Chương 826: Lỗ hổng
Chương 826: Lỗ hổng
“Chưa chết thì giết hắn thêm lần nữa.” Sát khí hiện lên trên mặt của Đại sư huynh thủ tịch Hội Trưởng lão.
Đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy đau sau vụ nổ đó.
“Đại sư huynh, ta muốn nói một chuyện với ngươi.” Đệ tử đạo Chiêm Bặc nói.
“Có chuyện gì, có đệ tử nào không nghe lời ngươi sao?” Đại sư huynh thủ tịch cau mày hỏi.
“Vừa rồi ta quan sát thế giới ảo cảnh này một chút, phát hiện ra thế giới này đã mô phỏng đại đạo pháp tắc một cách hoàn hảo.”
“Đúng là một thế giới đầy đủ, mạnh hơn gấp mấy trăm lần thế giới do nhóm giới linh Hội Trưởng lão đắp nặn.” Đệ tử đạo Chiêm Bặc nói bằng giọng điệu thán phục.
“Sau đó thì sao?”
“Ở thế giới ảo cảnh này, cho dù ta làm bất cứ chuyện gì thì sau khi ra ngoài thì vẫn có thể trở lại như lúc ban đầu.”
“Cho nên, ta có thể lợi dụng sơ hở, trực tiếp tiêu hao tuổi thọ của mình để biết trước đường đi nước bước của đệ tử Ẩn Linh môn.”
“Làm vậy có thể xem là thắng không anh hùng, cho nên ta cần có sự đồng ý của đại sư huynh.” Đệ tử đạo Chiêm Bặc nói.
“Chúng ta với Ẩn Linh môn đọ sức công bằng, ngươi tiêu hao tuổi thọ để đoán, đúng là có hơi thắng không anh hùng.” Đại sư huynh thủ tịch trầm ngâm suy nghĩ.
“Nếu như không dùng thì đáng tiếc lắm.”
“Vậy ngươi nhìn chằm chằm tên ném pháo ta đi!”
“Chúng ta có ưu thế này, diệt một đệ tử như hắn cũng không có gì quá đáng.” Một tia tinh quang lóe lên trong mắt của Đại sư huynh thủ tịch.
“Được, đại sư huynh.” Mắt của đệ tử đạo Chiêm Bặc lóe sáng.
Hắn cũng rất bực tên đệ tử đã ném pháo trong trận đấu đầu tiên.
Lúc này, Thiên Vạn Binh đang nấp ở bên ngoài tháp thủy tinh thứ hai.
“Chắc chắn đám người Hội Trưởng lão kia đang lẩn trốn xung quanh tháp thủy tinh thứ hai, bây giờ chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, ném pháo rồi đổi sang nơi khác.” Thiên Vạn Binh bày ra dáng vẻ ta đoán trước được hết mọi chuyện.
Đúng lúc này, Thiên Vạn Binh khẽ nhíu mày.
Vừa rồi hắn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.
“Đi thôi, chúng ta không biết rõ nơi này, không nên ở lâu!” Thiên Vạn Binh nhanh chóng nói.
Cảm giác hắn vừa cảm nhận được, giống như cảm giác bị Hùng Lực phát hiện trong đại đào sát.
Hắn cảm thấy mình nên lập tức đổi nơi trốn khác.
Trong lúc mọi người khẩn trương thu thập, thì một thanh cự kiếm cực dài xuất hiện ngay phía trên đỉnh đầu của bọn họ.
Nó đánh thẳng đến chỗ của mọi người.
“Ầm!”
Cự kiếm chém xuống vị trí của năm người ở phía dưới.
“Xong, thôi xong!” Thiên Vạn Binh nói, hắn cảm giác khí cơ của mình đã bị khóa, kiếm ý vô tận tập trung ở bốn phía, hắn biết hắn không trốn được.
Một vết kiếm dài trăm dặm xuất hiện ở nơi mà lúc đầu bốn người từng ở.
Tiểu đội năm người của Thiên Vạn Binh bị chém chết thẳng cẳng.
Tại đại bản doanh của đệ tử Ẩn Linh môn, Tư Đồ Nam nhận được thông tin tiểu đội Thiên Vạn Binh bị tiêu diệt.
“Thần thông ẩn nấp của Thiên Vạn Binh đứng số một số hai trong tông môn, có lẽ đối phương là đệ tử tu luyện đạo Chiêm Bặc mới có thể tiến công chuẩn xác như vậy.” Tư Đồ Nam phân tích.
“Trong đại đào sát lần trước, ta không phát hiện ra Thiên Vạn Binh lần nào cả.” Hùng Lực nói.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải đổi sách lược tác chiến thôi.” Mắt của Tư Đồ Nam lóe sáng.
Bên ngoài sân, hai phe đang triển khai thị giác Thượng Đế cảm thấy hứng thú hơn.
“Tiếp theo sẽ thú vị lắm đây, chúng ta hãy cùng xem vị Tiểu Quân Thần này xử lý như thế nào.” Từ Phàm cười nói.
“Lúc ta chuyển thế đã từng làm đại tướng quân mấy đời, nếu như ngươi gặp phải tình huống như thế này, nhất định phải lấy thế đè người, lấy dương mưu để tấn công đối phương.” Lý Tinh Từ nói.
“Lý thuyết là như vậy, chúng ta phải xem tiếp theo bọn họ hành động như thế nào.” Từ Phàm gật đầu.
Khi mọi người đang quan sát thế giới ảo cảnh, những con cua to như cối xay được đưa lên.
Đệ tử đạo Mỹ Thực đệ tử hợp tác với đầu bếp chính của nhà ăn làm một bữa tiệc hải sản thật lớn cho mọi người.
“Đừng chỉ chú ý đến bọn họ, chúng ta nên ăn uống vui vẻ, vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Từ Phàm cười nói.
Dựa theo kết quả mà hắn tính ra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai bên ngang tay, nhưng mà nếu đệ tử của đạo Chiêm Bặc bất chấp cả tuổi thọ, vậy thì khó mà đoán được.
Mọi người gật đầu.
Quả nhiên không ngoài dự tính, ba ngày ba đêm sau vẫn là trận chiến cuối cùng quen thuộc.
Hùng Lực đấu với Đại sư huynh thủ tịch Hội Trưởng lão.
Đạo Luyện Thể va chạm với Kếm đạo, khiến cho mọi người thấy được luyện đạo Luyện Thế đến mức kinh khủng nhất là như thế nào.
“Nếu như trước kia, ta có hao hết sức lực cũng không phá được lớp phòng thủ của Hùng Lực.” Trảm Linh nhìn trận chiến trong màn sáng, thốt lên.
“Bây giờ ngươi đã có thể phá lớp phòng thủ của Hùng Lực?” Từ Cương ở bên cạnh hỏi.
Sau khi thăng cấp lên trở thành tôn giả, hắn thường xuyên đánh nhau với Trảm Linh, cho nên hắn rất rõ chiến lực của Trảm Linh.
“Ta có nói bây giờ ta có thể đánh bại đâu, không phải là chỉ còn một chút nữa thôi sao.”
“Nếu như liều mạng sử dụng bí pháp thật thì cùng lắm là hai bên đồng quy vu tận.” Trảm Linh suy tính.
Kết quả, hắn vừa dứt lời chưa được bao lâu thì Đại sư huynh thủ tịch Hội Trưởng lão dùng bí pháp, hắn dùng kiếm chém chết chân linh của Hùng Lực.
Mà hắn cũng chết vì tiêu hao quá độ.
Nhưng điều thú vị là cho đến cuối cùng, tháp thủy tinh vẫn là con số 55.
Ẩn Linh môn và Hội Trưởng lão mỗi bên chiếm năm ngọn.
Hai bên khá hài lòng với kết quả này, bởi vì điều này càng kích thích ý chí chiến đấu của đệ tử trong tông môn của bọn họ.
Bên trong tổng bộ Hội Trưởng lão, Minh Không nhìn màn sáng đã tắt mà không khỏi nở nụ cười.
“Lần sau nói Phi Long dùng hết thủ đoạn của hắn đi.”
Hắn không thấy tức giận khi đệ tử tông môn của mình bị chơi khăm, ngược lại hắn cảm thấy buồn cười.
Một đối thủ hợp cách là có thể thúc đẩy sự tiến bộ của mình.
“Có lẽ số Tiên khí, Đạo khí, linh bảo và linh đan mà chúng ta góp chung với Ẩn Linh môn trở thành vô dụng rồi.” Minh Không nhìn một đám trưởng lão số hiệu, nói.
“Điều này có hơi không công bằng.” Trưởng lão số hiệu Nhân Vi nói.
Phải biết rằng một tu sĩ tu luyện đạo Chiêm Bặc thi triển bí pháp mà bất kể tuổi thọ.
Vậy thì đồng nghĩa với việc cởi sạch đối phương vậy.
“Không sao, có lẽ càng như vậy thì Biên Nhi càng phấn khích.” Minh Không cười.
Không biết là ai đã lan truyền trận so tài giữa Ẩn Linh môn và đệ tử của Hội Trưởng lão ra ngoài.
Điều này thu hút sự chú ý của tất cả các thế lực tông môn hàng đầu Tu Tiên giới.
Tất cả bọn họ đều nháo nhào muốn tham gia.
Sau khi tin tức được truyền ra một ngày, Thiên Linh tôn giả tìm đến tận cửa.
“Đại trưởng lão, chuyện tốt như vậy, ngươi phải gọi Thiên Linh tông bọn ta chứ.”
“Không phải chỉ là mười vạn đệ tử nòng cốt trong tông môn thôi sao?”
“Thiên Linh tông của bọn ta đủ điều kiện, bọn ta cũng góp phần thưởng.” Thiên Linh tôn giả nhìn Từ Phàm với ánh mắt tha thiết.
“Đây không phả là do bên Hội Trưởng lão mời ta sao, nếu Thiên Linh tông muốn tham gia thì cứ làm thôi, càng nhiều người càng đông vui.” Từ Phàm cười nói.
“Vậy được, sau khi trở về, ta sẽ đưa mười vạn đệ tử nòng cốt đến đây.” Thiên Linh tôn giả vui vẻ nói. Lần này hắn đến đây để làm nhiệm vụ của lão đại, nếu trở về mà chưa hoàn thành nhiệm vụ thì hắn sẽ bị ăn roi.
“Không cần phải rắc rối như vậy, ta bảo đệ tử đạo Trận Pháp đến đó bố trí cửa vào thế giới ảo cảnh là được.” Từ Phàm nói.
“Vậy thì làm phiền Đại trưởng lão rồi.”