"Mình không sợ bị mắng."
Trần Hán Thăng không hề cố kỵ nói: "So với tiệm trà sữa trên tầng hai nhà ăn thì cửa hàng của chúng ta đã xem như có lương tâm, ai dám mắng mình?"
Thẩm Ấu Sở cúi đầu không nói lời nào.
Đôi khi Thẩm Ấu Sở khá là bướng bỉnh, giống hồi đầu năm bùng nổ bệnh dịch, mặc kệ Trần Hán Thăng ghét mùi tùng lam cỡ nào, Thẩm Ấu Sở đều sẽ cầm theo cái chén nhỏ, đúng hạn bưng nước thuốc đến tận tay của hắn.
Trần Hán Thăng khẽ thở dài:
"Thêm bàn thì phỏng chừng mấy cậu sẽ càng bận rộn hơn."
Thẩm Ấu Sở lắc đầu, nói:
"Không . . . không sao."
Ánh đèn bên trong và ngoài tiệm trà sữa đã tắt, dưới đất chỉ có ánh trăng cuối thu tĩnh lặng cô quạnh, ngẫu nhiên có học sinh nữ chạy đêm giảm béo ngang qua đây, bọn họ tò mò đánh giá cặp nam nữ này.
Thẩm Ấu Sở có chút ngượng ngùng, rút tay ra nói:
"Vậy mình về ký túc xá đây."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Ừ, đi đi."
"Cậu nhớ ngủ sớm đó."
Thật ra Thẩm Ấu Sở rất muốn Trần Hán Thăng đưa mình về, nhưng hắn không nhắc thì cô cũng sẽ không chủ động yêu cầu, xoay người chậm rãi đi hướng ký túc xá nữ.
Trần Hán Thăng yên lặng đứng tại chỗ. Không biết từ khi nào Đoàn Viên bò ra khỏi ổ nhỏ bên cạnh, vươn đuôi nhỏ dụi vào ống quần của Trần Hán Thăng.
"Mẹ của con tuy vẫn còn khờ, nhưng dường như hiểu cách thích ứng hơn trước kia, còn biết thông qua tăng thêm số lượng khách hàng kiếm doanh thu."
Trần Hán Thăng ngồi xổm xuống chỉ vào đầu nhỏ của Đoàn Viên:
"Nói đi, có phải là mi dạy cho cô ấy không?"
"Meo!"
Đoàn Viên kêu một tiếng, hai con mắt tựa như lưu ly trong đêm tối.
"Không phải hả."
Trần Hán Thăng đứng lên, đá Đoàn Viên tránh ra:
"Vậy ta đi đưa mẹ của mi về, xem như là phần thưởng trưởng thành."
Trần Hán Thăng nói xong sải bước dài đuổi theo.
Đoàn Viên lăn một vòng dưới đất đứng lên, kêu "meo meo" hướng bóng lưng tên chủ mất dạy.
Có lẽ nó cũng thấy kỳ lạ, tại sao tên này cứ thích ăn hiếp mình như thế.
Từ sân vận động đến ký túc xá nữ của Tài Viện đi bộ khoảng mười phút, tính tình Thẩm Ấu Sở dịu dàng, bước chân chậm, đến cửa tòa nhà dạy học thì bị Trần Hán Thăng đuổi theo kịp.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân rất nặng của Trần Hán Thăng từ xa đã chui vào tai Thẩm Ấu Sở, cô quay đầu phát hiện là Trần Hán Thăng, thế là đứng dưới đèn đường kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng Trần Hán Thăng không giảm tốc độ, nhìn bóng dáng càng lúc càng gần sắp đụng vào mình, Thẩm Ấu Sở muốn né nhưng sợ hắn không thắng lại được sẽ vấp ngã, cô nhắm mắt lại ôm chặt cuốn sách trong ngực.
Bỗng soạt một tiếng, Thẩm Ấu Sở cảm giác chính mình bị ôm lên, dưới chân cách mặt đất, bên tai có tiếng gió vù vù, dường như đang xoay vòng vòng.
Thì ra Trần Hán Thăng lợi dụng quán tính, một tay ôm lấy Thẩm Ấu Sở xoay một vòng.
Lộp bộp!
Sách vở rơi đầy đất.
"Sao cậu không la lên?"
Trần Hán Thăng kỳ lạ hỏi, nếu là Tiểu Ngư Nhi chắc chắn đã hưng phấn ôm lấy chính mình, hô to "Xoay thêm vòng nữa" .
Thẩm Ấu Sở thì chỉ oán trách liếc nhìn Trần Hán Thăng, nhẹ vỗ vai hắn ý bảo buông mình xuống.
Trần Hán Thăng giỡn nhây:
"Vậy cậu giật mình hét lên một câu đi, nếu không thì chán chết."
Thẩm Ấu Sở mím môi không nói lời nào. Một số học sinh vừa tan buổi học tối nên bước ra tòa nhà dạy học, bọn họ tự nhiên cũng nhìn thấy bóng dáng ôm nhau dưới đèn đường.
Thẩm Ấu Sở càng thêm ngượng ngùng, xấu hổ không dám đối mặt, theo bản năng vùi đầu vào ngực Trần Hán Thăng, chờ đám học sinh đi xa mới ngước đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đỏ rực.
Trần Hán Thăng ghẹo gái xong thì cười híp mắt thả tay ra. Thẩm Ấu Sở vuốt tóc mai, nhặt sách lên.
"Chúng ta còn học môn này à?"
Trần Hán Thăng tùy ý lật sách, hắn bây giờ đi học tùy duyên, nếu không phải bị bạn cùng phòng kéo đi thì hắn cũng không biết cửa phòng học nằm ở hướng nào.
Thẩm Ấu Sở gật đầu, trong vở của cô luôn có những ghi chú trọng điểm.
Hai người cùng nhau đi đến tòa nhà ký túc xá nữ.
Thẩm Ấu Sở nói nhỏ:
"Mình có đan bao tay và khăn quàng cho chú với dì."
"Thì sao, có phải cậu đan cho mình đâu."
Trần Hán Thăng vô tâm vô phế nói, như một tên lưu manh huýt sáo hướng hành lang công viên nhỏ.
Đó là nơi nhiều cặp đôi học sinh tâm sự chim chuột, tiếng huýt sáo của Trần Hán Thăng làm nhiều đôi uyên ương hoảng hồn, tiếng sột soạt giống như đang sửa sang lại quần áo.
"Mình cũng đan rồi."
Thẩm Ấu Sở ngây thơ nói:
"Nhưng đan cho chú và dì trước."
"À, vậy ngày mai đưa cho mình, mình gửi cho Lão Trần."
Trần Hán Thăng vẫy tay nói: "Được rồi, cậu vào ký túc xá đi."
Nhìn Thẩm Ấu Sở đi vào tòa nhà ký túc xá, Trần Hán Thăng đột nhiên có chút lo lắng.
Lúc lên đại học năm nhất, dù Thẩm Ấu Sở lo cho chính mình bị mắng, đại khái cũng không nghĩ ra cách thu hẹp khoảng cách bàn ghế, cố gắng đặt nhiều vị trí hơn trong phạm vi hữu hạn, tăng số lượng khách hàng.
"Tiểu Ngư Nhi dường như cũng đang trưởng thành, hơn nữa tốc độ càng nhanh."
Trần Hán Thăng ngước nhìn trời, thở ra làn khói trắng:
"Làm kẻ cặn bã thật là càng lúc càng khó khăn."
······
Thứ ba, Trần Hán Thăng vẫn học chơi trong Tài Viện. Hôm nay chủ yếu là có hoạt động tiệc tối chào đón tân sinh của khoa nhân văn, hắn cũng không giúp được gì, cắn hạt dưa xem diễn tập, cống hiến duy nhất là kêu Nhiếp Tiểu Vũ trở về.
"Này, cô là bộ trưởng bộ đối ngoại đấy, sao mà cả ngày không thấy bóng người, chẳng lẽ định bỏ mặc hoạt động lớn trong khoa sao?"
Trần Hán Thăng 'hung hăng' phê bình Nhiếp Tiểu Vũ ngay trước mặt Thích Vi.
Điều này khiến Thích Vi rất ngượng ngùng, bộ đối ngoại tuy vắng người phụ trách nhưng hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ tài trợ, yêu cầu nhiều quá có vẻ chính mình quá mức quan liêu.
Nhiếp Tiểu Vũ thì không để bụng, lập tức xin lỗi Thích Vi. Sau khi dỗ cô rời đi, quay sang hỏi Trần Hán Thăng:
"Rốt cuộc ngài định chọn ai phụ trách bên Đại học Khoa học Kỹ thuật? Tôi và Thượng Băng đều cảm thấy Vương Tử Bác thích hợp nhất."
"Nếu là lúc bình thường thì giao cho Tử Bác được, nhưng gần đây cậu ta hơi kỳ lạ."
Tuy Trần Hán Thăng không biết Vương Tử Bác lại liên hệ với Hoàng Tuệ, nhưng vẫn phát giác sự khác lạ của cậu ta, ban đầu còn tưởng là vì trong nhà Vương Tử Bác gặp chuyện, về sau phát hiện không có chuyện đó, vậy thì kỳ lạ.
Dù 'cáo già' như Trần Hán Thăng cũng tuyệt đối không ngờ Vương Tử Bác đang lắc lư bên bờ vực 'chân chó' .
"Kỳ lạ chỗ nào?"
Nhiếp Tiểu Vũ nói sự thật:
"Vương Tử Bác chạy ký túc xá, phát truyền đơn, ngay cả thu dọn vệ sinh đều rất tích cực, hơn nữa yên phận hơn nhiều."
Trần Hán Thăng không lên tiếng, ngồi bên dưới nhìn hai người chủ trì ở trên đài tập luyện.
Hai MC một nam một nữ đều là học sinh có chút tiếng tăm của Tài Viện. Đặc biệt là nữ sinh có khí chất rất tốt, vóc dáng cao kều mặc váy ngắn dự tiệc màu đỏ, khi đi lộ ra hai bên đùi trắng nõn, nam sinh xem diễn tập bị cô hấp dẫn một nửa sự chú ý.
Tính tình Nhiếp Tiểu Vũ hơi nóng nảy, thấy Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm đùi của người ta thì không kiềm được trợn trắng mắt: "Quyết định nhanh một chút, ngày mốt tôi chỉ có môn học buổi sáng rồi sẽ đi bên Đại học Đông Đại một chuyến, thị trường bên Đại học Khoa học Kỹ thuật coi như ổn định rồi."
"Được rồi, nếu cô và Thượng Băng đều nói Vương Tử Bác thích hợp nhất, vừa lúc tôi cũng muốn xem cậu ta có thể làm ra trò gì."
Trần Hán Thăng không tiếp tục do dự:
"Quyết định Vương Tử Bác là người phụ trách thị trường chuyển phát nhanh khu vực Khoa học Kỹ thuật Kiến Nghiệp – Sư phạm Kiến Nghiệp - Trường Cảnh sát – Đại học Kiến Nghiệp!"