Chương 90: Dây chuyền sản xuất tự động hóa
Chương 90: Dây chuyền sản xuất tự động hóa
Từ Phàm vừa về nhà liền bắt đầu tiến hành suy diễn lý luận cái ý tưởng điên cuồng đó trong lòng.
“Toàn tự động hóa, các giai đoạn luyện chế phía trước đều có thể dùng con rối thay thế, chẳng qua là một bước khắc vẽ phù văn cuối cùng có chút phiền toái.”
“Khắc vẽ phù văn là trung tâm của một món pháp bảo, nhất định phải có thêm được lực ý chí của phù văn mới được.”
“Thiết kế làm sao đây ta.” Từ Phàm trầm tư nói.
Trong đầu Từ Phàm bắt đầu điên cuồng tưởng tượng, nếu như tuyến sản xuất toàn tự động Nông trường bàn tay của hắn có thể thành công, ba chục triệu linh thạch một cân cát Không Gian còn không phải là tùy tiện mua hay sao.
Lúc này, Vương Vũ Luân đi vào thông qua cấm chế.
“Từ đại ca, uống chút không.” Vương Vũ Luân khập khễnh cầm trong tay một vò rượu lớn nói.
Haiz, cho dù là cái thế giới kia, đàn ông có gia đình đều... tương đối khó.
“Tới đây, uống chút nào.”
Từ Phàm tiện tay thả ra mấy com rối đầu bếp chuyên môn, bắt đầu nướng.
“Từ đại ca, chuyện của ta chắc là ngươi đều đã biết rồi đi.” Trước khi đến chắc là cái tên này đã uống rồi, lời nói có chút hơi say.
“Biết rồi, thật ra thì cái này cũng không trách ngươi.” Từ Phàm nói, kiểu người sau khi cưới vẫn được nữ nhân thích cũng là không có biện pháp.
“Ta không còn… cách nào, tên kia ỷ vào tu vi cao thâm của mình, vốn là một hồi sương sớm tình duyên ngoài ý muốn.”
“Nhưng mà, tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà nàng lại ầm ĩ đến tận trong gia tộc ta, cuối cùng còn để cho Thiến Nhi biết.” Vương Vũ Luân lại uống một hớp rượu, than thở nói, rõ ràng bản thân tình sâu mãi mãi với Thiến Nhi, nhưng vì sao bất ngờ luôn phát sinh liên tiếp.
“Nữ tu đó vừa tới gia tộc ta, nói là ta làm bẩn thân thể nàng, bắt ta phụ trách với nàng.”
“Nữ tu đó đã là đại tu sĩ Hóa Thần, lớn hơn ta sáu trăm tuổi, ta làm sao có thể phụ trách với nàng ta đây.” Vương Vũ Luân buồn bực nói.
“Thân thể nữ tu sĩ kia là trong sạch à.” Từ Phàm đưa ra một vấn đề rất không hợp với tình thế.
“Không biết tại sao, thân thể những nữ tu gặp gỡ với ta đều là trong sạch cả.” Vương Vũ Luân say khướt nói, Thiến Nhi hạ thủ thật ác độc, còn không cho chữa thương, chỉ có thể uống rượu để xoa dịu cơn đau, trả lời vấn đề của Từ Phàm theo bản năng.
“Ngươi ở bên ngoài, còn gặp phải mấy nữ tu!!” Từ Phàm cả kinh nói, trong giọng nói có một chút hâm mộ, cái cảm giác bị cưỡng bức nhất định là rất thoải mái.
“Không biết, mỗi lần ta ra ngoài phải rời xa Thiến Nhi, hầu như đều xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế này, thế nhưng mỗi lần đều là ta bị cưỡng bức.”
Trên mặt Vương Vũ Luân đầy bi thương làm cho Từ Phàm chỉ muốn qua làm một bộ.
“Ngươi đều bị cưỡng bức??”
“Có một lần không phải, lần đó ta và một vị nữ tán tu qua đường lâm vào trong một bí cảnh băng hồn.”
“Khi đó, thật sự là quá lạnh, thiếu chút nữa là bị chết cóng rồi.”
“Sau đó phát hiện thân thể hai người vừa tiếp xúc với nhau, vậy mà lại ấm áp dị thường.”
“Sau đó chúng ta tới gần nhau, sau đó ôm nhau.”
“Khi đó, ý chí của ta cũng xem như là thanh tỉnh, cho đến khi nữ nhân kia động tình.” Vương Vũ Luân đã uống say lúc này cũng mở cửa tấm lòng, thổ lộ ra hết những bí mật mà mình chôn giấu trong lòng.
Lúc này, con rối công cụ hình người bưng mấy mâm thịt nướng tới.
“Đến đây, uống rượu.” Giọng Từ Phàm bắt đầu chua, không phải hắn muốn như vậy, có thể là do bản năng sâu trong linh hồn.
Uống hết ba vò rượu, Vương Vũ Luân đã mất trí nhớ, Từ Phàm để cho con rối đỡ Vương Vũ Luân đến phòng khách nghỉ ngơi.
Từ Phàm hơi say, sau khi tăng cho mình Thanh Linh thuật thì lâp tức thanh tỉnh, bắt đầu tiếp tục tự mình nghiên cứu.
“Chính sự quan trọng.”
“Nếu là ta có thể giống như người bình thường tu tiên thì tốt biết bao.” Từ Phàm thở dài một cái, xoay người đi vào phòng ảo cảnh, hắn muốn ở đó suy diễn tính khả thi của dây chuyền sản xuất tự động hóa.
Trong thế giới ảo cảnh, bên người Từ Phàm bày đầy máy móc pháp bảo phức tạp, xung quanh còn có mấy chục công cụ con rối do Tâm Rối khống chế đang làm việc ở trước pháp bảo đặc chất.
Bây giờ Từ Phàm chau mày, bắt đầu suy diễn bước cuối cùng.
“Linh Tâm Khoáng và Hồn Thiết làm sao để luyện chế ra được một bù nhìn chuyên môn khắc vẽ phù văn đây.” Từ Phàm nghĩ thầm.
Sau đó thay đổi suy nghĩ buông tha cái ý tưởng này, bởi vì Từ Phàm suy tính rất lâu thì phát hiện khả năng thành công quá nhỏ.
“Nếu như ta có thể có một phân thân thì tốt rồi, thế nhưng thần thông phân thân ít nhất cũng phải đến Nguyên Anh kỳ.” Từ Phàm buồn rầu nói.
Lúc này, trong đầu Từ Phàm linh quang chợt lóe, một ý tưởng tuyệt diệu xuất hiện trong đầu.
Dùng Linh Tâm Khoáng và Hồn Thiết để luyện chế một con rối chịu đựng được một phần linh hồn của Từ Phàm, lại do Từ Phàm phân chia ra mình một số linh hồn đi điều khiển, như vậy bước cuối cùng được giải quyết hoàn mỹ.
“Con mẹ nó ta thật sự là thiên tài mà.” Từ Phàm vỗ tay nói.
Thứ hai ngày, Từ Phàm gọi Từ Nguyệt Tiên đến, còn như Từ Cương, làm cái pháo đài thì còn được, chứ không thích hợp đi mua đồ.
“Nguyệt Tiên, đây là danh sách ngọc giản và linh thạch, ngươi đi ra ngoài một chuyến mua đi.” Từ Phàm nói, số lượng thu mua quá lớn, Bàng Phúc lại không ở trong tông môn, vị nhị đệ tử thường xuyên xuất môn này là sự lựa chọn tốt nhất.
Từ Nguyệt Tiên nhận lấy danh sách ngọc giản kiểm tra một chút, hơi kinh ngạc nói: “Sư phụ, những thứ này phải hơn mười triệu linh thạch.”
“Đúng vậy, đại ca ngươi ngày ngày chỉ biết đến tu luyện bí thuật, ta lại không muốn ra ngoài, cho nên chỉ có thể để ngươi đi thôi.” Từ Phàm cười nói, bàn về kinh nghiệm xã hội trong Tu Tiên giới, Từ Nguyệt Tiên trong nháy mắt có thể giết chết Từ Phàm.
“Đồ hơi nhiều, ta cần thời gian nửa tháng.”
“Sư phụ, ngươi muốn mở một thương hội bán pháp bảo à?” Từ Nguyệt Tiên tò mò hỏi.
Trong ấn tượng của nàng sư phụ nhà mình vẫn luôn là kiểu người thích ở nhà tiêu dao tu hành, đan khí song tuyệt, cũng không để ý lắm đến những linh thạch, pháp bảo thiên địa mà người tu tiên ưa thích.
“Gần đây vi sư cần số lượng lớn linh thạch, cho nên làm thêm chút việc, những thứ này đều là tài liệu cần phải chuẩn bị.” Từ Phàm nói, hắn cũng không thể nói là bởi vì các ngươi thăng cấp rồi, trong lòng ta không được cân bằng mới bị ép thành như vậy sao.
“Sư phụ, nếu như ngươi thiếu linh thạch, hay là đi tầm bảo cùng ta đi.”
“Sư đồ chúng ta liên thủ, một bên bí cảnh di tích cũng không thành vấn đề.” Ánh mắt Từ Nguyệt Tiên sáng lên, ở trong mắt nàng Từ Phàm giống như là tu sĩ Nguyên Anh vậy.
“Cả hai bên đều muốn, bí cảnh di tích cũng đi, cái đơn đặt hàng này cũng phải nhận.” Từ Phàm gật đầu nói, số linh thạch hắn cần đâu chỉ là mấy chục triệu.
“Được, sư phụ, gần đây ta lại phát hiện ra một cái bí cảnh, đang suy nghĩ có nên báo lên tông môn hay không.”
“Có lời này của sư phụ, chúng ta đi ăn một mình thôi.” Từ Nguyệt Tiên hào phóng nói, sư phụ thiếu linh thạch, nàng có trách nhiệm nghĩa bất dung tình.
“Trước tiên đi mua đồ đã, còn lại nói sau.” Từ Phàm nói, trong ánh mắt thoáng qua vẻ mong đợi, bí cảnh, gân cốt cũng là nên hoạt động một chút rồi.
“Được, vậy ta nhanh chóng đi đây.”
Vừa nói xong Từ Nguyệt Tiên gọi Tầm Bảo Hồ đang chơi đùa ở trong sân, sử dụng tọa giá Trúc Diệp chu mà Từ Phàm luyện chế cho nàng, bay ra ngoài tông môn.
“Hay là thu thêm mấy tên đồ đệ nhỉ, như vậy cũng nhiều chân chạy việc.”
Lúc này, Từ Phàm đột nhiên nghĩ đến Diệp Tiêu Dao đã lâu không gặp, nói ra thì cũng đã mười năm chưa gặp hắn rồi.
“Nhân vật chính đổi bản đồ rồi sao.”
“Hy vọng hén không quay trở lại nữa.”