Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 864 - Chương 864: Tị Họa Thạch

Chương 864: Tị Họa Thạch Chương 864: Tị Họa Thạch

Một làn sương mù ngưng tụ lại phía trước Từ Phàm, bóng dáng của Lý Tinh Từ xuất hiện

“Sư phụ, ta và Mộc Đại kia, cũng chính là người vợ trong mộng của tam sư huynh liên lạc được với nhau rồi.”

“Tam sư huynh hiện tại rất ổn, dưới sự vun xới của nguồn lực đáng kể đã bắt đầu tu luyện lại từ đầu.”

“Sau này nhất định sẽ trở thành một kiếm đạo Kim Tiên tiếng tăm lừng lẫy của Tiên vực.” Lý Tinh Từ biểu cảm hơi có chút quái dị nói.

“Ngươi phân tích ra được tin tức gì từ trong những lời nói này.”

“Tam sư huynh đã bị cưỡng chế, chính là giống như ta của lúc đầu.” Lý Tinh Từ giọng điệu khoan thai nói.

“Tam sư huynh của ngươi đây là đang chìm đắm trong vòng ôm dịu dàng, trong chốc lát sẽ không thể thoát ra được, chúng ta nắm bắt thời gian làm việc của mình, tranh thủ sớm ngày phi thăng lên Tiên giới đoàn tụ cùng hắn.” Từ Phàm cười nói.

Lý Tinh Từ bỗng dưng cảm giác một màn này rất quen thuộc, dường như ban đầu hắn cũng chính là như vậy.

“Sư phụ, người nói xem ta có cơ hội trở thành chí cao hay không.” Lý Tinh Từ đột nhiên hỏi.

“Có cơ hội, bất cứ ai cũng đều có cơ hội, trên thế giới này không hề có chuyện gì là tuyệt đối.”

“Có điều cơ hội của ngươi không được coi là lớn, chỉ có một tẹo khả năng vậy thôi.” Từ Phàm nói.

“Gần đây đồ nhi đã tiếp cận được một chút ít với cảnh giới vô địch, tin rằng trong thời gian vài trăm năm nữa, đồ nhi liền sẽ là Vô Địch tôn giả.” Lý Tinh Từ nói.

“Cảnh giới vô địch, đã là được rồi.” Từ Phàm gật đầu nói.

“Muốn trở thành chí cao, tư chất chỉ là một phương diện, vận khí trong sự tăm tối mới là quan trọng.” Từ Phàm giải thích nói.

“Ta đã hiểu rồi.” Lý Tinh Từ nghe ra được ý của Từ Phàm, muốn hắn đừng nên cưỡng cầu.

Cuối cùng Lý Tinh Từ lại thỉnh giáo một vài vấn đề về đạo Luân Hồi, sau đó liền rời khỏi tiểu viện của Từ Phàm.

“Ra đây đi, ngươi tưởng rằng với thủ đoạn che giấu vụng về của mình kia thì con trai ngươi sẽ không thể phát hiện ra ư.” Từ Phàm thảnh thơi nói.

Vương Vũ Luân hiện thân, ngại ngùng cười một cái.

“Vốn dĩ muốn qua đây nói chuyện cùng với Từ đại ca, kết quả vừa mới tới cửa thì thấy Tinh Từ qua đây.” Vương Vũ Luân nói.

“Con trai ngươi bình an vô sự, ở Tiên giới kết thừa nửa phần bản lĩnh của ngươi, chốn thiên đường mỹ cảnh, cơm dẻo gạo mềm, trước mắt không có chút nguy hiểm nào.” Từ Phàm biết người huynh đệ tốt muốn nghe tin tức gì.

Một ấm trà tự động xuất hiện, pha trà rót trà cho hai người.

“Ta qua đây là muốn hỏi thử Từ đại ca xem có thể đưa một chút đồ tới Hướng Trì ở Tiên giới hay không.” Vương Vũ Luân nói.

“Được thì được, nếu như cái giá quá lớn, không quá cần thiết thì ta cũng không kiến nghị đưa đồ.” Từ Phàm nói.

“Cần thiết, Từ đại ca có thể nghĩ cách thử hay không.” Trong tay Vương Vũ Luân có thêm một viên Tị Họa Thạch.

“Dạo gần đây có phải ngươi lại đánh xuyên vào hang ổ của thế giới Huyền Học rồi không, sao lại cứ mãi câu lên được những thứ đồ này.”

Trước có Nhân Duyên Thạch, sau có Tị Họa Thạch.

“Ta cũng không rõ nữa, những ta cảm giác Trì Nhi có thể dùng tới.”

“Xót thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, không vấn đề gì, ta sẽ nghĩ cách giao Tị Họa Thạch này vào tới tay của Hướng Trì.” Từ Phàm tiếp lấy Tị Họa Thạch.

“Sau này ngươi câu lên được Chiêu Tài ngọc, Phúc Thọ hoa, Trấn Vận Thạch phải cho ta xem trước tiên đó.” Từ Phàm nói, những thứ đồ này tuy rằng nghe vào vẫn rất là bình thường, nhưng lại hiếm có tới mức dị thường, bao nhiêu năm nay Ẩn Linh môn chưa từng có được một lần trông thấy.

“Chắc chắn rồi, sau này câu được những loại đồ như thế này, sẽ đem tới tặng cho Từ đại ca ngay lập tức.” Vương Vũ Luân cảm kích nói.

“Vậy ta sẽ đem viên Tị Họa Thạch này tới cho con trai lớn kia của ngươi trước.” Từ Phàm vực dậy giẫm lên, thân thể hóa thành một làn khói sương.

Vương Vũ Luân nhìn về phương hướng Từ Phàm biến mất cười nói: “Con trai ngoan cũng là đồ đệ bảo bối của ngươi.”

Tổng bộ Hội Trưởng lão, Minh Không nhìn Tị Họa Thạch có chút hiếm lạ nói: “Đại trưởng lão, viên Tị Họa Thạch này là từ đâu tới vậy, Hội Trưởng lão chúng ta bao nhiên vặn năm nay cũng chỉ có được một viên, kích cỡ còn chưa bằng một nửa viên này.”

“Lần trước vì để đối phó với phân thân Kim Sí Đại Bàng, sử dụng quá độ nên đã bị vỡ mất rồi.” Minh Không nói.

“Có thể đem viên đá này tới tay vị đồ đệ trên Tiên giới của ta hay không.” Từ Phàm trực tiếp hỏi.

“Có thể, hai ngàn tiên ngọc, đây là toàn bộ năng lượng cần tiêu hao của Truyền tống trận.” Minh Không nói.

“Không đúng nhỉ, cho dù có cách xa hơn nữa, cũng không tốn tới nhiều năng lượng như vậy đi?” Từ Phàm có chút nghi hoặc.

“Trong lúc dịch chuyển, Phi Vũ giới phải giữ lại một phần năng lượng, sau khi đáp tới Tiên giới, Tiên giới cũng sẽ giữ lại một phần năng lượng.” Minh Không bất lực nói.

“Nếu không phải cái giá của truyền tống quá lớn, vậy các trưởng lão thứ tự mỗi người cầm một Tiên khí cũng không có vấn đề gì.”

“Được thôi, hai ngàn tiên ngọc thì hai ngàn tiên ngọc.” Từ Phàm lấy hai ngàn tiên ngọc và Tị Họa Thạch ra giao lại cho Minh Không.

“Đại trưởng lão đợi ta, bây giờ ta sẽ đem Tị Họa Thạch vào bên trong Hội Trưởng lão của Tiên giới, rồi sẽ do Hội Trưởng lão giao cho thương hội lưu truyền hàng hóa trên Tiên giới để truyền tới tay đồ đệ ngươi.” Minh Không nói.

Từ Phàm gật đầu, đối với việc Tiên giới có thương hội lưu truyền hàng hóa hắn biểu hiện không có gì kỳ quái.

Không mất bao nhiêu công sức, Minh Không liền chuyển Tị Họa Thạch vào bên trong Tiên giới.

Một nơi tiên cảnh ưu mỹ, bên trong tiểu thế giới linh khí tràn ngập.

Từ Phàm và Minh Không ngồi tại vọng lâu trên đỉnh núi.

“Sau khi ngươi phi thăng, bên dưới ngươi có ai tiếp quản.”

Vào lúc nói chuyện phiếm, Từ Phàm hỏi tới vấn đề này.

“Chính là đại đệ tử của thủ tịch Hội Trưởng lão chúng ta, Thiên Phi Long, vào lúc trước khi ta phi thăng, sẽ tập trung toàn bộ tài nguyên của Hội Trưởng lão để kích thích hắn lên tới cảnh giới chí cao.”

“Vốn dĩ sau khi Thượng Tôn phi thăng, ta sẽ kế thừa vị trí của hắn, nhưng lúc đó tình hình đặc biệt, căn bản không cho ta chút thời gian nào để tham ngộ tiến cấp vào đạo chí cao.”

“Đằng sau có sự tồn tại của Đại trưởng lão, Nhân tộc vô lo Hội Trưởng lão vô nghĩ, ta cũng không cần vội vàng mà tiêu hao tài nguyên để đạt tới chí cao, cho nên lựa chọn một người của thế hệ tiếp theo tiếp quản.” Minh Không nói.

Từ Phàm có chút ấn tượng với vị đệ tử của thủ tịch Hội Trưởng lão này, tài nguyên, nhân phẩm, tính cách, toàn bộ đều là sự tồn tại đỉnh nhất, trở thành Vô Địch tôn giả tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng trở thành chí cao lại phải xem vận khí ra sao rồi.

“Trong Hội Trưởng lão, cũng có bí pháp để kích thích lên chí cao ư?” Từ Phàm tò mò hỏi.

“Là do Thượng Tôn để lại, hắn nói sự xuất hiện của hắn đã làm tiêu hao rất nhiều vận khí của Nhân tộc, trừ khi là ngoài dự tính, nếu không nhân giới trong khoảng một hai vạn năm tiếp tới sẽ không thể nào xuất hiện thêm một cường giả cảnh giới chí cao.” Minh Không còn nhìn Từ Phàm một cái.

“Cho nên liền để lại phương pháp kích thích lên cảnh giới chí cao ư.”

“Hao tổn tư chất rất cao, với sự tích lũy bao nhiêu năm nay của Hội Trưởng lão, cũng chỉ có thể kích thích được một lần, còn chưa chắc đã thành công.”

“Không đơn giản, Thượng Tôn làm việc quả thực là tuyệt đối không chút sai sót.” Từ Phàm muốn giao bí pháp tộc Huyết Ma kích thích lên chí cao cho Hội Trưởng lão, nghĩ rằng sau khi mình rời đi, Phi Vũ giới sẽ không còn chí cao, bị những thế giới Trung Thiên khác xâm lược thì phải làm sao.

Giống như là Điểm Tinh giới vậy, không còn chí cao, Huyết Ma xâm lược mới có một khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà toàn bội Nhân tộc gần như đã bị tàn sát tanh bành.

“Đại trưởng lão khiêm tốn rồi, Thượng Tôn từng nói với ta, hắn không bằng một phần của Đại trưởng lão.” Minh Không nhìn Từ Phàm nói.

“Nào có khoa trương như vậy.” Trong tay Từ Phàm xuất hiện mười tấm Ngọc Điệp.

“Đây là phương pháp kích thích chí cao của tộc Huyết Ma, ta đã sửa đổi lại một ít, để cho Nhân tộc có thể sử dụng bí pháp này.”

“Ngươi xem đi, nếu như kinh phí của cái này thấp hơn so với cái kia thì sử dụng cái này là được rồi.”

“Ta không hy vọng sau khi ta đi, khi Phi Vũ giới bị xâm lược không có chí cao mà chống đỡ.”
Bình Luận (0)
Comment