Chương 882: Trà Hoa Thiên Băng
Chương 882: Trà Hoa Thiên Băng
“Đương nhiên ta đã nghe rồi, chuyện sau này ta cũng đã nghĩ xong, ta sống là cây của tông môn, dù có chết đi cũng phải là linh tài của tông môn!” Một Thụ Yêu cấp bậc Đại Thừa kỳ nói với giọng điệu cực kỳ kiên định.
Nhưng vào lúc này, tất cả Thụ Yêu có linh trí đều nhận được tin tức, một lát sau sẽ có con rối hậu cần đến di chuyển bọn họ vào trong tiểu thế giới, tiến hành gia tốc thời gian bồi dưỡng.
“Phúc lợi tông môn quả thật là rất tốt mà!” Một Liễu Thụ Yêu cấp bậc Đại Thừa kỳ cảm động lên tiếng.
“Tông môn ưu đãi cả tộc Thụ Yêu chúng ta đến vậy, chúng ta nhất định phải vì tông môn dâng hiến giá trị của bản thân.”
Một Mận Thụ Yêu tu vi cao nhất lại bắt đầu làm thêm công tác tẩy não, nó là Phó bộ trưởng Yêu bộ của tộc Thụ Yêu, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của Xuyên Sơn Giáp.
“Nguyện vì tông môn nỗ lực hết thảy!!” Tất cả Thụ Yêu đều cất tiếng rống to.
Trong không gian dưới lòng đất, Từ Phàm lại khôi phục trạng thái luyện khí như ngày trước.
“Vậy mà có thể câu thông với ý chí thiên đạo của Mộc Nguyên Tiên giới, có thể trực tiếp bỏ ra tiên ngọc để cho nó mở ra toàn bộ đường dây phi thăng của cả Ẩn Linh môn hay không?” Phân thân số hai đang luyện khí đột nhiên hỏi.
“Năm nghìn vạn tiên ngọc, nếu bây giờ ngươi có thì chúng ta có thể lập tức phi thăng Tiên giới.” Từ Phàm không hề lo lắng đáp, chuyện này hắn đã để cho Bồ Đào hỏi qua, thế nhưng lại nhận được một kết quả thương tâm.
“Trái tim thật là đen tối! Sau khi chúng ta luyện chế xong Ẩn Linh đảo, chỉ cần mười năm là có thể đến Mộc Nguyên Tiên giới rồi, vậy mà nó lại muốn chúng ta đưa năm ngàn vạn tiên ngọc!” Phân thân số hai nói, tựa như gặp phải gian thương vậy.
“Lũng đoạn giá cả như vậy có cần thiết không chứ!” Phân thân số một ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
“Dù sao muốn đến Tiên giới cũng chỉ tốn thời gian mười năm, để cho đám đệ tử thưởng thức phong cảnh trong tinh vực nhiều hơn một chút cũng rất không tệ.” Từ Phàm ở bên cạnh lên tiếng.
Lúc này một cái truyền tống trận đột nhiên hiện lên bên ngoài Luyện Khí điện.
Sa Điêu cầm một Thanh linh kiếm cấp bậc Đạo khí hưng phấn đi về phía Từ Phàm.
“Đại trưởng lão, có thể đánh giá cái thanh linh kiếm cấp bậc Đạo khí này một chút hay không?” Sa Điêu cầm một thanh linh kiếm cấp bậc Đạo khí đứng cách Từ Phàm không xa.
Từ Phàm nhẹ nhàng nhìn lướt qua.
“Linh khoáng phối hợp rất là cứng ngắc, còn chưa phát huy ra được cực hạn của loại linh khoáng này, cách phối hợp phù văn và tiên văn cũng có chút qua loa, có điều vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng.”
“Có thể xem như là một kiện Đạo khí bình thường, Sa sư huynh, đây là do mấy đệ tử ngươi thu luyện chế ra sao?” Từ Phàm hỏi.
Nghe thấy Từ Phàm hỏi, sắc mặt Sa Điêu có hơi cứng ngắc, hoàn toàn không còn vẻ mặt vui sướng khi mới vừa vào điện Luyện Khí nữa.
“Đại trưởng lão, ngươi nói xem có phải trên con đường luyện khí đứng đắn ta rất phế hay không?”
“Thanh linh kiếm này là do ta luyện chế.” Sa Điêu nói với vẻ mặt đau khổ.
Nghe thấy Sa Điêu nói như vậy, Từ Phàm lại cường điệu nhìn thanh linh kiếm cấp bậc Đạo khí kia một lần nữa.
“Thật ra những năm gần đây Sa sư huynh toàn đặt hết tâm tư vào chuyện dung hợp hợp kim linh khoáng, dành rất ít thời gian trên một đạo luyện khí.”
“Qua mấy năm ta chú tâm truyền thụ, ngươi có thể luyện chế ra linh kiếm cấp bậc Đạo khí ở trình độ này cũng xem như không tệ rồi!” Từ Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.
“Thật không?” Sa Điêu chuyển buồn thành vui.
“Ta có thể gạt ngươi sao? Lúc đầu trình độ của Sa sư huynh chỉ dừng lại ở trình độ Luyện Khí Đại sư mà thôi.”
“Chỉ mới nghe học ba năm mà đã nhảy lên trở thành Luyện Khí Tông sư, tất nhiên là rất giỏi rồi!” Từ Phàm cười ha hả nói.
Bỏ đi việc được một Luyện Khí Đại Tông sư đứng đầu chú tâm giảng bài suốt ba năm không nói, có thể luyện chế ra Đạo khí chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cũng xem như là thiên tài rồi.
Vào lúc này, Sa Điêu nhìn thấy Từ Phàm đang luyện khí, kìm lòng không được nói ra: “Đại trưởng lão, lại giảng bài cho ta một chút đi.”
Nhìn ánh mắt mong đợi của Sa Điêu, Từ Phàm lắc đầu một cái.
“Luyện chế Tiên khí không giống như luyện chế Đạo khí, bây giờ ta đang luyện chế linh kiện cho Tiên khí, căn bản không cách nào làm cho ngươi tiến vào trạng thái truyền đạo được.”
“Qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ đặc biệt rút ra mấy năm giảng bài truyền đạo cho Luyện Khí phong các ngươi.” Từ Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói, hình như rất lâu rồi hắn không chú ý đến đệ tử nhất mạch Luyện Khí phong và Luyện Đan phong.
“Được thôi, vậy ta trở về đây Đại trưởng lão!” Sau khi Sa Điêu nói xong thì hào hứng rời đi, ngay cả thanh linh kiếm cấp bậc Đạo khí do hắn luyện chế kia cũng bị vứt lại nơi này.
“Tạm được, Sa sư huynh cũng coi như là Luyện Khí Tông sư có chút thiên phú hợp tiêu chuẩn.” Phân thân số hai nhìn linh kiếm kia một cái rồi cười bảo.
“Chỉ là có hơi phế tài mà thôi, xem ra bản thể ngươi nếu có thời gian thì cần phải dạy dỗ thật tốt một phen mới được.” Phân thân số một nở nụ cười.
“Làm chính sự trước đã, luyện chế mấy cái linh kiện Tiên khí cuối cùng cho xong, có thể xem như hạch tâm âm dương của Ẩn Linh đảo mới hoàn toàn luyện chế xong.” Từ Phàm nói.
“Sau khi luyện chế xong hạch tâm là Ẩn Linh đảo có thể đi Tiên giới rồi.” Phân thân số một nói, trong tay vẫn đang luyện chế linh kiện Tiên khí.
Từ Phàm khẽ lắc đầu.
“Tiên giới nguy hiểm đến như vậy, động một chút thì là cái gì mà Kim Tiên rồi Đại La, lại thêm tồn tại có cấp bậc càng cao hơn nữa.”
“Chúng ta đi Tiên giới, không nói có thể phòng bị thánh giả Đại La, ít nhất khi có Kim Tiên đến gây chuyện thì chúng ta cũng có thể tới đi tự do.” Từ Phàm nói.
Thật ra thì hắn đã có thể mang theo tông môn đi Tiên giới từ sớm, chỉ là cảm giác nguy cơ để cho hắn luyện chế thăng cấp Ẩn Linh đảo rồi mới đi.
Ngay cả Kim Tiên cũng không thể phòng ngự được thì còn đi Tiên giới cái rắm ấy, tùy tiện đắc tội một Kim Tiên thì sẽ tiêu tùng hết cả lũ, đây không phải là phong cách của hắn.
“Sau khi đến Tiên giới, Ẩn Linh đảo còn phải tiếp tục thăng cấp, cuối cùng phải luyện chế Ẩn Linh đảo đến cấp bậc tiên thiên linh bảo, vạn vật bất nhiễm, nhân quả tránh lui, vạn thánh không thể tấn công mới được.” Từ Phàm nói với giọng điệu vô cùng kiên định.
“Ý tưởng tốt đấy! Nhưng ngươi có từng nghĩ đến kẻ chịu mệt nhọc khổ sở là ta và số hai không?”
“Lại phân ra cho chúng ta mấy huynh đệ nữa đi, cứ tiếp tục như vậy chúng ta quả thực không chịu nổi.” Phân thân số một cười khổ nói.
“Bây giờ cứ như vậy trước đi, chuyện huynh đệ này để sau rồi hãy nói.” Từ Phàm hời hợt phủ định ý tưởng của số một.
Nói đùa à, chia cắt linh hồn đau đớn đến thế, hắn mới không thèm làm đâu.
...
Ngoại giới Luân Hồi, nhởn nhơ trong một tiểu thế giới Tiên cảnh, Lý Tinh Từ đang uống trà với một thiếu nữ đáng yêu trên đầu mọc sừng rồng.
“Đã rất lâu rồi sư phụ của ngươi không đến ngoại giới Luân Hồi, hắn bị chuyện gì làm trễ nải sao?” Mộng Hoa tò mò hỏi.
“Sư phụ đang làm chuẩn bị trước khi phi thăng, chỉ sợ khoảng thời gian gần đây không cách nào tới ngoại giới Luân Hồi được.” Lý Tinh Từ đáp.
“Đáng tiếc, ta còn muốn dẫn sư phụ của ngươi đi biển Tinh Mộng xem một chút, đây chính là nơi nổi danh nhất ngoại giới Luân Hồi đấy!” Mộng Hoa có hơi thất vọng nói.
“Ta sẽ chuyển lời của tiền bối cho sư phụ.” Lý Tinh Từ nói, hắn cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt này vô hình chung có một loại cảm giác thân thiết với sư phụ của hắn.
Mộng Hoa gật đầu, sau đó lấy ra hai đóa hoa, trực tiếp tinh luyện tinh hoa bên trong đóa hoa biến thành hai cốc trà hoa.
“Đây là trà hoa Thiên Băng, uống nhiều có thể ức chế tâm ma, giảm bớt bình cảnh, quan trọng nhất là mùi vị uống rất ngon, lành lạnh man mát, ngươi nếm thử đi!” Mộng Hoa mỉm cười mời.
“Đa tạ tiền bối.” Lý Tinh Từ bưng cốc trà hoa lên uống một hớp.
Một sự lạnh lẽo di động bên trong thần hồn, chỉ cảm thấy thần hồn của bản thân bị tịnh hóa một lượt.
“Bên ta còn có mười đóa hoa Thiên Băng, có thể tồn tại trong thần hồn, ngươi hãy mang về cho sư phụ ngươi đi.” Mộng Hoa nói.
Lý Tinh Từ gật đầu đáp ứng.
Ngay vào lúc này, Lý Tinh Từ bỗng nhận được một tin tức bèn đứng dậy cáo từ với Mộng Hoa.
Sau đó hắn đi tới một tọa độ hư vô ở ngoại giới Luân Hồi.
Một nam tử dù dáng vóc hay tướng mạo đều rất phổ thông xuất hiện.
“Tin tức mới nhất, người mà ngươi nhờ ta hỏi thăm hình như gặp phải chút phiền toái nhỏ.”