Chương 93: Hạ thấp giá cả của Cát Không Gian
Chương 93: Hạ thấp giá cả của Cát Không Gian
Ánh mắt Lý Tinh Từ tỏa sáng nhìn những ngọc giản này, hắn biết lựa chọn thuật pháp bây giờ sẽ ảnh hưởng đến bí pháp sau này sư phụ sẽ truyền thụ cho.
Trên mỗi một ngọc giản cũng đều có khắc tên thuật pháp, Lý Tinh Từ có thể liếc qua đã hiểu ngay xem một lượt hơn một trăm cái ngọc giản này.
Từ Phàm nhìn Lý Tinh Từ không gấp không nóng nảy lựa chọn thuật pháp, trong mắt ánh lên một tia tán thưởng, không nói cái khác, chỉ cần phần điềm tĩnh này, thì có thể rút ngắn rất nhiều con đường quanh co trên con đường tu tiên sau này của hắn.
Một người, nếu muốn thật sự yên tĩnh lại thì rất khó.
Ước chừng qua một giờ lựa chọn, Lý Tinh Từ chọn xong những bí pháp mà mình muốn học.
“Huyễn Đồng thuật, Mê Hồn thuật, Điểm Linh thuật, Nhiếp Hồn thuật, Ngũ Hành Tố Hình thuật, Ngũ Hành Hãm Tịnh thuật, Thiên Ảnh thuật...”
Từ Phàm nhìn thuật pháp mà Lý Tinh Từ lựa chọn gật đầu một cái, đi theo con đường âm hiểm lừa người, rất hợp với cái tướng mạo ánh mặt trời sạch sẽ.
Hắn vẫn luôn cho là chỉ có thủ đoạn không xứng đôi với tướng mạo, mới có thể hành động khi người ta không đề phòng.
“Những thuật pháp này ngươi cầm về từ từ học, không hiểu hoặc là có nghi vấn, những lúc có ta ở đây thì hỏi.”
“Những lúc ta không có ở đây, thì đi hỏi sư huynh sư tỷ của ngươi.” Từ Phàm chậm rãi nói, bây giờ hậu di chứng sau khi hắn chia cắt linh hồn vẫn còn, cần phải nghỉ dưỡng sức đã.
“Ta hiểu.”
“Từ từ học, bây giờ vi sư cần phải nghỉ dưỡng sức một chút.” Một cơn đau trong cơ thể Từ Phàm truyền tới
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi nhìn Lý Tinh Từ rời đi, Từ Phàm bắt đầu nhe răng trợn mắt.
“Con mẹ nó đau thật đấy.”
Từ Phàm nhịn đau lấy ra Lạc Tinh đan nhất nhị giai, đây được xem như là thuốc đại bổ cho linh hồn.
Nửa tháng sau, Từ Phàm cầm linh khoáng và dị bảo mà Từ Nguyệt Tiên mua về, đi xuống mật thất sản xuất dưới đất.
Trong mật thất lòng núi, Từ Phàm nhìn tuyến sản xuất vận hành như dụng cụ tinh vi, hài lòng gật đầu một cái, cuối cùng phát hiện tốc độ khắc vẽ phù văn của con rối chứa linh hồn Từ Phàm dường như có trơn tru hơn chút.
“Rất tốt, đoán chứng tốc độ sản xuất sau này sẽ càng ngày càng nhanh.”
Sau khi để xuống linh khoáng và dị bảo mà tuyến sản xuất đủ dùng trong một năm, Từ Phàm trở về trên mặt đất, dưới mặt đất đã có Tâm Rối rồi nên bình thường sẽ không xảy ra vấn đề lớn nào.
Trong đỉnh núi, Từ Phàm rất có hứng thú nhìn Vương Hướng Trì đang tỷ thí cùng với con rối kiếm khách.
So sánh với lần trước, bây giờ Vương Hướng Trì có chút trở lại nguyên trạng, cảm giác kiếm đạo hòa làm một thể, từng chiêu từng thức đều rất có cảm giác, thế nhưng vẫn không phải là đối thủ của con rối kiếm khách như cũ.
Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên ở bên cạnh xem cuộc chiến, mặt đầy biểu cảm đồng tình.
Cũng may lúc đó sư phụ không có phái ra cái này để rèn luyện bọn họ.
“Từ Cương, Nguyệt Tiên, các ngươi tới đây một chút.” Từ Phàm cười nói, vung tay lên hai con rối Trúc Cơ kỳ xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Một con rối thuật pháp ngũ hành là của Từ Cương, thực lực Trúc Cơ sơ kỳ.”
“Một con rối ẩn thứ là của Nguyệt Tiên, thực lực Trúc Cơ trung kỳ.”
“Sau này các ngươi muốn thăng cấp thì không có hạn chế thời gian rồi, chỉ cần đánh bại được con rối, thì các ngươi có thể thăng cấp rồi.”
Trong nửa tháng này, một là Từ Phàm khôi phục thương thế về linh hồn, hai chính là luyện chế con rối cho hai tên đồ đệ khiêu chiến, hai con rối này ngoại trừ đánh đập, thì các phương diện khác đều theo tiêu chuẩn bình thường, nhưng mà đều được Tâm Rối trực tiếp khống chế.
Từ Phàm nhẹ nhàng điểm tảng đá lớn ở phía xa xa một cái, tảng đá lớn phảng phất như có sinh mạng vậy, biến thành một người nham thạch khổng lồ cao năm thước, đây là duy tu giả mà hắn điểm linh ở trong viện.
“Sư phụ, đánh bại được cái con rối này là có thể lên cấp à.” Từ Cương kinh ngạc vui mừng nói gần đây, hắn đã đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, áp chế tu vi có chút khổ cực.
Từ Phàm không lên tiếng, trực tiếp phái con rối thuật pháp ngũ hành đến một chỗ khác trong sân.
“Sư phụ, sau khi ta đánh hỏng con rối của ngươi thì đừng có đau lòng nhá.” Từ Cương vừa nói xong liền theo con rối qua bên kia khiêu chiến.
Sau một tiếng nổ, chiến đấu bắt đầu rồi, nhưng cũng kết thúc rồi.
Xa xa, con rối thuật pháp chĩa vào vòng bảo vệ tam sắc ngũ hành, tay cầm trường thương do hàn băng tạo thành đặt trên cổ của Từ Cương.
“Cứng rắn đỡ được sự oanh tạc của thuật pháp của ta.” Mắt Từ Cương nhìn chằm chằm vào con rối trước mắt, trong lòng không ngừng kêu sư phụ ăn gian.
Nhìn biểu tình của Từ Cương, Từ Phàm trực tiếp nói: “Mấy cái pháp thuật uy lực lớn kia của ngươi đều bị tránh thoát, ta không có ăn gian.”
“Ta không phục.”
Từ Cương tiếp tục khiêu chiến.
Ba phút sau, mặt Từ Cương như đưa đám trở về bên người Từ Phàm.
Lúc này con rối thuật pháp ngũ hành ban đầu đã bị con rối quỷ thứ thay thế.
Từ Phàm nhìn Từ Nguyệt Tiên một chút, tỏ ý đến lượt ngươi rồi.
“Ta cũng không tin một con rối Trúc Cơ kỳ có thể lợi hại được bao nhiêu.”
Từ Nguyệt Tiên vừa nói xong xách một cái đại thư dài hai thước đi tới.
Ba phút sau cũng như Từ Cương vậy, quay trở về trước mặt Từ Phàm.
“Sau này môn hạ của vi sư lấy cái này làm tiêu chuẩn, sau khi Luyện Khí tầng thứ ba, thì bắt đầu khiêu chiến, chỉ có thắng mới có thể thăng cấp.” Từ Phàm nhìn bộ dáng thảm hại của hai tên đồ đệ mình gật đầu một cái, thăng cấp nhanh như vậy thì làm được gì chứ, cuối cùng còn không phải bị vi sư trấn áp sao.
“Đã biết rồi sư phụ.”
Lúc này bên người đã có thêm Vương Hướng Trì.
Từ Phàm cầm một mặt của Hồi Quang kính, bên trên có thu hình của ba người lúc khiêu chiến, có thể tua nhanh và tua chậm.
“Đây là Hồi Quang kính, mỗi lần các ngươi thất bại cứ tới đây nhìn một lần, để biết mình kém ở chỗ nào.” Từ Phàm biểu diễn công năng của Hồi Quang kính cho ba đồ đệ.
Cứ như vậy đệ tử môn hạ của Từ Phàm trải qua những ngày vừa đau khổ vừa vui sướng, bị ngược rất thảm, nhưng mà tiến bộ cũng rất nhanh.
Một năm sau.
Trong phòng tu luyện, Từ Phàm nhìn cát Không Gian trong tay mình trong mắt lóe lên một tia không cam lòng, đây là cát Không Gian mà hắn tốn ba mươi triệu linh thạch hắn có sau khi bán hai trăm cái Nông trường trong bàn tay.
Một năm này Từ Phàm đã bắt đầu dùng phòng thời gian, chỉ cần có thời gian thì sẽ ở trong phòng thời gian lĩnh hội hoặc là nghiên cứu đạo tu tiên.
Trong một năm nay, Bàng Phúc có tới một lần, sau khi trò chuyện với Từ Phàm, lại quay trở về phòng tuyến cấm địa, trước khi đi để lại hai mươi triệu linh thạch, cũng nói rõ lợi nhuận quảng cáo của sáu mươi tòa Tiên thành ở phòng tuyến cấm địa, cũng đã không kiếm được tiền như trước nữa.
Sự thật chứng minh, khi lợi ích đã vượt qua tưởng tượng, cho dù là người tu tiên thì cũng bắt đầu không biết xấu hổ, bây giờ khu vực phòng tuyến cấm địa, chiếm phần đầu đã không phải là Thiên Khuyết môn nữa rồi.
Sau đó Từ Phàm lại hỏi tới chuyện của cát Không Gian, Bàng Phúc cũng bày tỏ không biết làm sao, mặc dù hắn có liên lạc với đại lục trung tâm, thế nhưng mà loại chí không chi bảo cấp bậc này hắn cũng không làm được.
Cho nên trong mắt Từ Phàm mới có một chút không cam lòng, nhưng sau đó cũng thư thái, bởi vì hắn hỏi thăm được, ngay cả đến Thiên Khuyết môn mua cát Không Gian nửa cân cũng phải mất mười tám triệu.
“Con mẹ nó, đợi đến khi ta làm ra phi chu đi đến vực Cực Không, nhất định đánh hạ giá cả của cái đồ chơi này xuống!” Từ Phàm hung hãn nói. Sau đó liền cầm Cát Không Gian chui vào trong phòng thời gian.
Mà ba tên đồ đệ không có cách nào để thăng cấp bên ngoài phòng thời gian, đang khổ đại cừu thâm xem lại trận chiến đấu vừa rồi của mình trên Hồi Quang kính..
Sau đó bọn họ liền phát hiện được một sơ hở mà Từ Phàm để lộ cho bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể kiên trì trong tay con rối được một tiếng, con rối cho bọn họ một sơ hở.
Đây là bí mật mà sau một giờ khiêu chiến cuồng ma Vương Hướng Trì kiên trì phát hiện.
Nếu như Từ Phàm ở đây, nhất định sẽ nói, trò cười à, nếu như ta không để lộ cho các ngươi một ít sơ hở, thì các người đời này cũng đừng hòng mà thăng cấp lên được.