"Tiểu Hồ, cậu nóng tính thật đấy, mình chỉ đùa chút thôi mà."
Trần Hán Thăng cười hì hì, rồi còn nhìn về phía sinh viên năm nhất Trương Phương Kỳ nháy mắt mấy lần: "Em Kỳ, về sau nhớ đừng học chị Hồ, cô ấy học năm 2 rồi mà chưa có ai theo đuổi cả."
Trương Phương Kỳ cúi xuống không trả lời. Trong quán trà sữa, có hai người chị sinh viên năm hai có tính cách khác nhau hoàn toàn.
Hồ Lâm Ngữ mạnh mẽ, thể hiện rõ tính cách của một người quản lý. Thẩm Ấu Sở dịu dàng ngây thơ, nói chuyện cứ như nói thầm, quan trọng nhất là xinh đẹp không gì tả nổi.
"Được rồi, hiện tại chúng ta bắt đầu họp."
Thật vất vả lắm Hồ Lâm Ngữ mới làm bảng tổng kết, không thể để cho Trần Hán Thăng phá vỡ kế hoạch của mình. Cô phát cho mỗi người một bảng biểu kiểu excel: "Đây là chi phí, thu nhập và lợi nhuận của quán trà sữa từ khi khai trương đến nay, mọi người thấy có vấn đề gì không?"
Trần Hán Thăng cúi đầu nhìn, mới một tuần mà thu nhập chỉ có đi lên thế này chứng tỏ tăng trưởng tốt. Duy nhất có một ngày là đường cong hạ xuống, đây là thời điểm mấy người của tên béo đến quán phá rối.
Có điều, mặc dù thu vào nhiều, nhưng vốn bỏ ra không ít, dẫn đến lợi nhuận không cao. Điều này không phù hợp với tiêu chuẩn của cửa hàng trà sữa cho lắm.
Hồ Lâm Ngữ cố tình dừng lại một chút, để mọi người có thời gian xem bảng biểu, sau đó mới nói: "Mặc dù việc làm ăn không tệ, nhưng tiền lợi nhuận chẳng là bao, mọi người biết nguyên nhân không?"
Trần Hán Thăng không lên tiếng, bởi điểm tập trung của hắn không phải quán trà sữa. Còn Thẩm Ấu Sở không biết cách phát biểu trong tập thể. Về phần mấy sinh viên năm nhất và Diệp Học Lan chỉ im lặng, cuối cùng Hồ Lâm Ngữ vừa đưa ra câu hỏi vừa tự trả lời nó.
"Có ba nguyên nhân."
Hồ Lâm Ngữ chỉ vào bảng biểu nói: "Đầu tiên, chi phí mua sắm vật liệu của chúng ta quá cao. Hoa quả là đồ tươi nhất, sữa đặc là thứ tốt nhất, đã thế quy cách đóng gọi cũng là hạng nhất. Thứ hai, tiền điện nước, tiền thuê nhà, tiền công nhân viên, kể cả tiền sửa sang trước đó cũng tính vào, đây là con số vô cùng lớn. Thứ ba, chính là. . ."
Hồ Lâm Ngữ nhìn Trần Hán Thăng, sau đó Trần Hán Thăng chủ động tiếp lời: "Thứ ba chính là tôi chủ động yêu cầu chúng ta trích ra 20% tiền lời. Số tiền này không được động đến, bởi vì trường học cho chúng ta mượn nơi này, ngoại trừ tiền thuê đáng phải trả ra, cần phải trả một số ân tình trong đó. Nên số tiền này được dùng cho việc trả ơn."
"Thật ra, nếu lãnh đạo trường đã cho chúng ta thuê nơi này, thì trong đó đã có sự tín nhiệm và cổ vũ với chúng ta. Vậy tại sao chúng ta phải bỏ nhiều tiền như vậy?"
Hồ Lâm Ngữ nghĩ đến việc phải bỏ 20% thu nhập để duy trì quan hệ, mà đau lòng.
"Chuyện này nói ra thì phức tạp, với lại nó không phải chủ đề để thảo luận. Tóm lại, số tiền kia không được đụng đến."
Nếu nói Hồ Lâm Ngữ mạnh mẹ, thì Trần Hán Thăng là loại cố chấp không nói lý: "Cậu nên đổi lại cách suy nghĩ của mình. Nếu trường học không cho chúng ta mượn nơi này, vậy cậu có cơ hội đứng đây suy nghĩ đến việc tính toán lợi nhuận không?"
Hồ Lâm Ngữ không nói thêm nữa. Dù sao Trần Hán Thăng là người bỏ tiền, sự việc hắn quyết định khó mà từ chối được.
"Vậy chúng ta suy nghĩ việc làm thế nào để tiết kiệm chi phí. Thật ra cũng chẳng có gì phải suy nghĩ nhiều, bởi vì điều thứ 2 và thứ 3 là cố định."
Hồ Lâm Ngữ chỉ vào cột chi phí: "Vậy chúng ta ở số liệu mua sắm vật liệu và quy cách đóng gói bàn một chút. Mọi người cho chút ý kiến riêng xem nào."
Mấy cô gái sinh viên năm nhất thấy Hồ Lâm Ngữ nhìn mình chằm chằm, thì ai nấy lắp ba lắp bắp nói.
"Em cảm thấy kiểu cách đóng gói của chúng ta quá tốt rồi, mà khách hàng dùng xong cũng ném đi, có chút lãng phí."
"Quán trà sữa ở nhà ăn bên kia, toàn sử dụng loại cốc dùng một lần mỏng như tờ giấy."
"Chúng ta có nên đổi giống như họ không, làm vậy sẽ bớt được chi phí."
. . .
Nhóm sinh viên năm nhất đưa ra quan điểm về việc đóng gói. Còn Diệp Học Lan suy nghĩ chút rồi nói: "Trước đó, tôi làm việc ở cửa hàng trà sữa ngay chợ Nghĩa Ô, lúc đó bà chủ sẽ đưa ra quy định giảm bới lượng hoa quả và sữa bò bỏ vào, thêm một chút đá là được. Mặt khác, sữa bò không nhất định phải loại tốt nhất."
Quan điểm của Diệp Học Lan ở vấn đề công thức làm. Thật ra, Hồ Lâm Ngữ nghiêng về phía ý kiến mấy cô sinh viên năm nhất hơn, nhưng cô vẫn nhìn về phía Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng trực tiếp nói: "Quy chuẩn đóng gói không thể đổi, đây là điểm đặc biệt của cửa hàng Ngộ Kiến. Chúng ta phải đứng ở góc độ của người tiêu dùng mà phân tích nhu cầu mua trà sữa của họ, thật ra hương vị không phải là điểm chính, mà chúng ta cung cấp cho họ không gian và kiểu cách đóng gói mới là cơ sở."
"Không thể đổi cách đóng gói, đổi rồi sẽ không đối xứng với không gian cửa hàng. Không có gì đặc biết, uống ngon cũng chẳng có tác dụng gì."
Trần Hán Thăng mỉm cười: "Đây là cốc trà sữa có giá từ 4-7 tệ, nó không thể giúp con người tăng IQ, càng không thể giúp sinh viên chống trượt. Tôi thấy phương án của tiểu Diệp là phù hợp nhất."
Hồ Lâm Ngữ do dự: "Làm vậy khác nào ăn bớt, cắt xén nguyên liệu, kiểu gì cũng bị mắng."
"Làm vậy sao gọi là cắt xén nguyên liệu chứ?"
Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: "Làm ăn lỗ vốn là hành động ngu ngốc. Mình còn chưa cao thượng nhân ái đến vậy, chỉ dựa vào tình cảm thì không thể nào tiếp tục bước tiếp được. Đầu tiên, chúng ta phải kiếm tiền, kiếm được tiền rồi mới có sức mà sinh tồn, mới có tư cách suy nghĩ việc phát triển. Một khi phát triển đến mức độ nhất định, thì mới nên suy nghĩ đến tình thần, trách nhiệm với xã hội được."
Hồ Lâm Ngữ không phản bác được, vì Trần Hán Thăng không hề nói sai.
Tại phương diện pha chế, Diệp Học Lan có quyền lên tiếng lớn nhất. Cô đưa ra mấy cách làm, nhưng nghe kiểu gì Hồ Lâm Ngữ đều có cảm giác cách làm của 'gian thương' . Nhưng Trần Hán Thăng lại đồng ý tất cả.
"Sạch sẽ và vệ sinh đặt ở vị trí đầu tiên. Linh hồn của quán trà sữa này không phải ở hương vị, luôn duy trì hoàn cảnh đi trước thời đại một bước là được rồi." Trần Hán Thăng đưa ra một câu tổng kết.
Tan họp, Hồ Lâm Ngữ vẫn còn lo lắng: "Tôi lo, cửa hàng sẽ bị các bạn học mắng chửi mất."
"Ai rảnh vậy chứ? Thật ra, hương vị chẳng có gì thay đổi, thích chửi là chửi sao?"
Trần Hán Thăng thản nhiên nói: "Kể cả chúng ta hạ mức nguyên liệu đến thấp nhất, vẫn hơn xa nguyên liệu của mấy cửa hàng trà sữa kia."
Hồ Lâm Ngữ thở dài. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với công việc làm ăn, còn Trần Hán Thăng tất nhiên không chịu lỗ vốn, hắn sẽ không bỏ tiền ra để mua về tình cảm.
Còn Diệp Học Lan đã có thời gian bươn trải ngoài xã hội nên cô hiểu rõ tình huống. Cuối cùng, cô kéo theo Hồ Lâm Ngữ ra ngoài mua sắm, vừa đi vừa giải thích cho cô.
Trần Hán Thăng chuẩn bị về phòng ký túc xá, lại nhìn thấy Thẩm Ấu Sở đứng đó không chịu đi đâu.
"Có việc gì sao?"
Trần Hán Thăng nhéo nhéo khuôn mặt Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở gật đầu.
"Liên quan đến chi phí?" Trần Hán Thăng hỏi dò.
Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn 'ừ' một tiếng.
Trần Hán Thăng mỉm cười, nắm bàn tay Thẩm Ấu Sở kéo hai người ngồi xuống.
"Có một số chuyện không thể nói rõ cho mấy người Hồ Lâm Ngữ được."
Trần hán Thăng chẳng có gì phải giấu Thẩm Ấu Sở cả, nên từ tốn giải thích: "Lúc trước, viện trưởng Lục cho mình mượn lại nhà kho này có điều kiện chính là giảm bớt số lượng học sinh nghèo trong trường học. Trong đó cũng có một phần lý do là coi trọng sự phát triển của Hoả Tiễn 101, và tiềm lực cá nhân mình. Nhưng tóm lại đó chỉ là nguyên nhân ngoài rìa."
"Nhưng một khi làm việc, không thể luôn dựa vào nguyên nhân người khác yêu thích mình, mà phải học cách có ơn tất báo. Cho nên, mình muốn bỏ ra 20% lợi nhuận để cảm ơn."
Trần hán Thăng chỉ vào toà nhà hành chính của trường: "Mình muốn dựa vào lý do này, tạo cơ hội bước lên con thuyền của viện trưởng Lục. Chúng ta có rất nhiều anh chị đi trước làm trong thể chế, một số làm ở xí nghiệp nhà nước, lại thêm một vài người lập công ty. Đây là tài nguyên xã hộ tiềm ẩn, mà người có thể tập hợp chúng lại là viện trưởng Lục."
Thẩm Ấu Sở lộ ra vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê, rất hiên nhiên cô không hiểu cách giải thích về mối 'quan hệ' mà Trần Hán Thăng vừa nói.
Trần Hán Thăng mỉm cười: "Không hiểu cũng không sao, mình hiểu là được. Đưa cậu về ký túc xá nhá?"
Thẩm Ấu Sở lắc đầu, đứng lên đi về phía mấy bộ bàn ghế bằng mây bên ngoài cửa hàng trà sữa: "Có một số bạn học định đến đây học, sau đó nhìn ra cửa hàng chẳng còn chỗ thì ra về. Nếu sắp xếp lại mấy bộ bàn ghế lại gần thêm chút nữa, sẽ dư ra vài chỗ trống để bỏ thêm bộ bàn ghế khác. Làm như vậy, cửa hàng sẽ bán thêm được trà sữa, chúng ta có thể kiếm thêm ít tiền. . ."
Trần Hán Thăng yên lặng nhìn lại. Cách làm này của Thẩm Ấu Sở là duy trì chất lượng, cần ít lãi những bán ra nhiều hơn, nhưng cách làm này khá mệt.
Ngay từ đầu, Thẩm Ấu Sở nói chuyện khá bình thường, nhưng sau đó thấy Trần Hán Thăng nghiêm túc nghe mình nói. Thì cách cô nói chuyện ngày càng thiếu tự tin, giọng nói cũng dần nhỏ đi, cuối cùng đứng dưới ánh trăng sáng, ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng.
"Cậu cảm thấy việc giảm bớt chi phí bằng cách ăn bớt nguyên liệu là không tốt?" Trần Hán Thăng hỏi.
Thẩm Ấu Sở gật đầu.
"Bởi vì lương tâm không muốn?"
Trần Hán Thăng nắm chặt đôi tay nhỏ của Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng: "Vì mình không muốn nhìn thấy cậu bị chửi."