Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 827 - Chương 827: Ý Chí Chiến Đấu

Chương 827: Ý chí chiến đấu Chương 827: Ý chí chiến đấu

Không lâu sau, các trưởng lão hoặc chưởng giáo của các tông môn hàng đầu đều mang theo lễ vật đến, cho thấy bọn họ muốn tham dự cuộc so tài này.

“Các ngươi nên đến xin Hội Trưởng lão, chạy đến chỗ ta làm gì?” Từ Phàm hỏi.

“Trước đó chúng ta có đến Hội Trưởng lão, rồi bọn họ bảo bọn ta đến đây xin ngươi.” Trưởng lão của Hợp Hoan Thánh địa nói.

“Được rồi.”

Khi tất cả các tông môn đang bận chọn đệ tử nòng cốt.

Thì bên trong Tiên thành, tổng bộ Hội Trưởng lão, một người đang uống rượu giải sầu rất cô đơn.

“Lão Kiếm, ta đã có thể xác định người đánh lui phân thân Kim Sí Đại Bàng, trấn áp Phệ Kim Hổ và Tử Ngọc Giao Long là Từ sư đệ.”

Diệp Tiêu Dao uống một ly rượu, cười khổ.

Trước đó khi hắn khôi phục tu vi, quan hệ của hắn và Từ sư đệ rất tốt, hắn là Kim Đan kỳ còn Từ Sư đệ là Luyện Khí kỳ.

Nhưng mà bây giờ, mặc dù hắn là tôn giả Đại Thừa nhưng lại cách Từ sư đệ rất xa, giống như con kiến hôi và mặt trời chói chang trên bầu trời.

“Nếu ta là ngươi, bây giờ ta sẽ lập tức đi làm nhiệm vụ, tích góp từng tài nguyên một để tu luyện lên đến cảnh giới vô địch.” Lão Kiếm ồn ào nói trong lòng Diệp Tiêu Dao.

“Nếu như ngươi không có tâm trạng thì cũng có thể đến Ẩn Linh môn làm quen với Từ sư đệ.” Lão Kiếm lại nói.

“Làm quen là không thể nào, bây giờ chúng ta với không tới.” Diệp Tiêu Dao lắc đầu nói.

“Trở thành tôn giả chí cao, có nghĩa là tương lai khi ngươi phi thăng đến Tiên giới, và ngươi có hy vọng thăng cấp lên Đại La.”

“Mà dưới sự trợ giúp của ta, việc ngươi thăng cấp lên Đại La chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

“Tuy bây giờ khoảng cách giữa ngươi và vị Từ sư đệ kia của ngươi rất xa, nhưng tương lai sẽ bằng nhau thôi.” Lão Kiếm an ủi Diệp Tiêu Dao.

“Làm sao có thể như nhau được? Từ sư đệ là Luyện Khí Đại Tông sư, là tôn giả chí cao, e rằng sau này cả hai đều là Đại La thì hắn cũng mạnh hơn ta.”

Lão Kiếm nghe vậy thì trợn tròn mắt.

Một hai phải so sanh với người khác, không phải ngươi đang tự chuốc lấy sự khó chịu cho bản thân sao?

“Đừng nói mấy chuyện đó với ta, ta sẽ kể chuyện xưa để an ủi ngươi.”

“Trước kia cũng có một thiên tài yêu nghiệt như Từ sư đệ của ngươi.”

“Ta hao hết sức lực bát hoang mới có thể làm quen với hắn, sau đó…”

Lão Kiếm đang nói thì bị Diệp Tiêu Dao ngắt lời.

“Đừng nói nữa, ta hiểu ý ngươi rồi.”

“Nếu không luyện đạo Vong Tình, thì bất cứ ai khi gặp phải chuyện này cũng khó tránh khỏi phiền muộn, ngươi để ta uống rượu giải sầu là được rồi.” Diệp Tiêu Dao cười nói.

“Vậy ngươi có làm quen với Từ sư đệ nữa không?”

“Phải biết rằng hắn là Luyện Khí Đại Tông sư, vừa lúc hắn có thể giúp ngươi một tay.” Lão Kiếm nói.

“Không được, dù sao chúng ta đã tích lũy đầy đủ tài nguyên, tu luyện đến cảnh giới vô địch là phi thăng đến Tiên giới.”

“Ta phải đạt được thành tựu nhất định ở Tiên giới thì mới xuất hiện ở trước mặt Từ sư đệ được.”

“Ban đầu ta là sư huynh của hắn, muốn xuất hiện ở trước mặt hắn thì ta phải làm sao để xứng với thân phận sư huynh này.” Ánh mắt của Diệp Tiêu Dao trở nên kiên định, một ngọn lửa của ý chí chiến đấu thầm cháy lên trong lòng hắn.

“Tốt, như vậy mới đúng.” Mặc dù Lão Kiếm không cho rằng ký chủ ngốc nhà hắn có thể vượt qua Từ Phàm trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài, chỉ cần có sự trợ giúp của hắn, thì việc Diệp Tiêu Dao vượt qua Từ Phàm là chuyện rất đơn giản.

Sau khi Diệp Tiêu Dao uống nốt giọt rượu cuối cùng ở trong bình, hắn đứng dậy đi đến đại sảnh nhiệm vụ của Hội Trưởng lão.

“Phải lên cảnh giới vô địch thật sớm để phi thăng đến Tiên giới.”

Trong sự chờ đợi của các đại tông môn, trận đấu thứ ba của Ẩn Linh môn và Hội Trưởng lão bắt đầu.

Vẫn là đoạt tháp thủy tinh đơn giản nhất, đệ tử của hai tông cũng đã chuẩn bị sẵn sang.

Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, đệ tử của Hội Trưởng lão thắng Ẩn Linh môn với ưu thế yếu ớt, giành vị trí quán quân.

Trận đấu kết thúc, các đệ tử ra khỏi thế giới ảo cảnh.

“Xin lỗi các sư huynh, sư đệ, là lỗi của ta.” Tư Đồ Nam cúi đầu nói.

Ngay từ lúc đầu chiến đấu, dường như nàng bị ánh mắt vô hình theo dõi, tất cả hành động của nàng đều bị đệ tử của Hội Trưởng lão biết được.

Dù nàng đã dùng hết tất cả thủ đoạn nhưng cuối cùng thì nàng vẫn bị Hội Trưởng lão tiêu diệt.

“Không phải lỗi của ngươi, đối thủ có một đệ tử luyện đạo Chiêm Bặc, hắn đã tiêu hao tuổi thọ của mình để biết trước đường đi nước bước của chúng ta.”

“Trận chiến này chúng ta thua với khoảng cách không xa lắm.” Hùng Lực thở dài nói.

Ngay vào lúc này, Thiên Vạn Binh chợt hỏi: “Bồ Đào, nếu để ngươi chỉ huy dưới điều kiện như thế này, vậy kết quả sẽ như thế nào?”

Câu hỏi của Thiên Vạn Binh làm các đệ tử tò mò.

“Sau khi ta tính toán, với điều kiện không sử dụng sức mạnh của bản thân ta, ta cũng có thể chiến thắng bọn họ nhưng một nửa đệ tử của tông môn sẽ bị thương.” Giọng nói của Bồ Đào vang lên.

“Bồ Đào, có thể cho ta thấy ý nghĩ chỉ huy của ngươi không?” Tư Đồ Nam chợt hỏi.

“Có thể.”

Một miếng ngọc giản bay xuống từ bầu trời, đến trước mặt Tư Đồ Nam.

“Ta thu thập thông tin ở trận thứ nhất và hai dựa trên góc nhìn của các ngươi, trận thứ ba thì hoàn toàn phản kích.”

“Cần phải có lực tính toán khổng lồ, ngươi cần khí linh cấp Đạo khí hỗ trợ.” Bồ Đào đề nghị.

Tư Đồ Nam lặng yên nhìn ngọc giản, ánh mắt của nàng càng lúc càng trở nên ngạc nhiên.

“Bồ Đào, ta rất muốn bái ngươi làm sư phụ.” Tư Đồ Nam nói.

“Có thể lấy thân hóa linh, nhưng không biết tại sao Đại trưởng lão lại không cho phép.”

“Nhưng mà ngươi có thể xin ta, có thể Đại trưởng lão sẽ chuyên môn giới thiệu cho ngươi một công pháp thần thông thích hợp.” Bồ Đài nói.

“Có thật không! Vậy bây giờ ta đi xin ngay lập tức.” Tư Đồ Nam nói.

“Yêu cầu đã được tiếp nhận, vui lòng đợi kết quả.” Bồ Đào nói xong thì biến mất.

“Toàn bộ tích phân lần này đã bị đám đệ tử Hội Trưởng lão kia đoạt hết, tất cả bảo vật ở trên danh sách đổi điểm mà chúng ta thèm muốn đã không liên quan gì đến chúng ta.” Hùng Lực nhìn mọi người nói.

“Ta hi vọng các sư huynh sư đệ sẽ nhớ kỹ mối nhục ngày hôm nay, ta sẽ xin Đại trưởng lão, chúng ta sẽ rửa sạch mối nhục của trận đấu với đệ tử Hội Trưởng lão lần trước.”

“Rửa sạch mối nhục.”

Sự kiên định hiện lên trong ánh mắt của toàn bộ đệ tử tham gia chiến đấu.

“Ngươi không cần xin. Một năm sau sẽ tổ chức thi đấu vòng tròn, đến lúc đó các tông môn đứng đầu Tu Tiên giới đều tham gia.”

“Có tổng cộng bảy mươi hai tông môn và thánh địa, đến lúc đó các ngươi có rửa sạch mối nhục được hay không thì phải dựa vào các ngươi.”

Giọng của Từ Phàm vang vọng cả một vùng trời, làm sục sôi ý chí chiến đấu của tất cả đệ tử vừa nhận lấy thất bại.

“Tất cả các ngươi đi tu luyện với ta, một năm sau chiến lực của ai mà chưa tăng được mười phần trăm, ta đánh nát xương người đó.” Đôi mắt của Hùng Lực bốc lửa.

“Nhìn bọn họ có ý chí chiến đấu như vậy, ta cũng muốn tham gia.” Từ Cương nói với giọng điệu ngưỡng mộ.

“Đại sư huynh, ngươi có đi cũng vô nghĩa.”

“Thế giới ảo cảnh không đủ cho ngươi.” Vương Hướng Trì ở bên cạnh nói.

“Tiếc là thần thông của ta bị cấm dùng, xem ra sau này ta phải cần một thần thông có thể sử dụng bình thường mới được.” Chu Khai Linh tiếc nuối.

“Ngũ sư huynh, ngươi có thể suy diễn một thần thông định vị phạm vi lớn, chỉ cần bị dính vào thì người đó sẽ tỏa ra mùi hương khác thường để định vị.” Lý Huyền Đao đề nghĩ.

Cảm giác tồn tại của hắn trong tông môn rất thấp, nếu như sư phụ không gọi hắn ra ngoài, thì hắn vẫn còn đang tu luyện trong phủ của mình.

Chu Khai Linh nghe lời đề nghị của Lý Huyền Đao, ánh mắt của hắn sáng ngời.
Bình Luận (0)
Comment