Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 84 - Chương 84: Mẹ Kiếp Nhà Ngươi, Hiểu Cũng Triệt Để Quá

Chương 84: Mẹ kiếp nhà ngươi, hiểu cũng triệt để quá Chương 84: Mẹ kiếp nhà ngươi, hiểu cũng triệt để quá

Sáng sớm ngày hôm sau, lục Từ Cương ra khỏi cửa bị Từ Phàm gọi lại.

 

“Đây là mặt nạ dịch dung, trước khi chưa về tông môn ngươi cứ đeo đi, không được ta cho phép ngươi không được tháo ra.”

 

“Còn nữa, Nguyệt Tiên, sau này lúc ngươi rảnh rỗi dạy cho đại ca ngươi.” Bây giờ Từ Phàm hối hận đã nói ra câu đó với Từ Cương.

 

Kết quả hơi không để ý, vị đại đồ đệ này của mình sắp tiến hoá đến cấp bậc hợp kim titan rồi.

 

Từ Nguyệt Tiên ở bên cạnh tỏ ra biểu cảm bất lực, tỏ ra nàng đã từ bỏ việc chỉ cho đại ca nàng về phương diện này.

 

Sau khi đồ đệ đi, Từ Phàm dự định đi dạo tiếp con đường hôm qua chưa dạo xong.

 

Từ Phàm mới đi được một nửa, đã gặp phải một người quen thuộc.

 

Bàng Phúc đang mặt mày ủ rũ ngồi ở trước cửa của một tiểu lâu ba tầng, đầy rẫy phiền muộn, một biểu cảm như thua lỗ mấy trăm vạn.

 

Tha hương gặp được cố nhân, Từ Phàm mỉm cười đi vào cửa tiệm nhỏ của Bàng Phúc, kết quả chẳng có gì cả, chỉ có công việc thu mua đơn giản nhất, cái này vừa nhìn đã thấy không có lợi nhuận.

 

Nhìn thấy Từ Phàm, nét u ám trên mặt Bàng Phúc biến đi hết, dường như nhìn thấy cứu tinh.

 

“Từ đại sư, ngươi phải cứu lấy ta.” Bàng Phúc nhìn thấy Từ Phàm như nhìn thấy người thân.

 

“Đại tài thương đạo ngươi này hình như gặp phải vấn đề gì.” Từ Phàm nói.

 

“Aiya, không ngờ rằng lần đầu tiên đối mặt với đại thương hội ngoài tông môn, lại thất bại thảm hại như vậy.” Bàng Phúc than thở.

 

“Không lấy được chút thông tin nào, sau khi đến, phát hiện tất cả thị trường ở đây đều đã bị người ta chia phần.”

 

“Bất luận là giá cả thu mua, hay là giá cả thương phẩm xuất ra đều không so được với những thương hội lớn kia.”

 

“Bây giờ ta tính đi tính lại không hiểu bọn họ kiếm tiền như thế nào, nếu như thực sự là đàn áp thương hội nhỏ trước thì chi phí cũng quá nhiều rồi.” Lúc này Bàng Phúc rõ ràng rất phiền muộn.

 

Từ Phàm nghe Bàng Phúc nói, mơ hồ cảm thấy mình đã biết gì đó, nhưng lại không nói lên được.

 

“Hiếm khi thấy ngươi chịu thua trên thương đạo, ngươi không thể thay đổi tư duy một chút sao.”

 

“Nếu đã không có thị trường, thì ngươi tự mình khai phá ra một thị trường trống không được sao.” Từ Phàm cười nói, hắn không thông thạo về thương nghiệp, càng không chỉ điểm mù quáng, nhưng nảy ra một chủ ý kiếm tiền thì vẫn được, không thể mang danh người xuyên không một cách vô ích.

 

“Tự mình khai phá ra một thị trường.” Bàng Phúc có hơi hiểu ra.

 

“Chỗ này của ta có một chủ ý hay, ngươi có muốn nghe không.” Khoé môi Từ Phàm cong lên, là lúc để ngươi kinh hoàng một phen rồi.

 

“Đương nhiên muốn nghe.” Bàng Phúc vui mừng nói, trong tông môn, hứng thú lớn nhất của hắn chính là nói chuyện với Từ Phàm.

 

Bởi vì hắn phát hiện mỗi lần nói chuyện với vị Từ đại sư này đều khơi gợi rất nhiều với hắn, còn có một số đạo lí trên thương đạo, hắn còn chưa từng nghe.

 

“Ngươi muốn kiếm một khoản lớn, hay là một khoản nhỏ.” Từ Phàm hỏi.

 

“Đương nhiên là một khoản lớn.”

 

“Ngươi có mười triệu linh thạch.” Từ Phàm hỏi.

 

“Có, Từ đại sư nói thẳng là được, sau khi việc thành ắt có lợi ích.” Bàng Phúc chắp tay nói.

 

“Được, vậy ta nói ngắn gọn.”

 

“Ở ba nghìn dặm phòng tuyến này hội tụ không dưới mười triệu tu sĩ.”

 

“Ba nghìn dặm này, ngươi biết ý chỉ gì không.” Từ Phàm nheo mắt nói.

 

“Từ đại sư, ngươi đừng úp úp mở mở nữa.” Bàng Phúc sốt ruột nói.

 

“Ở ba nghìn dặm phòng tuyến này, ngươi chỉ cần tốn bốn trăm vạn linh thạch, sẽ có thể hình thành một mạng lưới tin tức được liên kết bởi pháp bảo.”

 

“Tính thêm một trung tâm xử lý cẩn thận cấp bậc Bảo khí, cũng mới tổng cộng sáu trăm vạn linh thạch.”

 

“Còn có.”

 

Từ Phàm lấy ra một khối linh khoáng bình thường nhất, trực tiếp luyện hoá trong không trung thành một Pháp khí hình dạng điện thoại, trên đó chỉ có ba phù văn, phù văn tụ linh, phù văn quang ảnh, phù văn truyền tin.

 

“Chi phí luyện chế một thứ đồ thế này không đến hai viên linh thạch.”

 

“Nó có thể tiếp nhận tin tức của tổng bộ và ảnh ảo, gửi tin tức đến tổng bộ.”

 

Bàng Phúc bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng, dường như gặp được ngã rẽ của cuộc đời.

 

Hắn bỗng nhiên cúi đầu về phía Từ Phàm, nói: “Đa tạ Từ đại sư chỉ ra sai lầm cho ta, ngươi là thầy cả đời của ta.”

 

Chỉ bảo của Từ Phàm lần này khiến hắn hiểu ra, khiến hắn hoàn toàn hiểu ra, một khái niệm thương nghiệp hoàn toàn mới xuất hiện trong lòng hắn.

 

Giây phút này, hắn dường như nắm bắt được chân lý của thương đạo.

 

“Từ đại sư, người đợi đấy, trong vòng năm năm, ta ít nhất cung cấp cho Từ đại sư chục triệu linh thạch.

 

Nói xong, Bàng Phúc dùng tốc độ nhanh nhất xông về tổng bộ của Thiên Khuyết môn ở nơi xa, hắn muốn đi gặp tu sĩ đại năng của Thiên Khuyết môn trấn thủ ở đây, vụ buôn bán này quá lớn rồi, một mình hắn không nuốt nổi.

 

“Trời, vậy đã hiểu rồi.” Từ Phàm kinh ngạc nói, hắn còn rất nhiều lời phía sau chưa nói hết, hơn nữa biểu cảm kinh hoàng, chấn động của tên này vẫn chưa đúng lúc, làm sao đã hiểu được.

 

“Không viên mãn, không thuận lợi, chưa đạt được hiệu quả mà ta muốn.” Từ Phàm thất vọng nói, nói tóm lại, khoản này vẫn chưa đặt đúng chỗ.

 

Từ Phàm tiếp tục đi dạo, thỉnh thoảng mua ít đồ ăn vặt nếm thử, buổi trưa lại ở chỗ các loại rượu giải quyết bữa trưa.

 

“Không thể nhàn rỗi, làm dứt khoát nghề ban đầu đi.”

 

Từ Phàm nghĩ đến mấy cái Nông trường trong bàn tay của hắn còn một nhóm linh dược chưa giải quyết, hắn quyết định mở một cửa tiệm nhỏ chuyên môn bán linh đan lấp đầy thời gian rảnh rỗi.

 

Ban ngày luyện đan, bán linh đan, ban đêm nghiên cứu phù văn đạo Luyện Khí, tiện thể vận hành thử Tâm Rối.

 

Nửa tháng cứ như thế trôi đi, cửa tiệm nhỏ của Từ Phàm mỗi ngày lợi nhuận đều rất tốt, linh đan còn cung không đủ cầu.

 

Buổi trưa một ngày, Từ Phàm ở trong cửa tiệm nhỏ chỉ dạy Từ Nguyệt Tiên đang rảnh rỗi, một chàng tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn mặc đẹp đến cửa tiệm của Từ Phàm.

 

“Chủ tiệm, đây là Pháp khí truyền tin quang ảnh, là thương hội bọn ta tặng miễn phí cho ngươi.” Tiểu tu sĩ Luyện Khí giới thiệu chi tiết về Pháp khí cho Từ Phàm một lượt, dường như đã làm chuyện này vài trăm lần.

 

“Được, ta biết rồi.”

 

Sau khi tiểu tu sĩ đi, Từ Nguyệt Tiên cần lấy Pháp khí điện thoại này bắt đầu hí hoáy, chỉ một lúc sau, Từ Nguyệt Tiên vô cùng thảm thương nhìn Từ Phàm nói: “Sư phụ, ta mua vài Pháp khí trang sức, lát nữa lúc gửi đến đây, ngươi có thể giúp ta đưa linh thạch cho người đó không.”

 

Từ Phàm ngây người, cái mẹ kiếp này hiểu ra cũng triệt để quá, nhảy thẳng từ quảng cáo đến thương mại điện tử!

 

Sau đó mới hiểu, đây là quảng cáo của một môn phái nữ tử của đại thương hội, chỉ có điều có thể tặng hàng đến cửa thôi.

 

“Ngươi đưa thứ kia cho ta, ta xem thử.” Từ Phàm nói với Từ Nguyệt Tiên.

 

Chỉ thấy Từ Nguyệt Tiên luyến tiếc không nỡ dời mắt khỏi một màn hình sáng, trên màn hình sáng có các loại các kiểu Pháp khí trang sức của nữ tử.

 

Quả nhiên, nhữ nhân của thế giới nào cũng giống nhau.

 

“Ngươi đi dạo phố, có lẽ có người tặng ngươi đồ chơi này, cho dù bán cũng không quá đắt.” Từ Phàm đón lấy Pháp khí hình dạng điện thoại kia, nói.

 

Cũng tiện tay đưa cho Từ Nguyệt Tiên một túi trữ đồ, bên trong có mười vạn linh thạch, không biết tại sao, đôi huynh muội này trước giờ chưa từng đòi linh thạch với Từ Phàm, cho dù cho linh thạch bên kia cũng bỏ vào trong bảo khố dùng chung, y phục trên người cũng đều là pháp bảo Từ Phàm luyện chế cho bọn họ.

 

“Bên trong có mười vạn linh thạch, trong bảo khố có bỏ hơn một trăm vạn linh thạch, các ngươi cũng không biết lấy, có phải ngốc không.” Từ Phàm khiển trách.

 

“Ta biết rồi, sư phụ~” Từ Nguyệt Tiên tít mắt nói, giống như một tiểu nữ vừa có được tiền tiêu vặt lại bị phụ thân nhân cơ hội quở trách.
Bình Luận (0)
Comment