Ta Thật Chỉ Là Muốn Tìm Chết. ( Bản Dịch )

Chương 8 - Hành Động Trượng Nghĩa.

"Thì ra là thế." Cổ Uyên gật gù , mặt đầy vẻ hiểu ra.

" Dù sao con người của ta trạch tâm nhân hậu, thiện lương hào phóng , nho nhã hiền hòa .... bình thường ngay cả một con gà cũng không dám giết. Giờ xử lý đám Huyết Lang Bang này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Ta thiệt là áy náy trong tâm hồn thơ ngây này ." Nói đoạn , Cổ Uyên khẽ thổn thức :"Thế nhưng nghe các ngươi nói vậy , đám người Lưu Quán này tội nghiệt chồng chất , quả nhiên là chết chưa hết tội. Ta làm vậy cũng coi như là vì dân trừ hại , vì hòa bình của Vân Lâm Huyện mà đành làm chuyện ác a. "

Bên cạnh, đám bang chúng Mãnh Hổ Bang khóe miệng co giật , không biết phải nói sao. Bang chủ da mặt quá dày ,dày đến mức đao kiếm cũng khó mà xuyên thủng.

"Đúng vậy, đúng vậy." Huyết Lang bang bang chúng gật đầu như giã tỏi: "Lưu Quán gây họa cho Vân Lâm Huyện đã nhiều năm , giết người cướp của , không chuyện ác nào không làm . Cổ đại nhân lần này hành động là vì chính nghĩa , vì dân trừ hại , vì hòa bình muôn loài , vì Vân Lâm Huyện thái bình .... Chúng ta thật là cảm động , nước mắt nước mũi đều rơi rớt .... Thật không biết phải nói gì để biểu hiện sự cảm kích và lòng biết ơn sâu sắc đến đảng và nhà nước .... "

Những người này vội vàng vuốt mông ngựa , hận không thể nịnh hay hơn , dùng cho hết những từ hay ý đẹp để làm vui lòng Cổ Uyên . Họ sợ Cổ Uyên không vui là họ phải theo gót đám người Lưu QUán kia.

"Khách sáo , khách sáo ! Đây là chuyện mà ta phải làm , không đáng nhắc đến chứ hả. "

Cổ Uyên khoát khoát tay, bỗng nhiên hắn như sực nhớ điều gì : " Nhưng mà ... đám ác đồ Lưu Quán chết thì đã chết rồi .... các ngươi .... huynh đệ Huyết Lang Bang giờ đây như rắn mất đầu , nếu thả các ngươi đi..... chẳng phải là sẽ làm cho xã hội rung chuyển sao ? " Cổ Uyên vô cùng nguy hiểm nhìn bang chúng của Huyết Lang Bang.

"Cổ bang chủ, xin thu nạp chúng ta ! "

"Đúng a, huynh đệ Huyết Lang Bang chúng ta , một chữ cũng không biết . Cả ngày chúng ta chỉ biết chém giết , hoàn toàn không biết phải làm gì để sinh sống ngoại trừ cướp bóc , bắt nạt người ... "

" Đúng đúng... mặc dù Lưu Quán tiếng ác đầy đầu nhưng cơ nghiệp nhiều năm của hắn vẫn là vô tội. Chúng ta không thể làm gì , nguyện ý gia nhập Mãnh Hổ Bang , trở thành một thành viên của Mãnh Hổ Bang. "

Những người này rất thông minh. Họ lập tức biết rằng Cổ Uyên muốn thâu tóm toàn bộ Huyết Lang Bang , cả người lẫn vật . Thống nhất Vân Lâm Huyện.

Lưu Quán đã chết, mười tám huynh đệ kết nghĩa của hắn cũng chết theo . Những người này chỉ là một đám lâu la , nhãi nhép .. làm gì có khả năng chống lại Mãnh Hổ Bang . Nếu đã như thế thì không bằng gia nhập Mãnh Hổ Bang , biết đâu còn tìm được một đường sống. Nếu không e rằng ngay đêm nay sẽ trực tiếp phơi thây tại đây , không còn cơ hội rời khỏi nơi này.

" Nếu các ngươi đã nói vậy thì ta cũng không thể cự tuyệt thành ý của các ngươi . Từ nay về sau , mọi người đều là huynh đệ . Ta có cơm ăn thì các ngươi cũng có một ngụm canh để uống. "

Cổ Uyên rất là hài lòng, hắn chính là ưa thích loại người thông minh này, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.

"Tạ ơn Cổ bang chủ."

Một đám Mãnh Hổ bang huynh đệ cảm động đến rơi nước mắt.

"A? Chuyện gì vậy ? Các ngươi ..... sao lại bắt một đám nữ nhân làm gì ?? "

Lúc này, Cổ Uyên nhìn thấy cách đó không xa, mấy chục huynh đệ Mãnh Hổ Bang từ trong hậu viên áp giải một nhóm nữ tử như hoa như ngọc đi ra. Những nữ tử này đều run rẩy đầy sợ hãi , khóc lóc như cha mẹ chết chùm. y.

" Bang chủ ! Những người này đều là tiểu thiếp của Lưu Quán . Mấy ả này muốn chạy trốn nhưng bị chúng ta bắt được . " Một tên bang chúng Mãnh Hổ Bang nói.

" Nhìn đi ! Nhìn tội ác của Lưu Quán đi. " Cổ Uyên vô cùng đau lòng la lớn : " Đám ác đồ này đến tột cùng đã gây họa cho Vân Lâm Huyện biết bao nhiêu năm chứ ha ??? Trắng trợn cướp đoạt dân nữ , tai họa biết bao nhiêu gia đình chứ ? Thôi được rồi , đưa các nàng đến hậu viện của ta , nhìn là biết ngay những người này đều là dân nữ lương thiện bị đám đạo tặc này cướp về , cưỡng ép .... Để ta ngày mai sẽ an ủi một chút , hy vọng sẽ không để lại bóng ma tâm lý cho họ. Lưu Quán là ác nhân , nhưng thê thiếp của hắn thì vô tội. Chúng ta vốn dĩ lấy nghĩa làm đầu , đương nhiên là phải nhận lấy trọng trách chiếu cố thê thiếp của người đã chết vậy. "

"Không hổ là bang chủ đại nhân, quả nhiên là nghĩa bạc vân thiên . Có phong phạm của một giang hồ hiệp khách. Quả nhiên là mẫu mực ! "

"Đúng dzậy ! Chiếu cố thê thiếp của người đã chết . Đây là đạo nghĩa giang hồ , một hành động hiệp nghĩa cần được tuyên dương , trực tiếp phủ sóng toàn quốc. "

" Đám ác đồ Lưu Quán này nếu trên trời có linh thiêng e rằng cũng sẽ cảm kích Bang chủ đại nhân đã vô cùng đại nghĩa . "

" Nghe rõ chưa ? Đưa đến hậu viện của bang chủ . Để những nữ nhân này phục thị bang chủ. "

Một đám Mãnh Hổ bang hét lên.

Huyết Lang Bang vô số thành viên khóe miệng co giật , họ chẳng biết phải nói sao , họ chỉ nghĩ rằng nếu đám người Lưu Quán biết chuyện này chắc sẽ tức đến mức sống lại chửi loạn xạ lên.

"Đúng rồi, còn có tài sản mà Lưu Quán đã vơ vét của dân chúng nữa .... " Cổ Uyên hỏi.

"Bẩm bang chủ, chúng ta đã tìm được bảo khố của Huyết Lang Bang trong một tầng hầm nơi ngọn giả sơn sau hậu viện. Hiện tại các huynh đệ đang trấn thủ trước cửa chờ bang chủ đến. " Một tên trưởng lão nói.

" Rất tốt, ngươi đi trước dẫn đường a."

Cổ Uyên gật gật đầu.

Một nhóm Mãnh Hổ bang huynh đệ lập tức dẫn đường , bảy lần quẹo , tám lần rẽ ... rất nhanh liền đến hậu viện. Một ngọn giả sơn , vô số người trấn thủ.

"Mở ra đi."

Cổ Uyên nói.

" Rõ , bang chủ ! "

Xoảng ! Hơn mười tên đại hán bước đến , một trận loạn chém vào đại môn , xích sắt bị chém đứt , cửa đá mở ra....

Bên trong vô số vàng bạc tài bảo chiếu sáng cả một góc trời . Đây vốn là tài sản nhiều năm tích cóp của Huyết Lang Bang . Vô số hoàng kim chất đống thành núi , tản mác ra quang mang óng ánh . Có không ít kẻ nhìn thấy , trong lòng lóe lên tham niệm muốn vơ vét làm của riêng.

Huyết Lang Bang so ra giàu có hơn Mãnh Hổ Bang nhiều gấp mấy lần. Vẻn vẹn chỉ là tài bảo trong bảo khố này cũng đủ so với mấy chục năm thu nhập của Mãnh Hổ Bang. Thế nhưng Cổ Uyên lại không quan tâm đến tài bảo , hắn trực tiếp đi sâu vào trong bảo khố . Ở thế giới cường giả vi tôn này ,trọng yếu nhất không phải là tiền bạc mà là võ công , là bí tịch , là các loại thiên tài địa bảo , đan dược.

"Quả nhiên có linh dược."

Đi vào nơi sâu nhất trong bảo khố , Cổ Uyên phát hiện một chiếc hòm gỗ khá cũ kỹ . Mở ra liền xuất hiện 4 cây nhân sâm khoảng chừng trăm năm , mỗi một cây đều tản ra dược hiệu nồng đậm.

Phải biết những nhân sâm trăm năm này cực kỳ trân quý, dược tính rất nặng, dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được. Phục dụng một cây đủ để tu vi thăng tiến rất nhanh.

Ngoại trừ những linh dược này , trong bảo khố còn có rất nhiều bí tịch , trọn vẹn cũng trên trăm bản. Thế nhưng CỔ Uyên vẫn không để vào mắt , những bí tịch này đẳng cấp cũng chỉ sàn sàn với Mãnh Hổ Bang mà thôi. Bí tịch thì quý tinh chứ không quý nhiều, hàng xịn vô cùng lợi hại thì tu luyện một bản cũng dư xài .

Đối với hắn mà nói, trọng yếu nhất là đạt được những nhân sâm trăm năm này, vẻn vẹn là những nhân sâm trăm năm này cũng đủ để đem hắn tu vi tăng lên tới Khí Huyết cảnh viên mãn.

Bình Luận (0)
Comment