một ít linh lực, thật cực khổ.” Từ Phàm nhìn tu sĩ vừa thi triển thần thông tưới linh điền nói.
Lúc này đột nhiên ánh mắt của Chu Khai Linh sáng ngời.
“Sư phụ, thần thông thứ nhất mà ta chế tạo dùng để tưới linh điền hẳn là không thành vấn đề đúng không!” Chu Khai Linh hưng phấn nói.
“Không khác nhau nhiều lắm, bản chất cái kia của ngươi là mưa linh khí, chỉ là về mặt mùi vị và xúc cảm không giống như vậy thôi, bản chất vẫn không đổi.”
Từ Phàm biết hắn nói cái gì.
“Bản chất...” Chu Khai Linh rơi vào lặng im suy nghĩ.
“Sư phụ, làm sao mới có thể thay đổi bản chất?”
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Chu Khai Linh hỏi.
“Chuyện này phải thử thách năng lực lĩnh ngộ đối với đại đạo, ví dụ như.”
Từ Phàm vừa nói, hút một tảng đá từ phía xa tới đây, sau đó qua thời gian biến chuyển dần thành chất gỗ dưới Pháp tắc đại đạo, cuối cùng hoàn toàn biến thành một khối gỗ.
“Đây chính là thay đổi bản chất.” Từ Phàm nói, bỏ khối gỗ vào trong tay Chu Khai Linh.
“Thần thông do ngươi sáng tạo không cần suy nghĩ vấn đề về bản chất, có hình kia, có màu kia, có vị kia là đủ rồi.”
“Không có ai để ý bản chất của nó có phải đúng vậy thật hay không.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ, hôm nay những lời này của ngươi đánh thức ta, cho dù giống nhau mà bản chất bất đồng thì tất đều là giả dối.”
“Mời sư phụ dạy ta!”
Chu Khai Linh ánh mắt chân thành, giọng điệu kiên định.
“Cái này...”
“Nếu thật sự muốn chuyển hóa một ít bản chất kia của ngươi, chờ sau khi ngươi đến Đại Thừa kỳ rồi hãy nói.” Từ Phàm suy nghĩ một lúc nói.
“Được rồi, sư phụ.” Chu Khai Linh có chút thất vọng, nhưng đã có mục tiêu phía trước.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện một cái khe có chiều dài ít nhất cũng đến trăm dặm.
Một đám tôn giả dị tộc xông vào.