Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254: Hành Động Trả Thù(1)

Chương 254: Hành động trả thù(1) Chương 254: Hành động trả thù(1)

"Trần Hán Thăng?"

Ôn Linh tất nhiên có nghe về cái tên này, trong Tài Viện chưa chắc mỗi học sinh đều gặp mặt Trần Hán Thăng, nhưng có nhiều lời đồn về hắn, xem như "nhân vật phong vân" trong Tài Viện.

Nhớ tới bốn chữ "nhân vật phong vân" khiến Ôn Linh không kiềm được trong lòng đau xót.

Lúc trước cô ấy cũng là nữ sinh viên giỏi ca múa trong khoa, nếu không phát sinh những việc đó, đại khái có thể cười nói, chào hỏi Trần Hán Thăng rồi.

Sẽ không như bây giờ, ăn một bữa cơm còn phải cố ý trốn tránh người quen.

Tên tuổi của Trần Hán Thăng có hiệu quả, Ôn Linh buông khay thức ăn xuống, hỏi:

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Thì vừa nói xong."

Trần Hán Thăng lặp lại một lần: "Trả thù Hà Sướng."

Ôn Linh im lặng, ánh mắt chất chứa vẻ không tín nhiệm đánh giá Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng rất thản nhiên ngồi chễm chệ ở đối diện, mặc cho Ôn Linh quan sát.

Ôn Linh hỏi:

"Tại sao?"

Lòng phòng bị của cô ấy rất nặng, nhất định phải hỏi rõ nguyên nhân.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một hồi: "Nếu tôi nói là vì chướng mắt tên cặn bã kia, gặp chuyện bất bình nên hào hiệp ra tay thì chắc chị không tin."

Ôn Linh gật đầu, hơn một năm nay sinh hoạt trong trường học của cô ấy giống như địa ngục, tình yêu mất, tình bạn cũng bốc hơi, nên cô ấy mới nói rằng "Thế giới này không giúp kẻ yếu".

Ôn Linh đã bị tổn thương sâu đậm, sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào.

"Vậy nói thật ra, Hà Sướng đắc tội tôi, tôi không muốn thấy gã trong trường học nữa."

Tiếp đó Trần Hán Thăng tóm tắt đơn giản sự tình trải qua, sau khi Ôn Linh nghe xong thì vẻ mặt hoài nghi dần biến mất.

Có lẽ đối với cô ấy, độ tin cậy của những chuyện này cao hơn trên thế giới có người tốt.

Sau khi Trần Hán Thăng nói xong, nhìn Ôn Linh, nghiêm túc nói:

"Chị Ôn, chúng ta hợp tác đi, tóm lại mục tiêu đều giống nhau."

Ôn Linh cúi đầu nhìn mặt bàn inox của căn-tin ảnh ngược khuôn mặt hơi tái nhợt và mệt mỏi.

"Tôi không muốn trả thù, xin lỗi."

Cuối cùng, Ôn Linh vẫn làm ra quyết định này, lại lần nữa bưng khay chuẩn bị ra căn-tin.

Trần Hán Thăng không giật mình, theo ở phía sau nói:

"Chị sợ sau khi chúng ta làm lớn chuyện thì trường học không cấp bằng tốt nghiệp cho chị?"

"Tôi khác với các người."

Ôn Linh rũ mí mắt xuống:

"Cha mẹ đã vô cùng thất vọng với tôi, nếu tôi mà không lấy được bằng tốt nghiệp thì về sau không tìm được công việc."

"Xin lỗi."

Ôn Linh lại lần nữa nói lời xin lỗi, bước nhanh đặt khay vào chỗ thu bộ dụng cụ ăn.

Lần này Trần Hán Thăng không ngăn cản, mà cùng Ôn Linh đi ra căn-tin.

"Chốc nữa chị Ôn rảnh không?"

"Tôi đã nói không muốn hợp tác."

"Không phải hợp tác, tôi muốn đưa chị đi một nơi."

"Xin lỗi, tôi không rảnh."

Ôn Linh chuẩn bị đi thư viện ngồi tới tối.

Trần Hán Thăng thấy Ôn Linh cứng đầu ngoan cố như vậy thì không kiềm được lớn tiếng nói:

"Chị Ôn, cuộc đời của chị đã như vậy rồi, còn có thể tệ hại đến mức nào được nữa? Không bằng lựa chọn tin tưởng tôi, chị cũng không thể suốt ngày bày ra vẻ áy náy và hối hận gả cho người khác chứ?"

Câu nói này dẫn đến kích thích khá lớn, Ôn Linh khựng lại bước chân.

Ôn Linh đã vô cùng thất vọng với nửa đầu cuộc đời mình, bây giờ chỉ muốn lấy bằng tốt nghiệp sau đó rời khỏi chốn đau thương này, đến thành phố không ai biết mình để bắt đầu lại từ đầu, gả cho một người chồng lương thiện đôn hậu, xây dựng một gia đình tràn ngập tình yêu.

Lâu như vậy tới nay, Ôn Linh dùng biện pháp tự tưởng tượng này để an ủi chính mình, kết quả Trần Hán Thăng nói một câu đâm thủng ý nguyện tốt đẹp trong lòng cô ấy.

Ôn Linh quay đầu, trong mắt ngấn lệ:

"Đúng nhỉ, sự tình đã phát sinh, dù trốn tránh cỡ nào thì nó vẫn tồn tại."

"Xin lỗi, tôi đã quá trực tiếp."

Trần Hán Thăng không thành tâm nói lời xin lỗi:

"Nhưng nói thật, so với tránh né, không bằng đứng ra xử lý tên sở khanh đó, chấm dứt chuyện này trong lòng, như vậy mới có thể chân chính trút bỏ gánh nặng nghênh đón cuộc sống mới."

Ôn Linh đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng, nước mắt từ từ chảy xuống, gột rửa sỉ nhục từng nhận.

Trần Hán Thăng không chút cảm giác gì, ngay cảThẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư khóc ở trước mặt hắn còn bị vô tình từ chối, Ôn Linh rớt hai giọt lệ có gì ghê gớm.

"Xe của tôi ở bên kia."

Trần Hán Thăng làm động tác mời:

"Hà Sướng đi học trong trường làm ông đây cảm thấy bức bối, không hiểu sao chị nhịn được."

Ôn Linh hít một hơi, lau nước mắt nhìn Trần Hán Thăng: "Nếu cậu trêu đùa tôi thì tôi sẽ tự sát."

Trần Hán Thăng cười cười, chỉ hướng túi tuyên truyền "Hỏa Tiễn 101" mà học sinh đi ngang qua đang cầm:

"Đây là của công ty tôi, thời gian của tôi quý giá hơn chị nghĩ, trêu ghẹo chị thì được cái gì?"

Ôn Linh thở hắt ra một hơi dài, mắt sưng húp nhìn Trần Hán Thăng, nói:

"Đi thôi."

Trần Hán Thăng ở đằng trước dẫn đường, bắt đầu từ bây giờ là buổi trình diễn của hắn.

Đầu tiên là chứng minh với Ôn Linh rằng hắn sẽ giúp cô ấy lấy thẻ học sinh, thứ hai là đảm bảo dù không lấy được bằng tốt nghiệp thì vẫn có thể hỗ trợ giải quyết việc làm cho cô.

Có hai át chủ bài này thì Ôn Linh mới không kiêng dè gì, không lo lắng bị cửa khó bằng tốt nghiệp ngáng đường.

Cho nên, Trần Hán Thăng sẽ lợi dụng hết thảy chi tiết cộng điểm cho mình.

Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh căn-tin, Hứa Đại Dũng đang bưng từng thùng mì ăn liền vào cửa hàng.

Trần Hán Thăng ở sau lưng vỗ vai Hứa Đại Dũng:

"Có thể vào trong đó lấy giùm tôi hai chai nước suối và một bịch khăn giấy không?"

"Chính mình đi vào mua . . ."

Hứa Đại Dũng không kiên nhẫn quay đầu, đột nhiên phát hiện là Trần Hán Thăng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lộ ra hàm răng hở gió nói không rõ chữ:

"Tầng . . . Tầng tổng." (Trần tổng)

Trần Hán Thăng mỉm cười hỏi:

"Có thể vào trong đó lấy giùm tôi hai chai nước suối và một bịch khăn giấy không?"

"Cóa tể!" (Có thể)

Hứa Đại Dũng to lớn vạm vỡ lập tức vào cửa hàng lấy nước và khăn giấy.

Trần Hán Thăng nhận lấy, nói:

"Hôm nay tôi không mang tiền lẻ."

"Không cần cho tiền, không cần cho, Tầng tổng cho tiền là coi thường tôi!"

Hứa Đại Dũng thật sự sợ Trần Hán Thăng móc tiền ra, cuống quýt nhét đồ vào tay của hắn.

"Vậy được rồi, cảm ơn."

Trần Hán Thăng đưa một chai nước và khăn giấy cho Ôn Linh, vừa đi vừa nói:

"Cửa hàng tiện lợi trong trường, bạn bè mở."

Ôn Linh không nói chuyện, cô ấy phân biệt được sự khác nhau giữa hân hoan tặng đồ và hoảng loạn sợ hãi.

Ôn Linh không kiềm được quay đầu nhìn cửa hàng tiện lợi kia, từ lúc cô ấy học năm nhất đến năm tư thì nó luôn tồn tại, nhưng lần đầu tiên thấy ông chủ sợ học sinh năm hai như vậy.

Sau khi lên xe, Trần Hán Thăng nói với Ôn Linh ngồi ở hàng ghế sau:

"Bây giờ chúng ta đi một chỗ nhà máy điện tử."

Ôn Linh không rõ ý đồ của Trần Hán Thăng, nhưng nhìn hắn lái xe vào một nhà máy điện tử ở trấn Đông Sơn, xem phản ứng nhanh chóng mở cửa của bảo vệ thì hẳn là hai bên rất quen thuộc.

Trần Hán Thăng dẫn Ôn Linh vào văn phòng của Trịnh Quan Đề, dọc đường đi không ngừng có người chào hỏi hắn, nên khi hắn lười biếng ngồi trên ghế ông chủ thì Ôn Linh không kiềm được hỏi: "Đây là nhà máy của gia đình cậu?"

Nếu đúng như vậy thì rất đáng sợ, diện tích lớn như vậy ước chừng có mấy trăm người.

Cốc cốc cốc!

Lúc này quản lý Phòng Hành chính của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, Hứa Nguyệt Mai gõ cửa tiến vào: "Hán Thăng, đây là báo cáo doanh thu MP3 mà quản đốc Lâm kêu tôi giao cho cậu."

Trần Hán Thăng nhận lấy, khi Hứa Nguyệt Mai định ra ngoài thì bỗng bị hắn gọi lại:

"Chị Hứa, Phòng Hành chính hiện tại có thiếu người không? Tôi muốn giới thiệu một chị lớp trên vào, có được không?"

Ôn Linh ngây ra một lúc, hình như đang nói về mình.

Hứa Nguyệt Mai nhìn Ôn Linh:

"Được chứ, tôi đại biểu Phòng Hành chính hoan nghênh."

"Nếu không có bằng tốt nghiệp thì sao?"

Trần Hán Thăng hỏi tới, Ôn Linh ở bên cạnh cúi đầu.

Hứa Nguyệt Mai cười cười: "Có bằng hay không đều không quá cần thiết, bằng tốt nghiệp chỉ là nước cờ đầu, cậu giới thiệu đã đủ sức nặng rồi."

"Cảm ơn chị Hứa."

Trần Hán Thăng khách khí đưa Hứa Nguyệt Mai đến ngoài cửa, tiếp đó pha ly cà phê cho Ôn Linh:

"Tôi xem tài liệu trước đã, chị hãy ngồi chờ."

Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng có người đến tìm Trần Hán Thăng, thái độ thân thiện khách khí, buông báo cáo xuống là lập tức rời đi, trông như hắn đang quy nạp, tổng kết những báo cáo này.

Ôn Linh ngồi trên sofa, hai tay nâng cà phê, dần rõ ràng ý đồ của Trần Hán Thăng, hắn đang nói rõ ra cho Ôn Linh biết rằng:

Không có bằng tốt nghiệp thì vẫn có việc làm.

Bình Luận (0)
Comment