Sau khi Hà Sướng nói ra câu đó trong tiệc tối, ảnh hưởng sẽ tùy theo thời gian trôi qua càng lúc càng lớn, học sinh rảnh rỗi hóng chuyện có lẽ sẽ xác nhận một việc qua nhiều lần nghiệm chứng: Thẩm Ấu Sở quả nhiên rất xinh đẹp.
Thật ra Thẩm Ấu Sở bị lộ ra sớm hơn hai năm cũng không có gì, nhưng thái độ và phương thức của Hà Sướng khiến Trần Hán Thăng không nhịn được.
Sau khi bạn cùng phòng trở về, Trần Hán Thăng sửa sang lại suy nghĩ, lấy ra điện thoại di động gọi cho La Tuyền.
"Buổi tối tốt lành, Trần sư huynh."
"Bớt nói nhảm đi, có phải em nói cho người khác biết về Thẩm Ấu Sở không?"
La Tuyền cũng không chơi xấu, nhanh gọn thừa nhận:
"Chuyện đó hả, đúng là em truyền bá, chị Thẩm vốn là nữ sinh đẹp nhất Tài Viện mà."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Vậy cô chờ đó, tôi xử thằng cặn bã kia xong sẽ tính chuyện với cô."
"Anh tính chuyện gì với em thế nào?"
La Tuyền không hứng thú với người khác, cũng không sợ bị Trần Hán Thăng làm gì, chỉ sợ hắn ngó lơ mình.
"Đến lúc đó dẫn cô đi gặp người mà cô khao khát ước mơ!"
Trần Hán Thăng tít một tiếng nhấn nút cúp điện thoại.
La Tuyền nhìn di động, chậm rãi nói:
"Người tôi tha thiết ước mơ muốn gặp là anh chứ ai nữa."
Trần Hán Thăng đi tới tiệm trà sữa, nói rõ vụ việc cho Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ biết.
"Thảo nào có khá nhiều nam sinh đến mua trà sữa."
Hồ Lâm Ngữ sực tỉnh ngộ: "Thì ra là bởi vì chuyện này, thế thì tiệm trà sữa càng đắt khách rồi. Hôm nay tôi đặt mười bộ bàn ghế chỗ Nghĩa Ô, biết vậy đã đặt thêm mấy bộ."
Trần Hán Thăng ngây ra một lúc:
"Mình tưởng cậu sẽ mắng La Tuyền trước chứ, không ngờ quản lý Hồ nghĩ ngay đến việc làm ăn trước, quả nhiên là người làm nghề quản lý, chết sống với nghề, mẹ của mình nhặt được bảo bối rồi."
"Làm gì có."
Hồ Lâm Ngữ ngại ngùng nói:
"Về La Tuyền thì mình cũng chịu bó tay, con bé chơi chiêu độc thật. Nhưng Ấu Sở về sau sẽ có lúc phải tiếp xúc với người khác, cậu không thể nào nhốt cậu ấy ở trong nhà suốt đời."
"Ý này hay."
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nhìn Thẩm Ấu Sở:
"Ngày mai mình mua xích sắt nhốt cậu trong nhà luôn chịu không?"
Thẩm Ấu Sở bị đùa giỡn thì rất thẹn thùng, chu môi nhỏ nhìn Trần Hán Thăng, trong đôi mắt hoa đào dường như phủ lớp màng mỏng ướt ướt, khiến đèn đuốc bên ngoài tiệm trà sữa bị lu mờ, tựa như giấu trời trăng sao trong đó.
"Thật ra mình cũng muốn đặt cậu ở tiệm trà sữa hấp dẫn buôn bán, nhưng thời điểm này đang là đầu sóng ngọn gió."
Trần Hán Thăng dịu dàng vuốt khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở:
"Cho nên tạm cho cậu nghỉ hai tuần, hãy ở trong ký túc xá tập trung tự học, mặc kệ mấy lời đồn bên ngoài. Hai tuần sau, mình bảo đảm sẽ như không có chuyện gì phát sinh."
Thẩm Ấu Sở ngẩn người ra, cô đã tập thành thói quen với sự bá đạo chủ nghĩa đàn ông không cho phép nghi ngờ này.
. . .
Bên kia, sau khi kết thúc tiệc tối đón tân sinh của khoa nhân văn, điện thoại của Hà Sướng liên tục reo chuông, trong đó Trần Thiêm Dụ gọi hai lần liên tiếp.
Trần Thiêm Dụ đổ ập xuống hỏi:
"Tại sao ông chọc vào Trần Hán Thăng hả?"
"Làm gì mà căng thẳng thế."
Hà Sướng không thèm để bụng:
"Chỉ là học sinh năm hai mà ông cũng ngán hả? Như thế có xứng với tên tuổi của chủ tịch hội học sinh của học viện không?"
"Ông tạm nghỉ học một năm, căn bản không rõ ràng phong cách làm việc của Trần Hán Thăng?"
Trần Thiêm Dụ sốt ruột nói:
"Mấy người vốn không chung một vòng tròn, nước giếng không phạm nước sông, không thể nào xen lẫn vào nhau, kết quả vẫn xung đột."
"Liên quan gì tôi, tại thằng đó hẹp hòi quá, tôi nói thật mà thôi."
Hà Sướng không thừa nhận là chính mình chọc chuyện:
"Hơn nữa kết hôn còn có thể ngoại tình, nữ sinh có chủ rồi không thể theo đuổi sao?"
"Nghĩ tình chúng ta quen biết, tôi nói câu cuối cùng, nữ sinh có chủ có thể theo đuổi, nhưng bên trong Tài Viện không thể đụng vào gái của Trần Hán Thăng."
Trần Thiêm Dụ nghiêm túc khuyên nhủ:
"Tôi và Trần Hán Thăng cũng là bạn, hiện tại tôi ra mặt giảng hòa, ông hãy đi xin lỗi xóa bỏ hiểu lầm."
"Không đi, tao làm con gái nhà người ta to bụng, người nhà của nó tới còn không hó hé được tiếng nào, thằng kia có thể ghê gớm hơn đám người lớn đó không?"
"Thôi được, tự ông lo thân đi."
Trần Thiêm Dụ cúp điện thoại, có chút vô lực ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn hộp đèn Led "Ngộ Kiến", thì ra anh ta gọi điện thoại ngay bên ngoài tiệm trà sữa.
"Bạn học, tối nay buôn bán thế nào?"
Vừa lúc Trương Phương Kỳ dọn vệ sinh đi ngang qua, bị Trần Thiêm Dụ gọi lại hỏi.
Trương Phương Kỳ ngừng bước chân:
"Kinh lắm, tôi cũng không biết có chuyện gì nữa, rất nhiều nam sinh đều đến mua trà sữa, tiếp đó đi lung tung như đang tìm người."
Trần Thiêm Dụ thở dài, vẫn không thể tránh khỏi sự tình lên men.
"Thẩm Ấu Sở có đây không?" Trần Thiêm Dụ lại hỏi một câu.
Trương Phương Kỳ lắc đầu:
"Chị Ấu Sở tạm nghỉ, hai tuần này sẽ không đến."
Trần Thiêm Dụ đã hiểu, Trần Hán Thăng nhanh tay giấu Thẩm Ấu Sở, miễn cho động tác sắp làm sẽ ảnh hưởng cô.
Các loại dấu hiệu đều biểu minh, Trần Hán Thăng sắp đối phó Hà Sướng.
Trần Thiêm Dụ hút mạnh hớp trà sữa, quạu quọ nói:
"Bà nội nó, làm thịt thằng cặn bã đó cũng tốt!"
······
Giữa trưa ngày thứ hai, nữ sinh năm tư của khoa kế toán Ôn Linh chọn cơm trong căn-tin xong lẳng lặng bưng mâm đi tới chỗ ngồi ở góc tường, rời xa ồn ào náo động ở khu vực giữa.
Thói quen này hơi giống Thẩm Ấu Sở, nhưng Thẩm Ấu Sở là bởi vì không biết cách xã giao, nhưng trên người luôn toát ra mong ước đối với sinh hoạt.
Ôn Linh thì khác, trong mắt xám tro, vẻ mặt không có một chút tinh thần phấn chấn.
"Chị Ôn?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên, ngay sau đó có người không trải qua sự đồng ý đã trực tiếp ngồi xuống phía đối diện bàn ăn.
Ôn Linh ngước đầu lên, một nam sinh đại khái hai mươi tuổi, không quá đẹp trai nhưng cao lớn, mặc áo khoác da màu đen ôm người, hở trước ngực lộ ra áo sơ mi trắng cổ chữ V.
Trên khuôn mặt treo nụ cười lưu manh, đuôi chân mày toát ra vẻ kiêu ngạo không kiêng dè.
"Cặn bã!"
Ôn Linh không biết người này nhưng không hiểu sao hai chữ đó hiện ra trong đầu cô ấy.
Ôn Linh bị thằng cặn bã tổn thương quá sâu, cho nên từ xa đã có thể ngửi được mùi cặn bã dù chưa từng trao đổi một câu nào.
Điều này rất đúng, thời đại mới có hai loại cặn bã, dường như thuộc về hai thái cực.
Một loại giống như Trần Hán Thăng, đặc điểm tính cách cực kỳ nổi bật, da mặt dày, nói chuyện thú vị, khi nổi máu lên là chả ngán đứa nào, hơi thở giang hồ đầy mình, trên thế giới đại khái không có gì khiến hắn e sợ.
Loại thứ hai là giống như Hà Sướng, bề ngoài thì sáng sủa hiền hòa, có bối cảnh và gia đình khiến người hâm mộ, khi chưa tiếp xúc sâu, nữ sinh đều cho rằng chính mình gặp được hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong tưởng tượng, dễ dàng trao thân.
Ôn Linh không lên tiếng, bưng khay thức ăn lên định đổi bàn khác.
"Cặn bã" đứng lên, nói:
"Đàn chị Ôn có muốn sắp xếp trả thù Hà Sướng không? Thằng đó tổn thương chị nhiều như vậy mà."
Ôn Linh nghe thấy câu nói này, tròng mắt vốn đờ đẫn vụt qua một chút dao động, tiếp tục đi vòng qua.
"Cặn bã" ngăn ở đằng trước, không cho Ôn Linh rời đi.
"Trả thù bằng cách nào?"
Ôn Linh nói chuyện, giọng khá dễ nghe, thật ra bề ngoài của cô ấy cũng xinh đẹp.
Ôn Linh lạnh lùng nói:
"Thích là có thể trả thù được Hà Sướng sao? Năm đó sóng gió lớn như vậy nhưng bây giờ tên khốn đó vẫn đi học trong trường, thế giới này không giúp kẻ yếu!"
Thích Vi đánh giá Ôn Linh là trạng thái "Cái xác biết đi" không hề khoa trương.
Ôn Linh nói xong, lần thứ ba chuẩn bị rời đi lại bị "Cặn bã" chặn đường.
Ôn Linh không nhịn được nữa, mang theo vẻ cầu xin nói:
"Cầu xin cậu đừng tới trêu tôi nữa, cậu nghĩ tôi không muốn trả thù sao? Nhưng toàn bộ Tài Viện có ai có ý chí đối kháng lại cha mẹ của Hà Sướng và trường học?"
"Cặn bã" im lặng một lúc, hiếm có lễ độ nói: "Tôi tên Trần Hán Thăng, đàn chị Ôn đã nghe cái tên này chưa?"