Chương 869: Tiên Tinh
Chương 869: Tiên Tinh
Đồ vật trong chiếc nhẫn không gian thứ tư rất ít, nhất là tiên ngọc ít đến thảm thương Kiếm Vô Cực góp nhặt được kia.
Mặc dù chỉ có năm mươi miếng, nhưng lại khiến Vương Hướng Trì cảm giác tình này còn sâu nặng hơn ngàn vạn tiên ngọc.
Một cái khác chính là một khối thủy tinh trong suốt lớn cỡ cối xay, tản ra tiên linh chi khí tinh thuần cực hạn.
Vương Hướng Trì chỉ cảm thấy hẳn không phải là đồ vật gì đơn giản, nhưng cụ thể là gì thì hắn không biết.
“Không nghĩ tới những chuyện này nữa, chờ Mộc Đại trở về lại hỏi vậy.” Vương Hướng Trì nói xong lấy ra ngọc giản Từ Phàm cho hắn, bắt đầu xem những lời sư phụ nói với hắn từng câu từng chữ một.
Một lát xem của sư phụ, một lát lại xem của cha hắn, không qua bao lâu, chính mình lại bị cảm động.
Vương Hướng Trì đột nhiên cảm thấy bả vai bị vỗ một cái.
“Đột nhiên cảm thấy phu quân giống như hài tử chưa từng ra khỏi cửa nhà, sao hễ một tí là nước mắt lại muốn rơi xuống vậy.”
Mộc Đại từ phía sau Vương Hướng Trì nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn.
Lưng và tim cũng cảm nhận được ấm áp.
“Có lúc ta nghĩ, có lẽ trên đời này ta là người hạnh phúc nhất đi.”
“Sư phụ, cha nương, sư huynh đệ, đồ đệ, còn có ngươi, tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ đến vậy.”
“Có lúc ta cũng cảm giác như mộng ảo, sợ tỉnh táo lại.” Vương Hướng Trì nắm tay Mộc Đại nói, trong giọng nói có ôn nhu vô tận.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta về nhà, cùng ngươi tu luyện thật tốt.”
“Tranh thủ đến lúc ngươi và sư phụ ngươi gặp nhau, để hắn nhìn thấy nỗ lực trong khoảng thời gian này của ngươi, ngươi không cô phụ tâm ý của bọn họ.” Mộc Đại nhẹ nhàng nói.
“Được ~ sau khi trở về ta còn có một dạng đồ vật muốn nhờ ngươi giám định một chút.” Vương Hướng Trì cười nói.
“Được, chúng ta về nhà lại nói.”
Một chỗ tiên linh trong bí cảnh, Mộc Đại nhìn Tiên Tinh lớn bằng cối xay, miệng nhỏ mở to thành hình chữ O.
Nàng có chút kinh ngạc hỏi: “Đây là đồ đệ ngươi đưa cho ngươi sao!!”
“Đúng vậy, hai đồ đệ ta thu kia cũng không đơn giản.” Vương Hướng Trì nhìn vẻ mặt của Mộc Đại là biết đồ vật này rất trân quý.
“Cái này chính là Tiên Tinh đó!!”
“Tiên Tinh rất trân quý sao? Cái này trị giá bao nhiêu tiên ngọc.” Vương Hướng Trì tò mò hỏi.
“Giá trị ít nhất ngàn vạn tiên ngọc, vốn liếng cộng dồn lại của Kim Tiên bình thường cũng chỉ có thế.” Mộc Đại sờ Tiên Tinh tản ra tiên linh chi khí tinh thuần kia nói.
“Ngươi có đồ đệ gì vậy, thế mà lại hào phòng như vậy, tặng ngươi lễ vật như thế.” Mộc Đại thán phục nói.
“Đương nhiên là đồ đệ tốt, chỉ là cơ duyên của đồ đệ ta có chút nhiều.”
Tim Vương Hướng Trì bắt đầu run lên, không nghĩ tới đồ đệ tốt của mình vậy mà lại tặng Tiên Tinh giá trị như thế, càng quan trọng hơn là nội dung ngọc giản trong nhẫn không gian.
“Sư phụ, đệ tử biết vật này có thể có chút trân quý, nhưng so sánh với tình cảm giữa sư phụ và sư nương, chút đồ vật ấy không tính là gì.”
“Vật này coi như là lễ vật đệ tử tặng cho sư nương chưa gặp mặt kia, sư phụ đừng luyến tiếc, vật này đệ tử vẫn còn.”
Vương Hướng Trì nhớ tới nội dung trong ngọc giản, không khỏi nghĩ tới một màn trước đây kia.
Hồ lô Bích Ngọc sư phụ cầm trong tay kia, không biết đã phải chịu dụ hoặc bao lớn mới trả về.
“Đây là lễ vật đệ tử kia của ta tặng cho sư nương của hắn, ngươi cứ nhận lấy đi.” Vương Hướng Trì cố gắng giữ vững bình tĩnh nói.
“Cứ như vậy cho ta, phải biết thứ này có trị giá ngàn vạn tiên ngọc đấy.” Mộc Đại nhìn Vương Hướng Trì nói.
Một đôi mắt to sáng ngời phối hợp khuôn mặt xinh đẹp kia, Vương Hướng Trì nhìn đến có chút ngứa ngáy trong lòng.
Vương Hướng Trì đi đến trước người Mộc Đại, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên.
“Ngàn vạn tiên ngọc cũng không sánh bằng trái tim ta yêu ngươi.”
Tình này cảnh này, lại trong điều kiện tư mật, hai người tự nhiên mà bắt đầu nóng lên.
Giờ phút này, Tiên Tinh giá trị ngàn vạn trong phòng kia đã không còn quan trọng.
Ngày tiếp theo, hai người nhìn về phía Tiên Tinh giá trị ngàn vạn này mới tỉnh táo lại.
“Phu quân, chúng ta dùng Tiên Tinh này vì ngươi mưu hoa thể chất Vô Thượng Kiếm Đạo, như thế sau này tỉ lệ ngươi tấn cấp Đại La sẽ lớn hơn được một chút.” Mộc Đại nói.
“Nương tử, Tiên Tinh này là tặng cho ngươi, cũng đừng tiêu trên người ta.”
“Về phần cảnh giới thánh giả Đại La, có sư phụ, cảnh giới thánh giả Đại La ta có tự tin.” Vương Hướng Trì nói.
Mộc Đại rõ ràng đang lộ ra rõ biểu tình ngươi đang khoác lác đấy à.
“Hiện tại nói với ngươi cũng không rõ được, chờ sau này khi nhìn thấy sư phụ ngươi sẽ biết thôi.”
“Ngươi không phải vẫn luôn muốn bảo vật trấn hội của Thiên Ca thương hội, Phong Lôi Ly Hận bình sao, chỉ có hai trăm vạn tiên ngọc, chúng ta bây giờ lập tức mua xuống.”
“Còn có Quảng Ngọc tiên quần, Lôi Tiên diện sa, Lôi Thú Thiên Tinh, Phong Lôi. tiên chu”
Mỗi một câu Vương Hướng Trì nói ra, tim Mộc Đại liền sẽ nhảy lên một cái.
“Những thứ này cộng lại còn chưa đến năm trăm vạn tiên ngọc, mấy năm này vẫn luôn là ngươi đang nuôi ta, bây giờ đến phiên vi phu đền bù cho nương tử.” Vương Vũ Luân phóng khoáng nói.
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện, thì ra cảm giác tiêu xài Tiên ngọc phung phí thoải mái như thế.
“Như thế có phải có chút lãng phí không.” Mộc Đại không ngại ngùng hỏi.
“Cái này có gì mà lãng phí, mua đồ vật cho nương tử là cần thiết mà.” Vương Hướng Trì nói xong liền kéo tay Mộc Đại đi ra ngoài.
Hắn đột nhiên có loại cảm giác mở mày mở mặt, giống như chuyện cười ở rể sư phụ kể trước kia.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Vương Hướng Trì không nhịn được nhếch lên, đáng tiếc không có phong cách nhân vật phản diện.
Tất cả những thứ này còn phải cảm ơn đồ đệ tốt kia.
Lúc này, Hàn Phi Vũ đang ở Nam Sơn giới chấp hành nhiệm vụ đột nhiên hắt xì một cái.
Dẫn đến yêu thú Đại Thừa Kỳ mới vừa vây lại được kia tránh thoát khỏi kiếm trận.
“Người nào đang nhớ ta vậy, có phải lễ vật của ta được đưa đến rồi hay không?” Hàn Phi Vũ nhìn Đại Thừa Kỳ chạy trốn ở phía xa nói.
Trốn thì cứ trốn đi, dù sao cũng trốn không khỏi lòng bàn tay hắn, bởi vì bên kia là hướng của sư đệ Kiếm Vô Cực hắn.
Lúc này, chỉ thấy trên không kiếm khí xông đến tận trời cao.
Một cự kiếm nằm ngang bầu trời trực tiếp chém xuống linh thú Đại Thừa Kỳ đang chạy trốn kia.
Không qua bao lâu sau, Kiếm Vô Cực kéo một con yêu thú như hùng sư bay tới.
“Sư huynh trở về mời ta ăn cơm đi, ta làm xong việc của ngươi rồi này.” Kiếm Vô Cực cười hì hì nói.
“Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, không thành vấn đề.” Hàn Phi Vũ tỏ vẻ chỉ là chuyện nhỏ.
“Đi Mỹ Thực tiên ốc ăn.” Kiếm Vô Cực gian xảo nói.
“Không được, một năm ta chỉ có một danh ngạch, mang theo ngươi nữa thì đồ vật căn bản cũng không đủ ăn.” Hàn Phi Vũ cự tuyệt nói.
Hắn cũng có phiền muộn, ví dụ như rất nhiều đồ vật cần danh ngạch đặc biệt, hắn dùng Tiên ngọc cũng không mua được.
“Sư huynh đã buông lời, há có đạo lý nào thể có thu hồi.” Kiếm Vô Cực cương quyết nói, hôm nay bữa cơm này hắn ăn chắc rồi.
Ngay lúc hai người đang giành giật danh ngạch này, máy truyền tin của hai người đều sáng lên.
“Lại là nhiệm vụ khẩn cấp, để ta xem thử khen thưởng là gì nào.” Hàn Phi Vũ lấy ra Pháp khí truyền tin nói.
“Trong thế giới tiểu Trung Thiên mới được phát hiện, vậy mà lại có của Thiên Dựng Thú. Hiện tại tông môn tuyên bố nhiệm vụ bắt giữ Thiên Dựng Thú, khen thưởng vậy mà lại là Đại trưởng lão đơn độc truyền đạo giải thích nghi hoặc mười ngày!!”
Hai người nhìn thấy tin tức này đều hưng phấn cả lên.
Phải biết rằng, khen thưởng nhiệm vụ tông môn cấp cao nhất chính là Đại trưởng lão đơn độc truyền đạo, giải thích nghi hoặc.
Trong tông môn, đệ tử đạt được khen thưởng này không nhiều, chỉ có vài người như vậy.
Nhưng là hiệu quả lại là tốt đến nghịch thiên, một đệ tử vốn không quá nổi trội, sau khi đạt được khen thưởng Đại trưởng lão đơn độc truyền đạo, giải thích nghi hoặc năm ngày.
Chiến lực trong vòng trăm năm đã bò lên đến một trăm vị trí dẫn đầu trong tông môn.