Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251: Phát Hiện Kho Báu Sớm Hơn Hai Năm Rưỡi

Chương 251: Phát hiện kho báu sớm hơn hai năm rưỡi Chương 251: Phát hiện kho báu sớm hơn hai năm rưỡi

Trần Hán Thăng rốt cuộc sắp xếp xong người phụ trách thị trường chuyển phát nhanh bên Đại học Khoa học Kỹ thuật, Nhiếp Tiểu Vũ thở phào.

Đứng ở góc độ của Nhiếp Tiểu Vũ thì thấy Vương Tử Bác là người thích hợp nhất, điều đầu tiên chắc chắn mà quan trọng nhất là trung thành, cô ấy không hiểu tại sao Trần Hán Thăng cứ do dự.

"Vậy ngày mốt tôi đi nói với cậu ấy, sắp tới chúng ta chuẩn bị mở ra thị trường chuyển phát nhanh ở bốn trường học Đại học Đông Đại Đại - Học viện Thể dục - Học viện Kiểm toán - Học viện Nghệ thuật."

Nhiếp Tiểu Vũ hơi hưng phấn nói:

"Chờ tới lúc ấy là chúng ta sẽ có được thị trường chuyển phát nhanh của tất cả đại học Kiến Nghiệp."

"Đúng vậy."

Trần Hán Thăng nói thêm vào:

"Còn mở ra một nhiệm vụ đặc biệt – sinh viên còn đi học chính thức mở công ty, từ nay Nhiếp Tiểu Vũ của chúng ta sẽ thăng chức tăng lương, làm quản lý, giữ chức CEO, gả cho trai giàu đẹp, đi lên đỉnh cao đời người, có phải kích thích không?"

"Xì."

Nhiếp Tiểu Vũ khinh thường nói:

"Tôi không thèm gả cho trai giàu đẹp, tôi thích con trai thành thực hơn."

"Thấy bạn nối khố Vương Tử Bác của tôi thế nào?"

"Không đủ đẹp trai."

"Ui chà, phụ nữ đúng là sinh vật trái lương tâm."

Bảy giờ tối, tiệc tối nghênh đón tân sinh khoa nhân văn năm 2003 bắt đầu đúng giờ. Lần này Trần Hán Thăng công khai ngồi ở hàng đầu, nhớ năm ngoái hắn lỡ ngồi ở chỗ này, đắc tội phó chủ tịch của khoa nhân văn lúc đó là Hồ Tu Bình.

Ngồi cạnh hắn là Thích Vi và một phó chủ tịch khác, Đông Lệ, một chị học năm ba dân tộc thiểu số giỏi ca múa.

Phó viện trưởng Lục Cung Siêu năm ngoái đã đến tham gia, nhưng đó là vì dịp lễ kỷ niệm thành lập trường năm mươi năm, năm nay đại biểu nhà trường chỉ có Vu Dược Bình và Quan Thục Mạn, chủ nhiệm khoa nhân văn Bàng Văn Lượng ngồi ở vị trí chính giữa.

"Cô giáo Quan, theo như thông tin không tin cậy thì có người nói đã thấy cô cùng một anh đẹp trai đi dạo phố ở cổng chợ Tân."

Trần Hán Thăng vươn đầu ra, miệng ba hoa đùa giỡn: "Khi nào thì cô dẫn người đến cho chúng em xem vậy?"

Quan Thục Mạn vẫn giữ tạo hình đen dài thẳng, cô ấy làm công việc trong đoàn ủy thời gian dài, đại khái nắm rõ đặc điểm tính cách của những học sinh cán bộ đoàn ủy này.

Năng lực của Trần Hán Thăng thì miễn bàn, da mặt cũng không cần nói nhiều, cá tính rất nổi bật, hắn từng lên cơn giận đuổi tất cả thành viên của bộ quan hệ đối ngoại, xem như để lại tên trong lịch sử đoàn ủy ở Học viện Tài chính.

Quan Thục Mạn dùng ngón tay vén tóc dài trên trán ra sau, mỉm cười đáp:

"Thông tin không đáng tin cậy mà cậu còn truyền bá lung tung, bạn học Trần Hán Thăng, có muốn học về pháp luật tội phỉ báng không?"

Trần Hán Thăng nhe răng cười, Vu Dược Bình ở một bên đá lông nheo, thuốc lá tên mập này đang hút là được Trần Hán Thăng đưa cho.

Chủ nhiệm khoa Bàng Văn Lượng nâng gọng kính nói:

"Sắp diễn văn nghệ rồi."

Trần Hán Thăng ngồi thẳng người, hắn và Bàng Văn Lượng không quen thuộc, nhưng chắc Bàng Văn Lượng biết trong khoa của mình có học sinh như vậy.

"Tứ ca quá dữ."

Kim Dương Minh ngồi ở hàng ghế thứ hai vỗ vai của Trần Hán Thăng:

"Dám đùa giỡn cả cô giáo, không hổ là trưởng phòng 602."

Trần Hán Thăng khiêm tốn khoát tay: "Chỉ cần lá gan to, dám cho cô giáo. . . lo xem tiệc tối đi! Đệt, uổng công bố xếp chỗ VIP cho mấy người!"

Nhóm người Kim Dương Minh vốn không thể ngồi ở hàng thứ hai, nhưng ai kêu phòng 602 có nhân vật như Trần Hán Thăng, nên được xếp vào hàng ghế thứ hai, miễn cưỡng thực hiện mục tiêu vĩ đại "mình giàu trước rồi nâng đỡ người khác giàu theo" .

"Thưa các vị lãnh đạo tôn kính, các bạn học, chào buổi tối tất cả mọi người, hoan nghênh tham gia tiệc tối của Khoa Nhân văn năm 2003, tôi là MC Hà Sướng, còn đây là MC Mạc Lỵ."

Sau khi hai MC giới thiệu, tiệc tối đón người mới cứ như thế bắt đầu, bên dưới vang tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Trần Hán Thăng lúc này cũng mới biết hai nam nữ MC tên Hà Sướng và Mạc Lỵ.

Trần Hán Thăng xem tiệc tối cũng không yên phận được, nói giỡn với Thích Vi:

"Nam sinh tên Hà Sướng này sao còn dặm phấn lên mặt thế này, ngó bộ dạng là thấy cặn bã rồi."

Nào ngờ Thích Vi liếc hắn một cái:

"Cậu nói đúng, tên kia thật sự không phải thứ tốt, năm đó còn gây ra một trận lộn xộn lớn."

"Ồ?"

Trần Hán Thăng hóng chuyện ngay:

"Mau kể nghe chơi."

Thích Vi nhìn quanh:

"Đợi sau này có dịp đi, nói bây giờ không tiện, trong trường chúng ta có đầy tin về tên này."

Thích Vi còn kiêng dè vì mình là chủ tịch hội học sinh, phải chú ý hành động lời nói.

Trần Hán Thăng bĩu môi, ngửa người ra dựa vào ghế mềm hàng đầu xem biểu diễn.

Loại tiệc tối này đương nhiên chất lượng không cao, toàn bộ đều là học sinh mới năm nhất và một số học sinh năm hai tập luyện rồi diễn xuất, cùng lắm là làm cho náo nhiệt thôi.

Cũng để nói cho học sinh năm nhất rằng, bắt đầu từ bây các người đã là sinh viên!

Đám sinh viên thì dào dạt hứng thú, đặc biệt là khi bạn học cùng lớp lên đài biểu diễn, tiếng hoan hô và hét lớn không ngớt. Có nữ sinh năm nhất lộ rốn nhảy điệu múa đương đại xong tiếng vỗ tay lớn đến mức đau màng tai.

Trần Hán Thăng âm thầm nói với Thương Nghiên Nghiên:

"Nhảy xong bài này thì ong bướm cũng bay tới theo."

Thương Nghiên Nghiên cười cười:

"Đúng nhỉ."

Nhưng Kim Dương Minh ngồi hàng sau ỷ vào mình là anh lớp lớn năm hai, luôn dùng ánh mắt có tính phê phán để soi mói, lúc thì nói không nhảy đúng nhịp, khi thì bảo cúi lưng chưa đủ dẻo, tóm lại là tỏ vẻ ta đây rành sáu câu.

Trần Hán Thăng cảm thấy phiền, không kiềm được chọt một câu:

"Người ta có dáng đẹp thế này thì nhảy kiểu gì chẳng được, chỉ đứng yên thôi đã mát mắt rồi."

Kim Dương Minh ngây ra một lúc, chắp tay nói: "Tứ ca nói hay lắm."

Hai MC thấy em lớp dưới xinh đẹp được ủng hộ như vậy thì thuận miệng thảo luận trong khoa nhân văn của Tài Viện "ai xinh nhất" .

Nữ MC Mạc Lỵ nói:

"Anh Hà, em lớp dưới vừa rồi rất đẹp, có thể nào lấy được ngôi hoa hậu năm nhất của khoa chúng ta lần này không nhỉ?"

"Cái này thì khó nói."

Hà Sướng mặc đồ tây thẳng thớm cười nói:

"Bởi vì Tài Viện chúng ta khác với những trường khác, thí dụ như Đại học Đông Đại Đại ở phía đối diện, nghe nói trước kia có hoa khôi của trường được muôn người ngước nhìn, chẳng qua về sau chuyển đi, nhưng loại tình huống này sẽ không bao giờ phát sinh ở Học viện Tài chính, cô biết tại sao không?"

Mạc Lỵ phối hợp lắc đầu, nói:

"Không biết nữa, anh Hà giải đáp thắc mắc đi."

"Bởi vì Tài Viện chúng ta có quá nhiều người đẹp, cô sẽ không biết khi nào, ở đâu đào móc ra một người đẹp."

Hà Sướng cố ý nói khẽ:

"Có người nói với tôi rằng tiệm trà sữa mới mở ở sân vận động có một nữ sinh đẹp nhất Tài Viện, ban đầu tôi không tin, mãi khi có lần quan sát từ xa, cô đoán xem thế nào?"

"Thế nào cơ?"

Lần này không chỉ mình MC nữ cảm thấy hứng thú, học sinh ở bên dưới cũng cố gắng không phát ra tiếng động, tập trung lắng nghe.

Hà Sướng thấy mọi người bị gợi lên sự chú ý mới vừa lòng ho khan một tiếng:

"Lúc đó cô ấy và một nữ sinh nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên toát ra phong tình, tôi muốn dùng một câu thơ của Từ Chí Ma hình dung, đẹp nhất là nét dịu dàng của cái cúi đầu ấy, thẹn thùng tựa đóa sen trắng run rẩy trong gió lạnh*."

(*) Trích từ tác phẩm Sa Dương Na Lạp – tặng cho cô gái Nhật Bản. Từ Chí Ma tả về sự dịu dàng, thẹn thùng yêu kiều của cô gái Nhật lúc hai người từ biệt nhau. Sa dương na lạp có nghĩa là Sayonara – tạm biệt trong tiếng Nhật.

"Ôi, khoa trương vậy à? Có thật không?"

MC nữ cất cao giọng một chút, đại khái có chút không phục.

"Đương nhiên là thật."

Hà Sướng không kiềm được giơ ngón tay cái lên:

"Tôi cảm thấy cô ấy là nữ sinh đẹp nhất Tài Viện, kho báu rực rỡ như vậy thật sự không nên bị mai một, hoan nghênh mọi người theo đuổi . . ."

"Trần ca."

Kim Dương Minh ở phía sau đột nhiên đẩy nhẹ.

Trần Hán Thăng quay đầu lại.

Kim Dương Minh nhìn sân khấu đằng trước:

"Thằng ngốc này đang nói về Thẩm Ấu Sở đúng không?"

"Trừ cô ấy ra còn ai nữa."

Trong đầu Trần Hán Thăng suy nghĩ chẳng lẽ Thẩm Ấu Sở sắp bày ra hình dáng sớm hơn hai năm rưỡi sao?

Và còn MC nam tên Hà Sướng nữa, cố ý nói chuyện này ở chốn đông người.

Vui rồi đây, em trai.

Bình Luận (0)
Comment