Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877: Côn Bằng Truy Mệnh

Chương 877: Côn Bằng truy mệnh Chương 877: Côn Bằng truy mệnh

Bên trong tinh vực cách xa Phi Vũ giới, ánh mắt Hàn Phi Vũ nhìn về phía ngoài khoang thuyền có chút lo lắng.

Không biết vì sao, từ khi biết rõ nơi này cách xa Phi Vũ giới, cần hơn hai trăm năm mới có thể về đến tông môn, trong lòng của hắn lại xuất hiện cảm giác nguy cơ.

“Trên thuyền đều là sư huynh đệ cùng một tông môn, hơn nữa còn có sư bá dẫn đầu.”

“Nếu như xảy ra nguy cơ cũng không thể trốn, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.”

Hàn Phi Vũ tính toán trong lòng, hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian riêng, lấy ra phù chú đổi được bằng cây Vạn Vật, pháp bảo dùng một lần, các loại Lôi Châu có uy lực lớn có thể đả thương Chân Tiên.

Từng loại từng lại dựa theo trật tự đặt vào bên trong nhẫn không gian, trong lòng bắt đầu tính toán gặp kẻ địch nào thì cần dùng phù chú hay pháp bảo như nào.

Một viên linh châu vừ mới lớn như nắm tay xuất hiện trên tay Hàn Phi Vũ, đây là Hoán Linh Châu đổi được từ chỗ cây Vạn Vật.

Có thể triệu hồi một linh thú có chiến lực cấp bậc Vô Địch tôn giả chiến đấu cho hắn, Linh châu giống thế này trong không gian Tiên giới của hắn còn một nghìn viên.

“Nếu như thật sự xảy ra nguy hiểm, những thứ này bại lộ thì bại lộ vậy, các huynh đệ sư môn và trưởng bối sư bá nhất định phải cứu.” Ánh mắ Hàn Phi Vũ dần dần kiên định.

Cảm giác nguy cơ nơi đầu tim của hắn sẽ không xuất hiện mà không có lý do, đoán chừng không bao lâu nữa, cảm giác nguy cơ đó sẽ linh nghiệm.

Kiếm Vô Cực đi đến ngồi xuống bên người Hàn Phi Vũ, tự mình rót cho mình chén trà.

Nhìn linh châu trong tay Hàn Phi Vũ, không khỏi cười.

“Sư huynh, có phải huynh cũng cảm giác được nguy hiểm đang đến gần hay không.” Kiếm Vô Cực vừa cười vừa nói.

Hắn biết rõ thói quen của vị cơ hữu này của mình, mỗi khi cảm giác nguy hiểm đang đến gần, trong tay luôn có linh bảo phù chú có thể phát huy uy năng cực lớn.

Dường như chơi đùa trong tay là có thể an tâm vượt qua cửa ải khó.

“Cảm giác đấy càng ngày càng mãnh liệt, lát nữa chuẩn bị thật tốt, ta đã gửi tin tức cho các sư bá và sư huynh.” Hàn Phi Vũ vuốt vuốt Hoán Linh Châu trong tay nói.

“Thật?” Biểu cảm của Kiếm Vô Cực bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Đúng lúc này, tốc độ di chuyển cực hạn của vũ chu đột nhiên chấn động, cưỡng ép thay đổi phương hướng, thuấn di đi về phía khư vực khác.

Trong nháy mắt trước khi vũ chu thuấn di, một cái miệng vực sâu lớn đã vây quanh vũ chu, chỉ thấy đang muốn một ngoạm nuốt hết toàn bộ vũ chu.

vũ chu thuấn di truyền tống kịp thời thoát khỏi miệng vực sâu lớn.

“Đó là cái gì!!”

Tất cả những người nhìn thấy một màn sau cùng kia đều bắt đầu trở nên khủng hoảng.

Vào lúc này bọn họ đã nhìn thấy diện mạo vốn có của con cự thú đó.

“Đó là Côn Bằng!” Tất cả mọi người nhìn về phía sau vũ chu, một con Côn Bằng to lớn.

Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn.

Giương cánh đã dài vạn dặm, cả chiếc vũ chu còn không bằng con mắt to của Côn Bằng.

Giống như một con cá hề xuất hiện bên trong miệng của con Kình Ngư khổng lồ.

“Bồ Đào, gia tốc cực hạn cho ta!!” Từ Nguyệt Tiên rống to nói, đến lúc này đã không còn lo được nhiều như thế nữa.

Cả chiếc vũ chu chấn động lần nữa, lấy tốc độ khó mà tưởng tượng thoát khỏi phạm vi đuổi bắt của Côn Bằng.

Hàn Phi Vũ nhìn Côn Bằng to lớn kia, lại nhìn Hoán Linh Châu trong tay, sau đó thu lại, lấy ra một đóa hoa bảy màu.

“Nguyện vũ chu mà ta đang ở có thể chạy trốn khỏi miệng hổ của Côn Bằng.” Hàn Phi Vũ nói với hoa bảy màu.

Chỉ thấy một năng lượng kỳ dị hiển hiện bên trong hoa bảy màu, sau đó dẫn theo cả đóa hoa bảy màu đó, hóa thành linh quang bảy màu tiêu tán trước mặt Hàn Phi Vũ.

Vũ chu liều mạng vượt qua gia tốc cực hặn trước Côn Bằng, một con Côn Bằng to lớn không nhanh không chậm đi theo đằng sau vũ chu, phảng phất như kẻ săn mồi tàn bạo đang trêu đùa con mồi.

Vũ chu gia tốc Côn Bằng cũng gia tốc, đồng thời còn đang từng chút từng chút chậm rãi bắt kịp vũ chu.

Sử dụng bước nhảy không gian, Côn Bằng cũng cùng sử dụng bước nhảy không gian.

Cảm nhận được tình huống này, sắc mặt Từ Nguyệt Tiên bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

“Bồ Đào, có đồ gì thì dùng luôn đi, không cần đợi đến thời khắc mấu chốt nữa.”

“Ta biết rõ, ngươi có một phương án khẩn cấp.” Từ Nguyệt Tiên nhanh chóng nói.

Khoảng cách giữa Côn Bằng và vũ chu càng ngày càng gần, tất cả mọi người có thể cảm nhận một cách rõ ràng, khí tức khủng bố phát ra từ trên người con Côn Bằng.

Loại khí thế có thể thốn phệ vạn vật thế gian, khí thế này khiến cho nhóm tu si bé nhỏ đến Chuẩn Tiên còn không phải cực kỳ sợ hãi.

“Hiện tại bắt đầu chuẩn bị tiếp quản quyền khống chế vũ chu, mời trao quyền.” Thanh âm của Bồ Đào vang lên.

“Có thể.” Từ Nguyệt Tiên nhanh chóng nói.

Bồ Đào trong nháy mắt tiếp quản Chuẩn Tiên đã sợ đến bay màu, bắt đầu điều khiển vũ chu.

Chỉ thấy hai bên vũ chu duỗi ra hai họng pháo to lớn, trực tiếp bắn hai phát đạn pháo kèm theo phù chú không gian về phía trước vũ chu.

“Uỳnh.”

Một đạn pháo mang theo uy lực của phù chú không gian nổ tung trong nháy mắt, trực tiếp chấn vỡ không gian Tinh vực ở phía trước.

Cuối cùng vũ chu đâm đầu thẳng vào không gian bị vỡ vụn kia, nhát mắt nhảy vọt không gian biến mất không thấy.

Côn Bằng sau lưng vũ chu cũng nhảy vọt không gian, nhưng trong nháy mắt Côn Bằng nhảy vọt, đạn pháo kèm theo phù chú không gian được giấu ở bên trong không gian vỡ vụn kia nổ tung.

Trực tiếp quấy nhiễu cảm giác không gian của Côn Bằng, truyền tống đến một khu vực khác.

Sau khi Côn Bằng đi ra từ bước nhảy không gian, không phát hiện bóng hình của vũ chu, trong nháy mắt phẫn nộ rống to.

Thanh âm gầm thét đó vang lên, không biết truyền đến bao nhiêu tỷ km bên trong tinh vực.

Lúc này, vũ chu lại tới một nơi mới bên trong tinh vực.

“Bồ Đào, chúng ta đã đến nơi nào rồi?” Từ Nguyệt Tiên thở ra một hỏi thật dài, hỏi, cho dù như thế nào đi nữa, mạng nhỏ cũng đã được bảo taofn.

Sau khi nàng nhận được tin tức của Hàn Phi Vũ thì bắt đầu chuẩn bị, nhưng Côn Bằng đột nhiên xuất hiện khiến nàng có chút trở tay không kịp.

Điều này khiến cho vũ chu vốn dĩ chuẩn bị bắn ra đạn pháo Thánh Dương Nguyệt Âm chi lực, cũng không có bắn.

Sau khi người phàm có được một trường thương, về sau sẽ không sợ một con chó dại.

Nhưng nếu trước mắt ngươi là một con mãnh hổ to lớn khinh khỉnh mắt, ngươi chỉ có thể ôm trường thương khẩn cầu lão hổ đừng có phát hiện ra mình.

“Đang tính toán, dự tính cần thời gian một ngày.” Thanh âm của Bồ Đào vang lên.

Từ Nguyệt Tiên gật đầu, rời khỏi phòng điều khiển chính, bắt đầu triệu tập tất cả người trên thuyền.

Lần này ra ngoài với nàng có bốn đệ tử nội môn, hơn một nghìn đệ tử ngoại môn, một vạn Yêu bộ, trong đó phần lớn là nhân viên cố định trên vũ chu.

Bên trong vũ chu có một tiểu thế giới tương đối bát ngát, Từ Nguyệt Tiên nói một chút về tình huống hiện tại cho mọi người.

Cũng thay thế tông môn hứa hẹn một chút phần thưởng để ổn định lòng người.

Thẳng đến khi xác định được tâm thái của mọi người và Yêu tộc đều không có vấn đề gì mới để họ đi.

Vào lúc này, thanh âm của Bồ Đào vang lên.

“Phát hiện thế giới tiểu Trung Thiên, có nên đến gần dò xét không.” Bồ Đào đột nhiên nói.

“Thế giới tiểu Trung Thiên, trước phái một đội con rối đi xem xét một chút.” Từ Nguyệt Tiên nghĩ nghĩ rồi nói.

“Tuân mệnh.”

Một chiếc thuyền sao cơ lớn con rối Đại Thừa kỳ dẫn đầu rời khỏi vũ chu, bay về phía thế giới Tiểu thiên dò xét.

Vào lúc này, Từ Nguyệt Tiên đột nhiên cảm nhận được một khí tức thân thiết quen thuộc từ hướng thế giới tiểu Trung Thiên kia.

“Bồ Đào, để vũ chu đến gần thế giới tiểu Trung Thiên đó.” Từ Nguyệt Tiên phân phó nói.

“Tuân mệnh.”

vũ chu thay đổi phương hướng, bắt đầu bay về phía thế giới tiểu Trung Thiên đấy bằng tốc độ thông thường.

Một ngày sau đó, Bồ Đào hồi báo tin tức về vị trí, khiến Từ Nguyệt Tiên bất đắc dĩ cười.

“280 năm thì 280 năm, chỉ cần có thể về đến trước khi tông môn phi thăng là được.”
Bình Luận (0)
Comment