Chương 92: Định vị
Chương 92: Định vị
Theo sự biến mất của Quang Ảnh thuật, Từ Phàm nhìn thấy mặt đất bị cải tạo kia, mới biết được, thiên phú của đồ đệ nhỏ tuổi nhất này kinh người như thế nào.
Toàn thể kết cấu chủ thể của tòa thánh địa tiên gia kia lại là một cái mặt đất đã được cải tạo qua.
“Sư phụ, tiểu Tứ lợi hại không.”
“Hắn bảo ta dạy hắn dùng yếu quyết của Quang Ảnh thuật, không ngờ rằng trên phương diện này tiểu Tứ đã vượt qua ta rồi.” Từ Nguyệt Tiên hơi thở dài nói, trăm ngàn lần không nghĩ tới cuối cùng thằng hề lại là mình.
“Tiểu Tứ, lại ẩn thân cho sư phụ xem đi.” Từ Nguyệt Tiên lại nói.
“Vâng ạ sư tỷ.” Lý Tinh Từ mang hình tượng em bé ngoan, sau đó hắn lại biến mất ngay tại chỗ.
Bây giờ Từ Phàm chỉ có một suy nghĩ, đồ đệ quá nghịch thiên thì phải làm thế nào, không cảm giác được hơi thở, Từ Phàm đã không phát hiện được hắn nữa rồi.
Mới bảy tuổi, dùng Quang Ảnh thuật để ẩn thân là có thể tính tất cả các nhân tố xung quanh vào.
Từ Phàm vẫy tay, trong sân nổi lên từng trận gió nhẹ, không có kẽ hở.
Lại vẫy tay, trên bầu trời một đóa linh vân xuất hiện, mưa phùn lất phất rơi xuống, cũng vẫn không có sơ hở nào.
Lúc này, Từ Phàm lại vẫy tay, cỏ mọc đầy trong cả cái viện, lúc này Quang Ảnh thuật hình thành rồi, vẫn là không có sơ hở nào.
“Được, đi ra đi.”
“Vị trí ngươi đứng, không sợ sư tỷ của ngươi đánh ngươi sao.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này, thân hình của Lý Tinh Từ xuất hiện sau lưng Từ Nguyệt Tiên.
“Tiểu tử thối, ngươi dám khinh thường sư tỷ ngươi.”
Từ Nguyệt Tiên trực tiếp kéo Lý Tinh Từ tới, bắt đầu táy máy đầu tóc dài kia.
“A ~~ sư tỷ ta sai rồi.” Lý Tinh Từ cầu xin tha thứ.
“Bây giờ mới biết sai sao, muộn rồi.” Từ Nguyệt Tiên thở phì phò nói, cảm giác như mình bị giễu cợt.
Vương Hướng Trì mặt không chút cảm xúc xem cuộc chiến ở một bên, trong ánh mắt để lộ ra một tia ấm áp, hắn thích loại bầu không khí hài hòa này.
“Được rồi, Nguyệt Tiên, ngươi lại ra ngoài mua một lô vật liệu đi.”
Từ Nguyệt Tiên ngưng tàn sát tiểu Tứ, nhận lấy túi trữ vật trong tay Từ Phàm rồi bay ra ngoài.
“Sư phụ, chuyện tọa giá Bảo khí của ta, ngươi đừng mà quên đấy.” Trên bầu trời, truyền tới thanh âm thanh thúy.
“Vi sư không quên được đâu.”
Sau khi thấy Từ Nguyệt Tiên bay đi, Từ Phàm nhìn về phía Lý Tinh Từ.
Một con cự hổ sặc sỡ xuất hiện ở bên người của Từ Phàm, đây là con hổ hắn dùng Quang Ảnh thuật ngưng tụ mà thành.
“Tinh Từ, ngươi dùng Quang Ảnh thuật làm ra một con thỏ đi.” Từ Phàm nói, hắn muốn nhìn một chút xem thiên phú của đồ đệ này mạnh bao nhiên trên phương diện này.
Trong nháy mắt Lý Tinh Từ liền hiểu được ý của sư phụ, tay kết pháp ấn, một con thỏ trắng như tuyết xuất hiện ở bên người hắn.
Con thỏ tựa như có linh hồn vậy, đầu tiên là quan sát hoàn cảnh chung quanh, khi thấy con cự hổ sặc sỡ kia thì rõ ràng là bị dọa sợ rồi.
“Hống!”
Tiếng hổ gầm vang lên, cự hổ sặc sỡ trực tiếp nhào giết về phía con thỏ.
Chỉ như vậy, hình ảnh một trận hổ vồ thỏ chạy đặc sắc thành hình.
Theo con thỏ kinh hoảng chạy trốn, cái biểu hiện chạy thục mạng kia làm không ai hoài nghi đây là chỉ thỏ giả.
“Nếu như đây là một con thỏ tuyết, thì sao có thể không có tuyết.”
Từ Phàm lại vung tay lên, toàn bộ đỉnh núi tựa như biến thành một tòa tuyết sơn, cự hổ sặc sỡ và thỏ tuyết ở trong tuyết gần như đồng thời xuất hiện dấu mong chân trên tuyết.
“Sư phụ, ta không được rồi.” Sắc mặt Lý Tinh Từ có chút nhợt nhạt nói, hiển nhiên là đã đến cực hạn tính toán của não lực.
Trong nháy mắt thế giới lại trở về nguyên dạng, đỉnh núi vẫn là cái đỉnh núi đó, phong cảnh như cũ.
Thần sắc thưởng thức trong mắt Từ Phàm không thèm che giấu, quả thực người đồ đệ nhỏ tuổi nhất này làm hắn rất kinh ngạc, bây giờ mới có bảy tuổi, lại có thể có được thiên phú như vậy trên phương diện ảo thuật.
“Ngươi thích Quang Ảnh thuật không.”
“Thích, như vậy ta có thể tạo ra được thế giới mà ta thích.”
“Một thế giới có mẹ ruột.”
“Ta biết mẹ ta chết rồi, thế nhưng ta có thể làm nàng sống lại bằng một phương thức khác.”
Từ Phàm nhìn thấy ánh mắt thật sạch sẽ của hắn ngày đó, hơi thở dài một tiếng, ngồi xổm người xuống ôm Lý Tinh Từ vào trong ngực.
“Sau này vi sư và các sư huynh sư tỷ ngươi đều là người nhà của ngươi.” Từ Phàm nhẹ giọng nói.
“Vâng.”
Từ Phàm nhìn Lý Tinh Từ nhớ nhung nương thân, đột nhiên cảm giác huynh đệ tốt của mình sau này sẽ có một trận đại kiếp.
Lúc này, Vương Hướng Trì nói với sư phụ: “Sư phụ, ta chỉ khiêu chiến trong ảo cảnh cảm giác có chút không chân thật, có thể tìm cho ta một đối thủ trong thực tế không.”
“Như vậy ngươi rất dễ bị thương.” Từ Phàm an ủi Lý Tinh Từ xong rồi đứng dậy nói, tên tiểu tử này có hơi phiêu nha.
“Ta không sợ.” Vương Hướng Trì nói, thời gian hắn ở trong thế giới ảo cảnh đã đủ dài rồi, hắn có chút cảm giác không chân thật, rốt cuộc thì thực lực của mình cao bao nhiêu.
“Vậy thì được.”
Từ Phàm vung tay lên một con rối kiếm khách Luyện Khí tầng năm xuất hiện, hơn nữa còn truyền cho nó một phần mười toán lực của Tâm Rối cho nó.
“Đánh bại được con rối kiếm khách, thì ngươi có thể đứng đầu những kiếm tu có cùng cấp bậc.”
“Nó sẽ hạ thủ lưu tình, nhưng vẫn sẽ làm ngươi bị thương.” Từ Phàm nói.
“Ta không sợ.”
Cứ như vậy, Vương Hướng Trì mở ra con đường bị ngược.
Từ Phàm nhìn Vương Hướng Trì bị ngược trong viện, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đó chính là hắn có thể thiết lập cho đồ đệ của mình một cái trạm kiểm soát, trước khi chưa thông qua thì không thể thăng cấp.
Luyện Khí tầng mười hai, Trúc Cơ sơ, trung, cao, mỗi một giai đoạn nhỏ, luyện chế một con rối có chiến lực mạnh nhất, cộng thêm sự khống chế của Tâm Rối.
Muốn thăng cấp, trước tiên phải đánh bại được con rối thì mới nói.
Trong lúc Từ Phàm lên ý tưởng, Vương Hướng Trì trực tiếp bị con rối kiếm khách một kiếm đánh bay, hơn nữa trên không trung bị con rối kiếm khách nhẹ nhàng quét qua cổ một chút, tỏ rõ nó đã chiến thắng.
Vương Hướng Trì đứng dậy đi tới bên người của Từ Phàm.
Nuốt xuống một viên đan dược trị thương, sắc mặt Vương Hướng Trì mới tốt hơn được một chút.
“Sư phụ, con rối Luyện Khí tầng năm thật sự có thể mạnh như vậy sao.” Vẻ mặt Vương Hướng Trì có chút ảm đạm hỏi.
“Tốc độ, lực lượng của con rối này đều nằm trong tiêu chuẩn của Luyện Khí tầng năm, nó làm sao có thể chiến thắng được ngươi vậy.”
Một câu nói thuận miệng của Từ Phàm, đã dẫn tới sóng to gió lớn trong lòng Vương Hướng Trì.
“Đúng vậy, làm sao mà nó có thể chiến thắng được ta nhỉ.” Vương Hướng Trì lẩm bẩm nói, lòng kiêu ngạo vô địch đồng cấp từ từ chìm xuống.
“Con rối kiếm khách sẽ luôn một mực ở đây, cho đến khi ngươi đánh thắng nó, thì mới có thể thăng cấp lên Luyện Khí tầng sáu.”
“Nếu như chỉ để ý kiếm đạo bí pháp các thứ, thì sẽ không để ý đến một ít những thứ nguyên thủy nhất.”
“Một điểm này vi sư không dạy ngươi được, ngươi chỉ có thể từ từ rèn luyện thôi.” Từ Phàm chậm rãi nói.
Độ khó khiêu chiến con rối này, thì tương đương với người chơi trình độ bạch kim đối đầu với truyền kỳ ở đường giữa, kỹ thuật thói quen bị ngược cũng tự nhiên được luyện ra.
“Ừm, sư phụ ta hiểu rồi.” Vương Hướng Trì nghiêm túc nói.
“Ngươi từ từ luyện ở chỗ này đi, ta đi dạy cho Tiểu Tinh Từ một chút.” Từ Phàm dắt bàn tay nhỏ bé của Lý Tinh Từ, đi tới phòng tu luyện.
Đối với mỗi một học trò, hắn đều có địa vị rõ ràng, sau đó dùng pháp bảo và một ít những thủ đoạn khác để đền bù cho những khuyết điểm còn lại.
Trong phòng tu luyện, sư đồ hai người ngồi đối diện nhau.
“Tinh Từ, hãy chọn ra những pháp thuật mà ngươi muốn học.” Từ Phàm bày ra hơn một trăm ngọc giản, đều là một ít pháp thuật mà hắn cải tạo qua.
“Không cần vội, cứ chọn từ từ.”