Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 879 - Chương 879: Uy Hiếp

Chương 879: Uy hiếp Chương 879: Uy hiếp

Từ Nguyệt Tiên chậm rãi đi về phía đại thụ Thông Linh, dường như có một loại sức mạnh thần bí đang hấp dẫn nàng.

Dưới cây Thông Linh mọc đầy các loại hoa nhỏ màu sắc, ôn hòa mỹ lệ dị thường.

Ngửi kỹ phía dưới có một loại hương khí thông linh, khiến cho người ta thấu triệt nội tâm.

Khó khăn trước kia Từ Nguyệt Tiên tu luyện đã gặp phải, cùng với hương khí thông linh tất cả đều được tháo dỡ, trong nháy mắt cả người hiển hiện sự thông thấu vô cùng, tản ra khí tức nhẹ nhàng khoan khoái.

Trên mặt đất những bông hoa nhỏ màu sắc khác nhau kia, đều nhao nhao nhường một con đường nhỏ cho Từ Nguyệt Tiên.

Hàng chục con thú nhỏ đáng yêu xuất hiện ở hai bên đường nhỏ, tất cả đều tò mò nhìn Từ Nguyệt Tiên.

Nhìn con đường nhỏ kéo dài đến phía dưới thân đại thụ Thông Linh này, Từ Nguyệt Tiên nhẹ nhàng dậm chân lên.

Đi thẳng đến phía dưới một thân chính của đại thụ Thông Linh.

“Ngươi muốn nói gì với ta sao?” Từ Nguyệt Tiên nhẹ nhàng khoác tay lên trên thân cây đại thụ Thông Linh.

Trong nháy mắt, một loại tình cảm và thông tin phức tạp truyền tới.

Từ Nguyệt Tiên lĩnh hội loại tình cảm và thông tin phức tạp này, khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuống một giọt nước mắt.

“Hàng vạn năm qua, ngươi nhất định rất cô đơn nhỉ!”

Hóa ra cây đại thụ Thông Linh này khi thế giới Trung Thiên này mới sinh ra thì đã có rồi, cũng là sinh linh đầu tiên sinh ra linh trí của thế giới này.

“Ngươi muốn ta ở lại đây với ngươi!”

Toàn bộ đại thụ Thông Linh có chút lắc lư, phát ra âm thanh sàn sạt, xem như đáp lại Từ Nguyệt Tiên.

“Không được, ta có sư phụ còn có sư huynh đệ ở thế giới khác đang chờ ta, ta không thể ở lại cùng ngươi.”

“Nhưng nếu như có thể, ta có thể mang ngươi đi, thả ngươi ở một nơi thú vị, như vậy thì ngươi sẽ không cô đơn nữa.” Từ Nguyệt Tiên nhìn về phía đại thụ Thông Linh với gương mặt chờ đợi.

Nhưng chính lúc Từ Nguyệt Tiên vừa nói xong câu đó.

Bầu trời trong xanh vốn dài vạn dặm, trong nháy mắt bị lôi vân bao phủ.

Vạn lôi tề minh, toàn bộ thế giới dường như đều trở lên phẫn nộ.

Đồng thời trong lòng Từ Nguyệt Tiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm mồn một.

Chỉ cần nàng dám đưa đại thụ Thông Linh này rời khỏi thế giới này, vậy thì sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.

“Định.”

Âm thanh phân thân Từ Phàm vang lên, lôi vân trên bầu trời trong nháy mắt tiêu tán.

“Đây chính là cơ duyên của ngươi sao?” Trong lòng Từ Nguyệt Tiên vang lên âm thanh của Từ Phàm, hắn thông qua Bồ Đào giao lưu với Từ Nguyệt Tiên.

“Đúng, gốc cây đại thụ Thông Linh này thế mà có thể thai nghén vạn linh, hơn nữa ta có thể cảm giác được nàng muốn đi theo ta.” Hứa Nguyệt Tiên nói.

“Cây đại thụ Thông Linh này ngưng tụ gần như một nửa bản nguyên của thế giới này, ngươi muốn mang tận gốc của hắn đi, đoán chừng thế giới này phải thụt lùi mấy triệu năm.” Từ Phàm đáp lời.

“Vậy làm sao bây giờ, Sư phụ.”

“Ta cảm giác hạt đại thụ Thông Linh này rất thân thiết với ta, rất phù hợp với đại đạo chủ tu hiện tại.” Từ Nguyệt Tiên có chút không lỡ nói.

“Lại không nói không có cách nào, ý chí thiên đạo thế giới Trung Thiên này vẫn như đứa trẻ, muốn để hắn nghe lời, đánh một trận vào mông là được rồi.” Phân thân Từ Phàm vừa cười vừa nói.

Một cánh cửa hư không xuất hiện ở bên cạnh Từ Nguyệt Tiên, phân thân Từ Phàm đi ra từ đó.

Từ Phàm vừa đến thế giới Trung Thiên này, giống như trong nồi dầu sôi lửa bỏng đột nhiên dội xuống một chậu nước lạnh.

Toàn bộ thế giới Trung Thiên bắt đầu sôi trào, uy lực của trời đất vô tận đè phân thân Từ Phàm xuống.

“Lại phải làm nghề cũ.”

Từ Phàm nói rồi giơ lên một cái tay, phía trên đầu ngón tay ngón trỏ của bàn tay đó lóe ra linh quang quỷ dị.

Trong chớp sáng này, ý chí thiên đạo toàn bộ thế giới tiểu Trung Thiên đã có nề nếp.

Hắn có thể cảm nhận được, chỉ cần phân thân Từ Phàm này chỉ điểm một chút, vậy thế giới hắn vất vả thai nghén nhiều năm như vậy sẽ toang mất.

Bên cạnh thân chính của đại thụ Thông Linh cũng ngưng tụ ra cô gái vừa rồi.

Nàng với gương mặt hoảng sợ nhìn linh quang quỷ dị trên ngón tay phân thân Từ Phàm, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ cực độ.

Nàng không cách nào tưởng tượng thế giới này lại có thần thông tà ác như vậy tồn tại, phân thân Từ Phàm ở trong mắt nàng đã thành ác ma hủy diệt thế giới.

“Thương lượng một chút, một nửa bản nguyên và linh trí của đại thụ Thông Linh này để đồ đệ của ta mang đi.”

“Ta trả lại bí pháp bồi dưỡng thế giới cho ngươi, thế nào?” Phân thân Từ Phàm vừa cười vừa nói.

Hắn và rất nhiều ý chí thiên đạo đều đã từng quen biết, Bồ Đào chính là tự mình hấp thu một hai cái, cho nên trong kho tài liệu có rất nhiều bí pháp bồi dưỡng thế giới của ý chí thiên đạo, có thể khiến thế giới trở nên càng thêm mạnh mẽ.

Nghe được lời của phân thân Từ Phàm, một con bảo bảo tằm trắng xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Biến thành người không tốt sao, sao lại chọn thứ kỳ quái này.” Trong lòng phân thân Từ Phàm không khỏi châm biếm nói.

Một bàn tay khác xuất hiện một chùm linh quang, trực tiếp bị Từ Phàm đánh vào bên trong cơ thể tằm bảo bảo.

“Cẩn thận cảm nhận một chút, nếu đồng ý thì ngươi gật đầu.” Từ Phàm nói.

Bảo bảo tằm trắng đó, đầu tiên là híp mắt lại, một lát sau, toàn bộ tằm cũng bắt đầu trở lên hưng phấn.

Điên cuồng gật đầu với phân thân Từ Phàm.

“Sự tình đã được giải quyết, còn lại giao cho ngươi.” Sau khi Từ Phàm nói xong, trực tiếp truyền tống về bên trong vũ chu.

Tằm trắng cũng hưng phấn biến mất không dấu vết.

“Bây giời ngươi có thể đi theo ta không?” Từ Nguyệt Tiên nhìn về phía cô gái ngưng tụ thành từ linh lực kia ôn hòa nói.

Cô gái linh lực nhẹ gật đầu, sau đó cả đại thụ Thông Linh bắt đầu từ từ chia cắt.

Sau đó trong tay Từ Nguyệt Tiên có thêm một chậu cây cảnh nhỏ cắm cái cây.

Giống cây nhỏ đó vui vẻ ở bên trong bồn hoa lắc trái lắc phải, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang êm tai.

Cùng lúc đó, Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực phát hiện một chỗ sơn cốc được tổ hợp thành từ chín Đại Kiếm phong.

Hơn nữa những Kiếm Phong này cũng sinh ra linh trí thuộc về mình.

Nhưng vào lúc này, sau lưng Kiếm Vô Cực đột nhiên xuất hiện chín thanh linh kiếm Đạo khí đỉnh tiêm, hô ứng với chín Đại Kiếm phong kia.

Phía trên chín tòa Kiếm phong kia xuất hiện ảo ảnh chín thanh linh kiếm.

Kiếm ý vô tận bắt đầu ngưng tụ ở trên không trung, chín thanh linh kiếm Đạo khí sau lưng Kiếm Vô Cực phảng phất nhận được cảm hoá, bay lên bầu trời.

“Đây chính là cơ duyên của ta sao?” Kiếm Vô Cực ngơ ngác nhìn về phía bầu trời, cảm thụ được kiếm ý khổng lồ kia.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là vậy.” Hàn Phi Vũ bình thản nói.

Hắn cảm giác nếu như nói đến cơ duyên, ngoại trừ Hồ lô Bích Ngọc của hắn, cơ duyên lớn nhất còn lại chính là cây Vạn Vật của tông môn, cảm giác được cái loại cảm giác đã cùng tông môn liên kết với nhau, không thể chia lìa.

Đúng lúc này, chín thanh linh kiếm trên bầu trời ngưng tụ thành cánh cửa kiếm ý, tựa như đang mời Kiếm Vô Cực đi vào.

“Đi thôi.” Hàn Phi Vũ vỗ vỗ bả vai Kiếm Vô Cực nói.

“Sư huynh chờ ta.” Kiếm Vô Cực bay hướng về Kiếm Môn tạo thành từ kiếm ý đó.

Hùng Lực và Lý Lôi Hổ mỗi người xũng đã lấy được không ít đồ tốt ở cái thế giới này.

Mười ngày sau, vũ chu bay về phương hướng Phi Vũ giới.

“Sư phụ, có biện pháp nhanh chóng trở lại tông môn hay không.” Trong tay Từ Nguyệt Tiên bưng lấy chậu cây cảnh bằng ngọc bên trên chỉ có một cái cây nhỏ, nhìn về phía vực sâu thâm thúy vô cùng của tinh vực nói.

“Biện pháp không phải là không có, nhưng mà rủi ro hơi lớn.” Phân thân Từ Phàm nói.

“Rủi ro?”

“Đường tắt có nguy hiểm sao?” Từ Nguyệt Tiên nghi ngờ hỏi.

“Tiến hành truyền tống ngẫu nhiên, chính là lợi dụng phù chú không gian chấn vỡ không gian của mảnh tinh vực này, vũ chu khởi động truyền tống.”

“Nếu như vận khí tốt, có thể ngẫu nhiên nhảy vọt đến một nơi cách Phi Vũ giới tương đối gần.”

“Nếu như vận khí không tốt, rất có thể sẽ mất phương hướng của Phi Vũ giới, muốn đánh cược một lần hay không.”
Bình Luận (0)
Comment