Chương 91: Quang Ảnh Thuật của tiểu tứ
Chương 91: Quang Ảnh Thuật của tiểu tứ
Sau khi Từ Nguyệt Tiên rời khỏi đây, Vương Hướng Trì đưa Lý Tinh Từ ngồi Vân Hoa Lộc trở về trong đỉnh núi.
Từ Phàm nhìn xuống móng tường vân của Vân Hoa Lộc, không tự nhiên mà quay đầu đi.
Đúng vậy, con Tiểu Hoa này là do Từ Phàm dùng linh đan nuôi dưỡng, không ngờ rằng bây giờ đã là Trúc Cơ kỳ, dưới móng sinh tường vân, phúc linh chúng sinh.
“Sư phụ, có phải cha ta đã tới đây không.” Vương Hướng Trì dẫn theo Lý Tinh Từ đi tới bên cạnh Từ Phàm hỏi.
“Đúng vậy, say rồi, đang ở phòng khách nghỉ ngơi, lần sau nói với nương ngươi, đánh cha ngươi nhẹ thôi, đừng có làm gãy xương.” Từ Phàm nói, khi con rối công cụ hình người dìu Vương Vũ Luân trở về phòng khách nghỉ ngơi, hắn phát hiện cái tên này bị thương hơi nghiêm trọng.
Chân trái gãy, xương sườn cũng gãy ba cái, đúng là có chút ác.
“Có ta ở bên cạnh khuyên can rồi, nếu không thì cái chân còn lại cũng gãy nốt.”
“Mẹ ta xả giận ra rồi, sau khi cha ta trở về, chắc là có thể tiếp tục bình thường sống qua ngày.” Vương Hướng Trì dửng dưng nói, mới mười lăm nhưng ngữ khí đã như là ba mươi lăm rồi.
“Vậy thì tốt.”
Sau khi sắp xếp tiểu Tam và tiểu Tứ học tập môn học xong, Từ Phàm đi xuống mật thất dưới đất mới xây xong.
Đây là một gian mật thất trong thân núi, có chừng hơn ngàn thước vuông, đã được con rối công cụ thu dọn xong.
Bây giờ theo tiến hóa của Tâm Rối, những công trình đơn giản một chút có thể tự mình hoạch định kiến tạo, chỉ cần cung cấp bản vẽ là được.
Từ Phàm nhìn mật thất dưới đất trống trải rồi điều chỉnh lại một chút, rồi sau đó trở lại trên mặt đất, bây giờ chỉ còn chờ Từ Nguyệt Tiên mua đồ trở về.
Nửa tháng sau, cuối cùng Từ Nguyệt Tiên mua hết tất cả mọi thứ trở lại.
“Sư phụ, tổng cộng tiêu chín trăm sáu mươi tám vạn linh thạch.” Từ Nguyệt Tiên cười híp mắt nói, lần này thế nhưng nàng có thể một lần làm đại gia ở trong thương hội.
“Làm rất tốt, muốn thưởng gì nào.” Từ Phàm cười nói, ít nhất cũng thấp hơn dự tính của mình tám mươi vạn.
“Sư phụ, có phải ta nên đổi Trúc Diệp chu rồi hay không, ta cũng đã là Trúc Cơ kỳ rồi, có phải cũng nên đổi một tọa giá cấp bậc Bảo khí khác không.”
“Đúng vậy, đúng là nên đổi cho ngươi rồi, cả ca ca ngươi nữa, cũng cùng nhau đổi đi.” Từ Phàm gật đầu nói, có sư phụ cấp bậc Luyện Khí đại sư, ra cửa không có pháp bảo tọa giá xứng đôi, thế thì mất mặt đến nhường nào chứ.
Nói chuyện xong sau, Từ Phàm cầm nhẫn không gian bị nhét đầy đồ vào, một đường lao vào trong mật thất mới xây dưới đất.
“Tâm, khống chế con rối tinh luyện linh khoáng giúp ta.”
Trong mật thất dưới đất, bày ra năm lò tinh luyện phong ấn linh hỏa, trong mỗi lò tinh luyện đều có một loại linh hỏa.
“Bắt đầu làm việc nào~” Từ Phàm vận động thân thể một chút nói.
Tu tiên không có năm tháng, cuộc sống can đế cũng không năm tháng.
Trải qua cuộc sống can đế ba tháng, toàn bộ mật thất dưới đất đã bị lấp đầy bởi đủ các loại máy móc pháp bảo.
Toàn bộ dây chuyền sản xuất tự động Nông trường bàn tay cơ bản đã được chuẩn bị xong, bây giờ chỉ còn lại bước cuối cùng.
Từ Phàm chia nhỏ linh hồn, vùi vào trong con rối chẳng khác gì người thật trước mắt này.
“Cũng không biết có đau hay không.” Từ Phàm dùng tinh thần hóa thành đao, chém về phía linh hồn của mình.
“A!!!”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, càng ngày càng vang dội, cuối cùng Từ Phàm dùng định lực cực lớn, không nhịn được kêu nữa, hai tay kết thành một pháp ấn kỳ dị.
Ánh sáng màu tím sáng lên, Từ Phàm đang cố gắng ổn định lại linh hồn bị chia làm hai trong cơ thể, ngăn cản chúng nó dung hợp.
Từ Phàm dùng hết khí lực toàn thân, duỗi một ngón tay lóe lên tử quang điểm vào ngay mi tâm của con rối, một phần linh hồn bị cắt kia theo ngón tay chuyển tới nơi quan trọng của con rối.
Sau khi linh hồn được thay đổi vị trí, Từ Phàm vội vàng nuốt Hồn đan để ổn định lại linh hồn trong cơ thể, vừa vận hành Quá Độ Linh Hồn mình chuyên môn tự nghĩ ra để phân cách linh hồn.
Thân thể Từ Phàm run rẩy, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
“Mẹ nó nếu ta còn dùng một lần nào nữa thì ta sẽ làm chó, đau vãi chưởng.”
Ước chừng thời gian nửa ngày, cảm giác tê liệt linh hồn trên người Từ Phàm mới tốt hơn một chút.
Muốn hỏi Từ Phàm đau đến mức độ nào, thì giống như là dùng châm đâm xuyên trứng, sau đó men theo vết thương đó xé nó làm hai nửa.
Sau khi Từ Phàm khôi phục lại, thì bắt đầu tiến hành gia công cho con rối chứa một bộ phận linh hồn của hắn, hắn đã truyền vào trong nó lực ý chí của phù văn.
Một Nông trường bàn tay bán thành phẩm đã sớm luyện chế xong được con rối công cụ đưa lên.
“Tâm, thay thế con rối này.” Từ Phàm ra lệnh với Tâm Rối, đây là bước cuối cùng rồi.
“Đã nhận.”
Lúc này, ánh mắt của con rối đặc thù trở nên linh động hẳn lên, dùng được cả Dẫn Hỏa quyết mà Từ Phàm thường xuyên dùng để dẫn ra linh hỏa đã được chuẩn bị từ lâu ở bên cạnh, đồng thời sử dụng linh lực khống chế Nông trường bàn tay bán thành phẩm vùi đầu vào trong linh hỏa, để hoàn thành xong bước cuối cùng.
Chỉ nhìn thấy con rối cầm lấy linh bút mà Từ Phàm sớm đã chuẩn bị xong, thuần thục khắc vẽ phù văn lên trên Nông trường bàn tay bán thành phẩm, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn Từ Phàm mấy phần.
Nhìn thấy con rối chứa linh hồn của mình nhanh nhẹn như vậy, Từ Phàm từ từ thở ra một cái, nếu như mà không thành công, thì đó chẳng phải là uổng công rồi hay sao.
“Rất tốt, theo cái tốc độ này, một ngày rưỡi thì có thể luyện chế ra một Nông trường bàn tay, một năm là hai trăm bốn mươi tám cái.”
“Trừ đi giá vốn, vừa vặn đủ mua được một cân cát Không Gian, lại có thể dư ra được chút.”
“Rất tốt, không có uổng phí công sức của mấy tháng thời gian này.” Giọng nói của Từ Phàm có chút hưng phấn.
Vừa nghĩ tới mình hơn năm mươi năm nữa, là có thể thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ, nghĩ đi nghĩ lại có chút hưng phấn.
Từ Phàm trở về trên mặt đất, đây chính là luồng ánh mặt trời đầu tiên hắn nhìn thấy sau ba tháng, rất là chói mắt.
Từ Nguyệt Tiên đang ở trong viện đùa giỡn Tầm Bảo Hồ, và hai tiểu đồ đệ nhỏ nhất thấy Từ Phàm đi ra, lập tức đi tới.
“Sư phụ, cuối cùng ngươi cũng bế quan đi ra rồi, chúng ta nhớ ngươi lắm.” Lý Tinh Từ nhỏ tuổi nhất nói.
“Ha ha, sư phụ cũng nhớ các ngươi lắm này.” Từ Phàm cười sờ đầu đôi huynh đệ Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ này, ừm, cảm giác không tệ.
Còn với Từ Nguyệt Tiên, sau khi nàng mười lăm tuổi, Từ Phàm liền ngưng cái hành động này, cái này cũng không phải là truyện quỷ súc.
“Sư phụ, ngươi thành công rồi à.” Từ Nguyệt Tiên nhìn thấy nét mặt hưng phấn kia của Từ Phàm nói.
“Đúng, rất thành công, sau này chúng ta cũng không thiếu linh thạch nữa rồi.” Từ Phàm nhìn cái viện bị sửa lại gồ ghề nói.
“Các ngươi đang làm cái gì thế.” Từ Phàm tiếp theo lại nói đến, cái sân này bị làm cho thật giống như một di tích đã bị đổ nát.
“Ha ha, ngươi biết thuật pháp tiểu Tứ học đầu tiên là cái gì không.” Giọng nói của Từ Nguyệt Tiên rất thán phục.
“Cái gì, Tiểu Linh Vũ thuật sao.” Đây là thuật pháp đầu tiên hắn biết, lúc đó cũng là bởi vì sinh tồn.
“Ha ha, không phải, là Quang Ảnh thuật, bây giờ Quang Ảnh thuật của tiểu Tứ đã vô cùng lợi hại rồi.”
Nói xong Từ Nguyệt Tiên lấy giọng đại tỷ nói với Lý Tinh Từ: “Tới đây, ngươi biểu diễn cho sư phụ xem cái.”
Lý Tinh Từ đã bảy tuổi ngoan ngoãn gật đầu một cái, tay kết pháp ấn Quang Ảnh thuật.
Trong chớp mắt này, cảnh tượng cái sân vốn dĩ giống như là di tích nay lại biến thành một quần cung điện mỹ luân mỹ hoán thu nhỏ, giống như là thánh địa tiên gia vậy.
Ở phía trên quần cung điện còn có long du phượng múa, mấy đóa tường vân theo gió phiêu động, lại càng là điểm mắt cho rồng.
“Những thứ này đều là suy nghĩ của ngươi, thật sự rất chân thực.” Từ Phàm có chút kinh ngạc, đây chính là thiên phú sao.
“Sư phụ, đây chính là thánh địa tiên gia trong tưởng tượng của ta.”