Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 830 - Chương 830: Cây Vạn Vật

Chương 830: Cây Vạn Vật Chương 830: Cây Vạn Vật

“Ngươi làm thế nào mà tìm đến được nơi này?” Bóng đen hỏi với giọng không bình tĩnh.

Là hóa thân từ ý chí của Thông Thiên cự thụ, hắn luôn che giấu không gian này ở nơi bí ẩn kín đáo nhất, chỉ có vài chục con dơi khổng lồ mạnh nhất canh gác bảo vệ, cộng thêm tầng tầng lớp lớp bí thuật phong ấn không gian.

Nhằm mục đích ngăn cản những sinh linh ở ngoài – trừ hắn ra, đi vào không gian này.

“Kể từ lần đầu đến đây, ta đã phát hiện rồi, ngươi tưởng không gian nhỏ xíu này có thể qua mắt ta sao?” Từ Phàm nhìn quả tim đen đang nhún nhảy không dứt ở lõi không gian.

Nó chính là thứ hấp thụ toàn bộ năng lượng tiêu cực của Phi Vũ giới, có ý đồ biến Phi Vũ giới trở lại thời kỳ Hỗn Độn.

“Ngươi muốn như nào hả?” Bóng đen nói năng có vẻ tuyệt vọng.

Trước khi không gian trung tâm này không bại lộ, hắn còn có tâm tư nhẫn nhục chịu khổ, sớm muộn sẽ có ngày phá được rào cản, đến Tiên giới tìm Từ Phàm để báo thù.

Nhưng khi bị phát hiện, hắn sợ hãi ngay tức thì, bởi lẽ việc này không khác gì điểm chí mạng của mình bị Từ Phàm nắm giữ.

“Chẳng muốn như nào cả, chỉ nhắc nhở ai đó lo làm việc cho đàng hoàng thôi, đồng thời cắt đứt suy nghĩ muốn cắn nuốt của ngươi.” Từ Phàm thản nhiên nói.

Hấp thụ năng lượng tiêu cực của thế giới Trung Thiên, nếu ở hạn mức vừa phải, điều đó sẽ có lợi với giới này.

“Ta sẽ thiết lập Truyền tống trận ở đây. Chỉ cần năng lượng tiêu cực mà ngươi hấp thu vượt quá mức tiêu chuẩn, Truyền tống trận sẽ lập tức khởi động.”

Lá bùa Thánh Dương Nguyệt Âm chi lực xuất hiện trong tay Từ Phàm.

“Kế tiếp, lá bùa này sẽ truyền tống đến chỗ ngươi. Tới lúc đó, mọi thứ sẽ nứt vỡ thành khói hoa, đến độ mà cả Tiên giới đều có thể nhìn thấy.”

Từ Phàm cầm lá bùa Thánh Dương Nguyệt Âm chi lực và huơ huơ trước mặt hình người màu đen, bóng đen sợ đến mức run rẩy cả người.

Giống như lửa và nước tương khắc vậy.

“Tu sĩ Nhân tộc, ngươi khinh người quá đáng!” Bóng đen cắn răng, run cầm cập.

“Khinh ngươi?” Từ Phàm thản nhiên liếc nhìn bóng đen.

Đúng lúc này, có sức mạnh khủng bố xuất hiện.

Một Ma Thần tám tay hiện ra trong ý thức của bóng đen.

Trực tiếp chống đỡ ý thức bùng nổ của bóng đen.

Lúc này đây, không gian ngoài Thông Thiên cự thụ bắt đầu rung chuyển, vô số con dơi khổng lồ bay tứ tán, không ngừng cất tiếng than khóc.

“Bồ Đào, ngưng tụ thần trí cho hắn lần nữa, tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.” Từ Phàm ra lệnh.

“Tuân lệnh, chủ nhân.”

Bóng đen tan biến, không lâu sau lại có cái bóng đi ra từ trái tim hắc ám kia.

“Bái kiến chủ nhân!” Bóng đen hành lễ và nói.

“Dựa theo quy tắc làm việc mà Bồ Đào lập ra cho ngươi, làm cho đàng hoàng tử tế.” Từ Phàm gật đầu rồi rời khỏi nơi này.

Trước đây, hắn vốn nghĩ để lại Thông Thiên cự thụ này cho vai chính thăng cấp.

Sau này ngẫm lại, thứ có thể uy hiếp Phi Vũ giới cũng chỉ là món đồ chơi nhỏ, phẩy tay là tiêu diệt được.

Hùng Lực hiện đang tu luyện trong đạo tràng ở Ẩn Linh môn.

Linh quang ngũ sắc không ngừng ẩn hiện quanh Hùng Lực, thỉnh thoảng lại có tiên linh chi khí hòa chung với linh quang ngũ sắc, dung nhập vào cơ thể hắn.

Một khi tiên linh chi khí đi vào cơ thể Hùng Lực, nó sẽ bắt đầu rèn luyện cho từng tấc da tấc thịt.

Đương tu luyện thì Hùng Lực đột ngột mở mắt.

“Không đủ, vẫn không đủ. Bồ Đào, ta muốn xin thêm nhiều tiên linh chi khí.” Hùng Lực nói.

“Nhanh quá tất khó thành, với tần suất vừa rồi, ngươi đã đạt đến khả năng cực hạn của cơ thể, nếu như nhiều thêm sẽ tạo thành thương tổn cho căn cơ Chân Linh của ngươi.” Tiếng nói của Bồ Đào vang lên.

“Không có cách giải quyết nào tốt hơn sao?” Hùng Lực cau mày nói.

“Có, ngươi có thể đến Nguyên giới tìm cây Vạn Vật, ước nguyện có được linh đan hoàn toàn chữa trị nội thương.” Bồ Đào đề nghị.

“Cây Vạn Vật? Tông môn có thứ này từ khi nào thế?” Hùng Lực nghi ngờ hỏi.

Màn sáng xuất hiện trước mặt Hùng Lực, giảng giải tác dụng của cây Vạn Vật.

Có rất nhiều đệ tử đang xếp hàng trước cây Vạn Vật ở Nguyên giới.

Hùng Lực cũng xếp hàng theo.

“Các ngươi đến đây để cầu cái gì?” Hùng Lực hỏi đệ tử đứng trước mình.

“Đan dược giải trừ di chứng từ việc tu luyện quá mức.”

“Đan dược tăng khả năng lĩnh ngộ.” Một vị đệ tử ở phía trước dùng pháp bảo liên lạc mở diễn đàn nọ ra.

Mặt trên tất cả đều viết ấn lệ đổi thành công trên sổ vạn vật.

“Ngộ Đạo đan không có tác dụng phụ, một lọ năm miếng tiên ngọc, không có hiệu quả với người có tư chất đứng đầu.”

“Linh đan giải trừ di chứng từ việc tu luyện quá mức, một lọ bảy miếng tiên ngọc.”

“Một món Đạo khí đỉnh cấp, 110 tiên ngọc.”

Hùng Lực xem cách đổi mà nhíu mày.

“Nếu thất bại thì phải làm sao?” Hùng Lực hỏi.

“Nếu thất bại và không có tiên ngọc hoặc không mượn nổi, cuối cùng nó chỉ có thể phản hồi cho ngươi một nửa.” Đệ tử xếp hàng phía trước nói với Hùng Lực.

“Ta hiểu rồi.” Hùng Lực gật đầu.

Lúc này đây, cách đó không xa, Hàn Phi Vũ ảo não nhìn đám người xếp hàng dài trước cây Vạn Vật.

“Hầy, muốn lén đổi chút đồ của các sư huynh sư đệ cũng không được.” Hàn Phi Vũ tiếc nuối mà nói.

Linh thạch hay tiên ngọc, đối với Hàn Phi Vũ thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Hiện giờ hắn đang ăn cái loại không có tác dụng phụ, có thể tăng khả năng lĩnh ngộ, tăng cảnh giới tu vi.

Lúc biết được trong tông môn có cây Vạn Vật, hắn mừng như điên.

Nhưng vừa đến trước cái cây này, hắn lập tức trợn tròn mắt. Cây Vạn Vật nằm trong không gian nửa mở, nó muốn kết loại quả gì, hắn vừa nhìn đã hiểu ngay.

Hơn nữa mỗi lần nó thành công kết quả, Bồ Đào còn có thể ghi chép lại, lấy làm số liệu tham khảo.

Điều này khiến hắn khó xử, khỏi phải nói, các sư huynh sư đệ khác muốn lấy ra bao nhiêu tiên ngọc, mấy chục tiên ngọc còn khó khăn.

Mà hắn lại móc ra được hàng ngàn hàng vạn tiên ngọc, chẳng phải sẽ khiến các sư huynh sư đệ đau lòng sao...

Sư huynh sư đệ trong tông môn đều biết hắn có của, nhưng cụ thể như nào thì họ không rõ, Hàn Phi Vũ cũng không muốn để lộ điều đó.

“Bồ Đào, ngươi có thể thiết kế cây Vạn Vật thành không gian riêng không?”

“Ta cảm thấy ngươi nên tôn trọng sự riêng tư của từng vị đệ tử.” Hàn Phi Vũ thử đề nghị.

“Có thể chứ.” Tiếng nói của Bồ Đào vang lên.

Không lâu sau, có hai con rối được thần thông thuật pháp đến đây, chúng lập tức thi triển Đại Cung Điện chi thuật, vây quanh cây Vạn Vật.

“Đúng là có thể nhỉ!” Hàn Phi Vũ mừng rỡ nói.

Sau đó hắn vui sướng đi xếp hàng.

Lúc này đây, vũ chu đi ra ngoài Cổ Thương giới gặp được Kim Thạch Linh.

Tất cả mọi người trên vũ chu đều tỏ vẻ kinh hãi.

“Đây là dị thú ở tinh vực sao, khổng lồ quá đấy!” Vương Vũ Luân xuýt xoa.

“Không chỉ lớn mà còn rất ngon miệng ~” Tinh ở bên cạnh chảy nước dãi.

Nàng nhìn chằm chằm cơ thể hùng vĩ của Kim Thạch Linh, ánh mắt lộ rõ vẻ khát khao thèm thuồng.

“Mấy cái này ăn được không?”

“Trước đây ngươi từng ăn chưa?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi con gái nuôi.

“Hình như hồi trước có ăn rồi, đó là bộ phận ngon tuyệt nhất mà mẹ ta mang tới mà.” Nét mặt Tinh có vẻ mơ hồ.

Đó là những hình ảnh được chôn sâu nhất trong ký ức, nếu không gặp khung cảnh tương tự thì cũng không nhớ được.

“Vậy bây giờ ngươi có thể đánh lại nó không?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.

“Bây giờ chưa được đâu, ta cần phải trưởng thành thêm một khoảng thời gian nữa mới đánh lại hắn.” Tinh phe phẩy mái đầu và nói.

“Vậy ngươi cần phải cố gắng hơn rồi.”

Lúc này đây, Kim Thạch Linh nhìn vũ chu ở đằng xa, ánh mắt lười biếng trở nên cảnh giác.
Bình Luận (0)
Comment