Chương 832: Hạn chế của công pháp
Chương 832: Hạn chế của công pháp
“Dù sao cũng là ý chí thiên đạo của một thế giới, mấy tên chí cao cỏn con thì có gì mà phải sợ chứ!” Từ Phàm cười nhẹ, nói.
Trên bầu trời phát ra một âm thanh khó chịu, hình như đang đáp lại lời của Từ Phàm.
Trong tiểu viện, Từ Phàm thảnh thơi nằm trên ghế lười.
“Bồ Đào, đi gọi Nguyệt Tiên đến.” Từ Phàm dặn dò.
“Tuân lệnh.”
Không lâu sau, Từ Nguyệt Tiên xuất hiện ở bên trong tiểu viện.
“Sư phụ tìm ta có việc gì?” Từ Nguyệt Tiên hỏi.
“Công pháp và thần thông mà ta giúp ngươi suy diễn lúc trước đã hoàn thành rồi.”
Một ngọc điệp từ từ bay về hướng của Từ Nguyệt Tiên.
Từ Nguyệt Tiên nhận lấy ngọc điệp kia, bắt đầu xem xét.
“Sư phụ, trên thế gian này thật sự có Pháp tắc đại đạo như vậy sao?” Biểu cảm của Từ Nguyệt Tiên hơi kỳ lạ.
“Công pháp thần thông ta đều đã giúp ngươi suy diễn ra rồi, nên không có gì phải nghi ngờ cả.” Từ Phàm cười nói.
“Xem như là một nhánh ở bên trong đại đạo ngự thú.”
“Nhưng khi tu luyện đến trình độ cao, uy lực của nó không hề yếu chút nào.”
Biểu cảm của Từ Nguyệt Tiên hơi rối rắm, nàng có thể cảm nhận được công pháp thần thông mà sư phụ đưa cho nàng vô cùng thích hợp với nàng.
Nhưng nàng không thể chịu đựng được cái tên này.
“Sư phụ, có thể đổi tên của thần thông này được không, Vạn Thú Chi Mẫu có chút không thích hợp.”
“Vậy thì cứ gọi nó là Vạn Thú Chi Chủ, ngươi muốn gọi nó là gì cũng được.” Từ Phàm không để tâm, nói.
“Ít lâu nữa ta sẽ giúp ngươi đi lấy một ít bản nguyên ý chí thiên đạo, dung hòa vào trong lồng Vạn Thú đó của ngươi, lại phối hợp với công pháp thần thông của ngươi, tu luyện có lẽ rất nhanh sẽ có thể bước vào quỹ đạo.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ nhọc lòng rồi.” Từ Nguyệt Tiên hành lễ, nói.
“Tu luyện đàng hoàng là được.”
Từ Nguyệt Tiên trở về chỗ ở của mình, sau đó bước vào trong lồng Vạn Thú.
Lồng Vạn Thú lúc này sớm đã thăng cấp thành Tiên khí.
Trên một thảo nguyên, những con sói khổng lồ có hình thể giống như một chiếc xe tải đang lặng lẽ nằm sấp xung quanh Từ Nguyệt Tiên.
“Thần thông mà sư phụ suy diễn thật là huyền ảo, tập hợp ý niệm của vạn thú, để thành đại đạo vô thượng.”
Một con sói cáu nhoài người lên phía trước Từ Nguyệt Tiên, cọ vào tay của Từ Nguyệt Tiên.
“Vậy thì ta sẽ bắt đầu từ ngươi trước!” Từ Nguyệt Tiên nhìn Cự Linh Mẫu Lang ở trước mặt, nói.
Trong tiểu viện, Từ Phàm dặn dò Bồ Đào tìm kiếm linh thú, yêu thú, thụy thú, thần thú hoang dã có tiềm năng ở bên trong Phi Vũ giới.
Đưa tất cả đến cho Từ Nguyệt Tiên tu luyện công pháp thần thông.
Từ Phàm vừa mới nói xong thì cảm ứng được cổng giữa ở bên trong Tàng Kinh các phát ra một luồng sức mạnh kỳ lạ.
Luồng sức mạnh này dường như đã vượt qua giới hạn trên nào đó của Phi Vũ giới, phá vỡ hạn chế.
Từ Phàm rất hiểu rõ loại sức mạnh này, mỗi khi hắn thôi diễn công pháp thần thông vượt quá những gì mà thế giới này có thể chịu đựng thì sẽ phát ra loại sức mạnh này.
Trong Tàng Kinh các, Trương Học Linh đang ngồi xếp bằng ở phòng tu luyện, mặt trời và mặt trăng xoay xung quanh hắn.
Một kết giới bảo vệ vô hình vây lấy tất cả, trên kết giới bảo vệ lập lòe ánh kinh văn đại đạo thần bí.
Trương Học Linh từ từ mở mắt, nhật nguyệt quay xung quanh hắn cũng trở về bên trong thần hồn.
“Vẫn thiếu chút gì đó, ta không tìm thấy một chút Pháp tắc đại đạo nào mà công pháp còn thiếu ở trong thế giới này.” Trương Học linh nhíu mày, nói.
Từ Phàm vừa bước vào trong Tàng Kinh các liền nhìn thấy phân thân của Trương Học Linh ở trước cửa.
“Thông báo cho bản thể của ngươi, đừng tu luyện nữa.” Từ Phàm nói.
“Bái kiến Đại trưởng lão, bản thể đã tu luyện xong, mời ngài đi nội phủ.”
Tàng Kinh các chia thành nội phủ và ngoại phủ, ngoại phủ dùng để trưng bày tất cả công pháp thần thông của Tông môn, nội phủ dùng để tu luyện, để kiểm tra xem bản thân có thích hợp tu luyện thần thông mà mình đã chọn hay không.
Từ Phàm gật đầu, sải bước đi về hướng nội phủ.
Vừa đến nội phủ đã nhìn thấy Trương Học Linh được bao phủ bởi dị tượng nhật nguyệt.
“Bái kiến Đại trưởng lão.” Trương Học Linh cung kính hành lễ, nói.
“Lão trạch nam vạn năm không xuất môn nhà ngươi không ngờ lại lặng lẽ làm nên chuyện lớn.” Từ Phàm cười nói.
Có thể suy diễn ra công pháp vượt qua giới hạn của thế giới này, chứng tỏ sự cảm ngộ của hắn với đại đạo đã đạt đến cảnh giới nhất định.
Với thiên phú của Trương Học Linh, hắn có thể đi đến bước này, Từ Phàm không hề bất ngờ một chút nào.
Chỉ có điều, thời gian hơi chậm hơn một chút so với hắn dự kiến.
Từ Phàm xem sơ qua nơi mà Trương Học Linh tu luyện, là một đạo trường nhỏ đơn giản, biến đổi thần thông, thôi diễn công pháp có phần thuận tiện một chút.
Bên trong đạo trường nhỏ có một vách tường ngọc, bên trên có khắc một bộ công pháp không biết tên.
Từ Phàm thích thú xem.
“Trong Đạo huyền, vạn vật đều biến hóa, âm là khởi đầu của vạn vật…”
“Người khác chưa biết đi đều đã muốn bay, ngươi thì hay, vừa cất bước đã muốn gánh vác cả thế giới Trung Thiên.” Sau khi xem bộ công pháp này, Từ Phàm trêu đùa.
“Đại trưởng lão chê cười rồi, đây chỉ là thứ đệ tử làm chơi mà thôi.” Sắc mặt của Trương Học Linh có chút không tự nhiên, múa rìu qua mắt thợ tới chỗ tổ tông luôn rồi.
“Lập ý của công pháp khá tốt, sau này đừng tiếp tục suy diễn nữa.”
“?” Trương Học Linh lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
Kịch bản không đúng cho lắm, theo thường lệ thì tiếp theo Đại trưởng lão sẽ chỉ điểm một chút chứ.
“Ngũ hành quyết của Tông môn ngươi cảm thấy thế nào.” Từ Phàm hỏi ngược lại.
“Ngũ hành hóa vạn đạo, thích hợp tu luyện với tất cả linh căn, từ cạn tới sâu đều thể hiện được căn nguyên của tu luyện.”
“Biệt danh đạo pháp bản nguyên, danh xứng với thực.” Trương Học Linh nói.
“Vậy có phải ngươi cảm thấy công pháp còn thiếu chút gì đó, cho nên mới không kiềm lòng được mà thôi diễn lên phiên bản cấp cao hơn.” Từ Phàm thâm thúy nhìn ánh mắt của Trương Học Linh, hắn có phiên bản cấp cao hơn, hơn nữa không chỉ một bộ.
Hiện nay, Ngũ Hành quyết mà đệ tử Tông môn tu luyện là phiên bản trước đây.
Không phải Từ Phàm không đổi mà là không cần thiết, phiên bản Ngũ Hành quyết này đã đủ làm nền tảng rồi.
Đồng thời, vẫn còn một nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính là phiên bản Ngũ Hành quyết này đã đạt đến giới hạn mà thế giới này có thể dung nạp.
Thứ quá hoàn hảo xuất hiện sẽ phá vỡ sự cân bằng.
Trương Học Linh gật đầu.
“Cũng may ngươi dùng phiên bản Ngũ hành quyết này làm nền tảng, nếu như lên thêm vài phiên bản nữa, ta phải dùng bí thuật để chiêu hồn cho ngươi rồi.”
“Ngũ Hành quyết đã đạt đến giới hạn mà thế giới này có thể dung nạp, hơn nữa, điều quan trọng nhất là bộ công pháp này rất vững, không cần thiết phải thêm những thứ tạp nham vào nữa.”
“Thiên địa ngũ hành, phong lôi âm dương hóa thành sức mạnh nhật nguyệt, trông thì có vẻ lợi hại, thật ra chỉ là chém gió mà thôi.”
“Có điều, tinh thần này của ngươi đáng để khen thưởng, sau này nếu thật sự muốn thôi diễn công pháp, tốt nhất nên bắt đầu từ bản thân mình.” Từ Phàm nói.
“Đại trưởng lão, ta hiểu rồi.” Trương Học Linh gật đầu.
Một ngọc điệp xuất hiện ở trong tay Từ Phàm.
“Đây là phiên bản Ngũ Hành quyết mới nhất, xem như là phần thưởng để ngươi mở mang tinh thần.” Từ Phàm cười nói.
“Đa tạ Đại trưởng lão.” Trương Học Linh cảm kích, nói.
“Đi dạo Tàng Kinh các với ta, xem xem biết bao nhiêu năm như thế, ngươi đã quản lý Tàng Kinh các này thành thế nào.”
Từ Phàm đứng dậy đi về hướng ngoại phủ, Trương Học Linh nhanh chóng theo sau.
Với đề xuất của rất nhiều đệ tử và Bồ Đào, cuối cùng Tàng Kinh các của Ẩn Linh môn đã hình thành nên loại phong cách tu tiên khoa học này.
Bên trong ngoại phủ Tàng Kinh các, thần thông nhiều, công pháp ít.
Từ Phàm và Trương Học Linh đi đến trước một vách tường ngọc.
Vách tường ngọc tự động sáng lên màn sáng, phía trên hiển thị những thần thông được bày ở nơi đây.
Trên màn sáng, có một thiếu niên bị đàn sói vây đánh.
Chỉ thấy thiếu niên thong dong bình tĩnh, vừa rời khỏi vị trí vừa kết ấn, Hỏa Cầu thuật cuối cùng đã thành hình.
Thiếu niên quăng quả cầu lửa, ném trúng một con sói hoang dã đang vây lấy cậu.