Mấy người Trần Hán Thăng chơi ở quán nét thật lâu, lúc chạng vạng tối thấy đói bụng thì gọi đồ ăn nhanh ở quán nét.
Loại đồ ăn nhanh toàn dầu mỡ, hương vị cũng bình thường, nhưng kết hợp với hoàn cảnh, thì luôn là thứ thơm ngon vô cùng.
Hai cô gái ngồi ở quán nét đã ra về, đổi lại vị trí đó là hai tên đực rựa. Thời điểm, hai cô gái ra về, ánh mắt Kim Dương Minh còn tỏ ra lưu luyến.
Lúc đầu, Trần Hán Thăng còn cười, sau đó nghĩ lại mình làm gì có tư cách đó chứ. Tiểu Kim tốt xấu gì chỉ là có gan nghĩ không có gan làm, còn bản thân mình hành vi trêu chọc đã thành sự thật.
10 giờ tốt, quán nét đóng cửa chỉ giữ lại khách chơi xuyên đêm, khi đó đám người Trần Hán Thăng mới lưu luyến chuẩn bị về trường học.
"Hay đêm nay cùng nhau chơi đêm đi?"
Kim Dương Minh đang cày cấp game 'Đại Thoại Tây Du', nên bản thân vẫn chưa muốn về.
Trần Hán Thăng nghĩ chút rồi nói: "Ngày mai tao có việc nhất định phải về, hay bọn mày ở lại chơi đêm. Nếu cô quản lý ký túc hỏi tao bao che cho."
Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường đã thấm mệt, nên Kim Dương Minh chỉ đành trở về cùng nhau.
Dưới tình huống này, chỉ cần có một người đồng ý, Kim Dương Minh sẽ thức chơi cả đêm.
Lúc ra cửa, Trần Hán Thăng nhìn thấy một đôi yêu nhau ngồi ở khu vực ghế đôi. Người con trai đang chơi game, còn máy tính trước mặt cô gái còn chưa mở. Cô gái ôm gấu bông nhìn bạn trai chơi game, còn trên mặt bàn bày cả đống đồ ăn vặt.
"Xem ra, tiếp bạn trai cả đêm đây mà."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm trong lòng. Cô gái kia không tính là xinh đẹp, nhưng ánh mắt nhìn bạn trai chất chứa sự ngọt ngào và kiên nhẫn.
Thật ra, mấy người chơi thâu đêm đều không trụ được lâu, mới bắt đầu tinh thần còn tốt, nhưng khoảng 4 giờ sáng thì chịu không nổi. Đầu lúc đó như người mất hồn, mọi hành động hay khả năng phản xạ đều giảm xuống, chơi game hoàn toàn bằng ý thức.
Khi đó, đám con gái càng thảm hơn, các cô gái đã sớm nằm co quắt trên ghế dài quán nét mà ngủ thiếp đi.
Cho nên, cô gái đồng ý chơi thâu đêm với bạn trai, có thể các cô ấy không hoàn hảo, nhưng là người vô cùng yêu bạn trai của mình.
Có điều, vài năm sau đó, ai còn nhớ cô gái đã từng thức đêm chơi game với mình ở đâu cơ chứ?
"Mẹ nhà nó, ngay cả trà đá cũng không giải khát nổi."
Trần Hán Thăng trực tiếp ném cốc trà uống giở vào thùng rác, giơ tay đẩy cánh cửa kính quán nét ra. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được cái lạnh ập vào, có điều chút hơi lạnh này chẳng ảnh hường gì không khí bên trong quán nét, nhưng bên ngoài là cái lạnh của đêm cuối thu rồi.
Ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống con đường, nhưng sinh viên từ chợ Nghĩa Ô trở về Tài Viện không ít. Trong đó, có mấy tên phòng 602 vừa đi vừa nói chuyện, kể về mấy pha xử lý ngu ngốc của mình trong game.
Lúc mấy người nói chuyện đã xuất hiện khói trắng, mùa đông ở Kiến Nghiệp đang chậm rãi tới gần.
Trần Hán Thăng vừa bước vào trường học, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Lúc trước, người chơi cùng mình ở quán nét suốt đêm chẳng phải ai khác, chính là tiểu sư muội La Tuyền sao?
Khi đó, Trần Hán Thăng còn chưa biết Thẩm Ấu Sở, bản thân mất liên lạc với Tiểu Ngư Nhi, nên đến quán nét chơi game giải khuây. Thời điểm đó, người nằm trên chiếc ghế dài ở quán nét chính là La Tuyền, mặc dù sau đó hai người cũng chia tay.
"Lão Tứ, mày nhanh lên xem nào, về phòng chúng ta đánh bài tiếp."
Trần Hán Thăng không biết mình bị bỏ lại phía sau lúc nào, chợt vang lên giọng nói của Dương Thế Siêu.
"Bọn mày về trước đi, tao gọi điện cái đã."
Trần Hán Thăng cầm điện thoại do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhấn xuống một dãy số.
Điện thoại kết nối, giọng La Tuyền giống như giật mình kèm theo chút hưng phấn: "Đây là lần đầu tiên anh gọi điện cho em đấy, Trần sư huynh."
"Đúng không. . ."
Có điều, sau khi kết nối, Trần Hán Thăng chẳng biết mình nên nói gì.
"La Tuyền, chúng ta thật sự không đến được với nhau đâu. Em có thể coi anh là anh trai khác cha mẹ thân sinh được không?'
Kết quả, Trần Hán Thăng đột nhiên nói ra lời này.
La Tuyền đầu giây bên kia từ từ bình tĩnh lãi. Trong điện thoại vẫn vang lên tiếng nói của những cô gái khác, một lát sau La Tuyền hỏi lại: "Đêm hôm khuya khoắt, anh gọi điện tới, chỉ vì muốn nói câu này sao?"
"Đại loại vậy, anh cúp máy đây." Trần Hán Thăng thấy hơi hối hận.
"Chị Thẩm làm ở quán trà sữa, nếu như con trai trong trường này đều biết dáng vẻ thật của chị ấy, anh đoán chuyện sẽ thế nào?"
La Tuyền thản nhiên nói.
Trần Hán Thăng ngạc nhiên: "Em đang doạ anh?"
La Tuyền không thừa nhận: "Không có, em chỉ muốn nói chuyện thực tế thôi."
"Em muốn doạ anh thì tốt nhất kiếm thứ gì đó đủ tầm ấy. Anh và Thẩm Ấu Sở quen nhau 1 năm rưỡi, hợp tan chia cách đều đã trải qua, thì lo lắng gì mấy chuyện vặt đó."
Trần Hán Thăng lập tức tắt điện thoại. Mình đúng là chơi game ngáo mẹ rồi, tự nhiên không có việc gì lại đi chọc con bé ấy chứ?
Đương nhiên, thứ mà La Tuyền có thể doạ được cũng không tồn tại, nên Trần Hán Thăng không để chuyện này vào trong lòng.
. . .
Hôm sau, Trần Hán Thăng theo đám bạn cùng phòng đến chịu đựng hai tiết học, sau đó hẹn Thích Vi đến nhà ăn gọi nồi lẩu nhỏ.
Mặc dù Thích Vi đồng ý, nhưng nét mặt có phần không hứng thú.
Trần Hán Thăng biết chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù hắn là phó chủ tịch hội học sinh, nhưng gần như chẳng quan tâm đến việc gì cụ thể, mỗi lần đều nói có việc gì khó khăn thì đến tìm mình.
Nhưng hội học sinh là tập hợp mấy chuyện nhỏ rườm rà, bình thường chẳng có việc gì lớn, ngẫu nhiên có chuyện gì hơi khó chút lại được Nhiếp Tiểu Vũ giải quyết.
Năm nay, dạ tiệc đón tân sinh chưa tìm được tài trợ, bởi vì Nhiếp Tiểu Vũ bận việc không quản được, nên để Hứa Mộng Trúc tìm thẳng Thích Vi.
Mặc dù vấn đề giải quyết khá nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Thích Vi vẫn đọng lại vướng mắc.
Cô là chủ tịch hội học sinh khoa nhân văn, không sai được Trần Hán Thăng thì thôi, ngay cả bộ trưởng bộ đối ngoại là Nhiếp Tiểu Vũ cũng không làm gì được, ngay cả bàn chuyện cũng phải bàn với phó bộ trưởng.
"Gần đây, Tiểu Vũ đang mở rộng thị trường ở khu Tiên Ninh, nên chuyện này không để ý được. Sau khi cô ấy trở về, tôi nhất định sẽ phê bình cô ấy."
Trần Hán Thăng tương đối tôn trọng Thích Vi, nên cảm thấy bản thân vẫn còn chưa đủ quan tâm thì hỏi: "Học tỷ Thích, vài tháng nữa thôi chị sẽ hết năm ba, đã tìm được nơi nào thực tập chưa?"
Thích Vi lắc đầu: "Còn đang chờ trường học sắp xếp, nếu không có nơi thích hợp thì tự mình tìm."
"Gần đây, em có làm việc với một nhà máy sản xuất thiết bị điện tử cỡ lớn, công ty cổ phần, còn có mấy công ty nhượng quyền cỡ nhỏ. Đôi bên qua lại khá gần."
Trần Hán Thăng vừa nói vừa gắp thức ăn cho Thích Vi, vừa thể hiện 'mối quan hệ' của mình.
Đây là cách thể hiện mà Trần Hán Thăng khác với Kim Dương Minh. Kim Dương Minh chỉ khoe khoang vẻ bề ngoài, nó không có tác dụng gãi đúng chỗ ngứa, nhưng Trần Hán Thăng một khi ra tay có thể đánh vào đúng chỗ sâu trong nội tâm người khác.
Thích Vi ngẩng đầu nhìn Trần Hán Thăng. Cô đang học năm thứ ba, nên trong lòng đang dần hình thành định hướng nghề nghiệp tương lai, nên việc trong hội học sinh đã thành việc không quá quan trọng.
"Lúc em cách ly là ở nhà máy Tân Thế Kỷ, nơi đó có hơn 1000 công nhân, hiệu quả và lợi ích khá ổn. Nếu học tỷ Thích đồng ý, em có thể thử liên hệ với phòng tài chính bên kia. . ."
Thế là, vốn dĩ buổi chất vấn phó chủ tịch hội học sinh cà lơ phất phơ, trở thành buổi thảo luận hướng nghiệp cho chủ tịch hội học sinh.
Sau khi buổi thảo luận kết thúc, cả chủ lần khách đều vui vẻ, nên Trần Hán Thăng nhẹ nhàng bước đi tham gia buổi hội nghị thứ hai.
Hội nghị thứ hai tổ chức ở quán trà sữa Ngộ Kiến, do nữ sĩ Hồ Lâm Ngữ chủ trì. Đề tài thảo luận là, từ khi quán trà sữa khai trương đến giờ, chi phí và lợi nhuận như thế nào?
Nhân viên tham dự:
Cô đông toàn phần: Tiên sinh Trần Hán Thăng.
Thân phận bà chủ rõ ràng, nhưng chưa bao giờ ý thức được: Tiểu thư Thẩm Ấu Sở.
Một cô giáo luôn mơ ước về vấn đề học đại học: Cô nương Diệp Học Lan.
Bốn vị làm thêm giờ năm nhất, tên không cần phải nhắc lại nữa.
"Không còn cách nào khác, năng lực lớn, trách nhiệm lớn, hoà bình thế giới chắc chắn liên quan đến mình."
Trần Hán Thăng ngửa người trên ghế mây, ngáp liên tục.
Khiến cho quản lý Hồ tràn đầy tự tin, tràn đầy năng lượng phải nổi nóng: "Bạn học Trần Hán Thăng, mợi cậu chỉnh đốn lại thái độ, chúng ta đang nghiêm túc bàn bạc hướng đi của cửa hàng trà sữa đấy."
"Được, được."
Trần Hán Thăng chỉ đành ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt nói: "Đều tại đám người Dương Thế Siêu đấy, đã hai giờ sáng còn pha mì tôm, bát đũa xoong nồi kêu inh ỏi, đúng là chẳng có đạo đức."
Hồ Lâm Ngữ nghe được Trần Hán Thăng giải thích thì không nói nữa. Loại con trai như Dương Thế Siêu nửa đêm dậy pha mỳ tồm là bình thường.
"Cũng chỉ có đám con trai mới như vậy."
Quản lý Hồ lắc đầu: "Lần sau, Dương Thế Siêu còn như vậy, các người phải nói lại ngay, đừng để cậu ấy phá rối thời gian nghỉ ngơi của mọi người."
Trần Hán Thăng ngạc nhiên: "Khi đó mình đã ngủ đâu?"
"Thế cậu làm cái gì?"
"À, mình đang nấu sủi cảo ăn. Tên ngốc Dương Thế Siêu nghe được, mới tỉnh dậy pha mì tôm."
Hồ Lâm Ngữ im lặng một chút.
"Cút, cậu không muốn tham gia cuộc họp, cũng đứng phá đám như vậy chứ?"