Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252: Kẻ Cặn Bã Chính Hiệu

Chương 252: Kẻ cặn bã chính hiệu Chương 252: Kẻ cặn bã chính hiệu

Nói đến quan hệ giữa Thẩm Ấu Sở và Trần Hán Thăng thì không chỉ có bạn cùng phòng 602 biết, bạn học trong lớp 2 hành chính công cũng lờ mờ đoán được đại khái. Một số cán bộ hội học sinh chơi thân với Trần Hán Thăng, thí dụ như Trần Thiêm Dụ, Thích Vi, Mục Văn Linh đều biết.

Nhưng mọi người lười tuyên truyền, một là vì không cần thiết cố ý công khai, hai là e dè học sinh vô lại như Trần Hán Thăng.

Kim Dương Minh mới nói chuyện với Trần Hán Thăng xong, Thích Vi không bận tâm thân phận gì nữa, lập tức phanh phui hết lý lịch của Hà Sướng.

"Đừng nhìn Hà Sướng hiện tại năm ba, thật ra nên học năm tư, gã học lại một năm."

"Ban đầu gã không ở khoa nhân văn chúng ta, trước kia ở khoa kế toán."

"Lúc ấy Hà Sướng ỷ vào mình nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, bề ngoài ưa nhìn, từng làm một nữ sinh cùng khoa lớn bụng nhưng không chịu nhận cái thai đó."

"Người nhà của nữ sinh đến trường học bắt đền, nhưng cha mẹ của Hà Sướng có chút thế lực, cứng rắn cùng trường học đè ép chuyện này, cô gái sẩy thai, Hà Sướng cũng chỉ là tạm nghỉ học một năm."

"Hiện tại học sinh năm nhất, năm hai đều không biết chuyện này, dù là năm ba cũng ít người biết. Đừng thấy gã làm MC trong khoa nhân văn có vẻ ngon lành lắm, việc xấu xa này vĩnh viễn không rửa sạch."

······

Trần Hán Thăng nhìn Hà Sướng ở trên đài dõng dạc nói chuyện, hỏi nhỏ:

"Nữ sinh năm đó thì sao?"

Thích Vi khẽ thở dài:

"Còn đi học, đang học năm tư, trước kia là đàn chị hoạt bát, hiện tại giống như là cái xác biết đi, tôi phỏng chừng chị ấy ước gì ăn sống Hà Sướng."

"Trường học xử lý như vậy thật bất công!"

Kim Dương Minh đột nhiên chen lời, lòng đầy căm phẫn, cậu ta luôn nằm úp sấp lưng ghế nghe lén.

Thích Vi giật mình, lườm Kim Dương Minh:

"Cha mẹ Hà Sướng cho tiền bồi thường, trường học dùng bằng tốt nghiệp uy hiếp chị ấy, một cô gái làm sao đấu lại những người này?"

"Hèn gì buổi chiều diễn tập chị không quan tâm tên Hà Sướng này."

Trần Hán Thăng cười nói: "Nguyên nhân là đây."

"Cậu còn cười được hả?"

Thích Vi nhíu mày nói:

"Không biết thằng cặn bã này có phải chuyển mục tiêu vào Thẩm Ấu Sở không, cậu phải chú ý chút."

Trần Hán Thăng không đáp lại, im lặng một lúc bỗng hỏi:

"Mấy cậu nói xem Hà Sướng có biết quan hệ giữa Thẩm Ấu Sở và mình không?"

"Tất nhiên biết."

Kim Dương Minh nói ngay:

"Lúc nãy thằng chó này nói chuyện còn liếc qua bên Tứ ca, sao mà qua mắt của ông đây được."

Thích Vi ngẫm nghĩ nói:

"Tôi cũng cho rằng gã biết, cậu nổi tiếng ở Tài Viện như vậy, tiệm trà sữa khai trương tặng đồ uống miễn phí cho hội học sinh cả học viện, tuy gã không nằm trong hội học sinh nhưng có quan hệ khá tốt với Trần Thiêm Dụ."

Trần Hán Thăng nhìn về hướng Thích Vi.

Thích Vi nhún vai nói:

"Bọn họ thuộc giới rich kid trong Tài Viện, khác với giới bình dân chúng ta."

"Tài Viện làm quái gì có cái gọi là giới rich kid."

Trần Hán Thăng khinh thường nói:

"Nếu ở Đại học Kiến Nghiệp hoặc là Đại học Đông Đại thì còn hợp lý, khoe khoang trong học viện hạng hai thì không ăn t"

"Ôi, làm gì có ai nói trường học của mình như vậy."

Thích Vi giả vờ tức giận, tiếp đó nhìn sân khấu:

"Tiết mục tiếp theo bắt đầu rồi, người chủ trì cũng đi xuống, sau khi kết thúc tiệc tối tôi sẽ nói tiếp cho cậu nghe."

"Không cần."

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Bọn họ xuống dưới vừa lúc, tôi gọi lại hỏi luôn."

"Này!"

Thích Vi còn chưa kịp ngăn cản đã thấy Trần Hán Thăng ngoắc tay với hai MC.

Hà Sướng giả vờ không nhìn thấy, không may là Mạc Lỵ biết Trần Hán Thăng, cô ta vốn là học sinh của khoa nhân văn. Mạc Lỵ khom lưng lặng lẽ đi qua, cố gắng không che tầm nhìn của người xem.

"Có chuyện gì hả chủ tịch Trần?"

Trần Hán Thăng khách khí nói:

"Làm phiền kêu Hà Sướng đến giùm."

Mạc Lỵ gật đầu, trở lại nói với Hà Sướng:

"Có người tìm anh."

Hà Sướng nhìn phương hướng Trần Hán Thăng ngồi, hỏi:

"Cậu ta là ai?"

"Anh thật sự không biết hay giả vờ vậy?"

Mạc Lỵ đánh giá Hà Sướng:

"Anh chuyển vào khoa của chúng tôi cũng hai tháng rồi nhỉ? Vậy mà không biết Trần Hán Thăng?"

"Ồ, là cậu ta à."

Hà Sướng giả vờ từ chối:

"Nhưng tôi còn bận công việc."

Mạc Lỵ nhắc nhở một câu:

"Nhưng cậu ấy luôn nhìn anh."

Hà Sướng liếc qua, đúng là Trần Hán Thăng đang nhìn chằm chằm vào mình, hành động không thèm che giấu đó hấp dẫn Bàng Văn Lượng, Vu Dược Bình, Quan Thục Mạn chú ý nhìn qua.

Hà Sướng không còn cách nào, vung cánh tay đi tới trước mặt Trần Hán Thăng, từ trên nhìn xuống hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Tiệm trà sữa ở sân vận động là tôi mở."

Trần Hán Thăng hỏi thẳng:

"Anh biết chuyện này không?"

Trần Hán Thăng hỏi không chút khách khí, giọng nói không nhỏ, ít nhất vài người xung quanh đều nghe được.

Hà Sướng không kiên nhẫn hỏi ngược lại:

"Biết thì sao? Không biết thì thế nào?"

Trần Hán Thăng gật đầu: "Nói vậy là biết, vào chùa thắp hương là quy củ, anh không thèm vái Bồ Tát, không chào một tiếng đã muốn lấy người của tôi đi, có phải là hơi tự tin vào mình quá chăng?"

Lời này nghe rõ là trách cứ, Hà Sướng cảm thấy mất mặt, lập tức nói:

"Là mày tự tin thì có, làm phó chủ tịch hội học sinh thôi mà tưởng mình ngon hả? Vào xã hội thì ai mà thèm nhận . . ."

Hà Sướng còn chưa nói xong, chủ nhiệm khoa nhân văn Bàng Văn Lượng nét mặt sa sầm nói:

"Sắp đến tiết mục tiếp theo, đi lên làm việc của mình đi."

"Xì!"

Hà Sướng xoay người, ném cho Trần Hán Thăng một ánh nhìn khinh khỉnh, sửa sang lại đồ tây rồi lên sân khấu.

Trần Hán Thăng đâu chịu nhịn khiêu khích như vậy, nhưng hắn không nổi khùng tại đây, phải nể mặt Bàng Văn Lượng. Hắn hỏi rõ tình huống cô gái nạo thai năm đó, còn chuyên môn xin phép nghỉ với Bàng Văn Lượng.

"Chủ nhiệm Bàng, em bỗng có việc bận, đi về trước."

Bàng Văn Lượng làm lãnh đạo của khoa nhiều năm, biết hiềm khích giữa các học sinh, nên vừa có ý cảnh cáo vừa có ý an ủi nói:

"Cậu là phó chủ tịch hội học sinh, cũng là một trong những điểm sáng của học viện chúng ta, có một số việc nhỏ nhịn được thì nhịn."

Trần Hán Thăng ngước đầu lên nhìn Bàng Văn Lượng, nghiêm túc nói:

"Cảm ơn chủ nhiệm Bàng nhắc nhở."

Trần Hán Thăng nói xong đi ra khỏi hội trường lớn, mấy bạn cùng phòng 602 nhìn rồi dứt khoát đi ra theo.

"Nói thật lòng."

Quan Thục Mạn nhìn bóng lưng của Trần Hán Thăng, khẽ nói với Vu Dược Bình:

"Đây là lần đầu tiên tôi hy vọng Trần Hán Thăng có thể nhấc lên chút gợn sóng, loại nam sinh không chịu trách nhiệm như Hà Sướng còn có thể tiếp tục đi học trong trường rất ghê tởm."

"Đừng nói lung tung."

Vu Dược Bình cẩn thận nhìn thoáng qua Bàng Văn Lượng:

"Hà Sướng có thể chuyển tới khoa nhân văn, thì đã trải qua chủ nhiệm Bàng đồng ý. Để tôi gửi tin nhắn cho Hán Thăng nhắc nhở một tiếng, cần chú ý chừng mực."

Quan Thục Mạn tò mò hỏi:

"Sao anh biết Trần Hán Thăng có thể thắng?"

Vu Dược Bình suy nghĩ một hồi, đáp: "Trực giác, là trước khi làm chuyện gì đã có dự cảm mãnh liệt."

. . .

Trần Hán Thăng đi ra trung tâm hội trường lớn, Dương Thế Siêu ở sau lưng gọi hắn lại:

"Lão Tứ, thằng chó đó láo quá, mày định nhịn cơn tức này sao?"

"Mấy người thấy tao giống loại nhát cáy cúi đầu cho qua chuyện không?"

Trần Hán Thăng ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân nghiền vài cái:

"Hồi năm nhất tao đã dám công khai chống lại phó chủ tịch hội học sinh, ổn định hài hòa không có trong từ điển của thằng này."

Lý Quyến Nam đi theo Trần Hán Thăng làm lâu năm trong Hỏa Tiễn 101, quá rành phần tính cách thô bạo của Trần Hán Thăng, có chút lo lắng nói: "Chủ nhiệm Bàng vừa mới cảnh cáo."

"Tao tự biết chừng mực."

Trần Hán Thăng phất tay:

"Mấy người đi chơi đi, tao đi sắp xếp chút."

Bạn cùng phòng nhìn nhau một cái, cũng lặng lẽ đi trở về ký túc xá.

"Tao không hiểu."

Dọc đường đi, Kim Dương Minh rất buồn bực:

"Bình thường Tứ ca không ức hiếp ai thì người ta đã nên cảm tạ trời đất, năm chúng ta có ai chưa từng bị Tứ ca cho nếm mùi đau thương? Tại sao còn có đồ ngốc chuyên môn đi khiêu khích chứ?"

"Có lẽ vì tạm nghỉ học một năm, não cũng nghỉ hoạt động luôn?"

Lý Quyến Nam cười nói:

"Hà Sướng cho rằng Tài Viện còn như một năm trước."

Bình Luận (0)
Comment