Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 255 - Chương 255: Hành Động Trả Thù(2)

Chương 255: Hành động trả thù(2) Chương 255: Hành động trả thù(2)

Trước khi Trịnh Quan Đề rời khỏi Hongkong đã nhờ Trần Hán Thăng chỉnh lý ý kiến và báo cáo tương quan giúp mình, với tính tình làm việc kín đáo của cô chắc chắn còn có đường thông tin khác, nhưng hắn vẫn làm tròn chức trách này.

Báo cáo gần đây tự nhiên đều là về hạng mục MP3, sau khi so sánh vài phần báo cáo, Trần Hán Thăng phát hiện lỗ vốn đôi chút, nhưng đây là hiện tượng bình thường.

Lúc sản phẩm điện tử mới vừa đưa ra bán hoặc là đắt như tôm tươi, không thì phải từ từ đặt nền móng.

"Lỗ vốn đôi chút, hai tuần tiếp theo chắc sẽ dần nhận lại, đừng lo."

Trần Hán Thăng tổng kết báo cáo xong còn kèm một câu dự đoán của mình, gửi cho Trịnh Quan Đề qua Yahoo Mail.

Trịnh Quan Đề nhanh chóng trả lời:

"Đã nhận mail, vất vả."

Trần Hán Thăng ngẩn ra, thầm nghĩ Trịnh Quan Đề luôn ngồi trước máy vi tính làm cô gái ru rú trong nhà hay sao? Thế là hắn và cô gửi mail qua lại trò chuyện.

Trần Hán Thăng hỏi: Cô đang làm gì?

Trịnh Quan Đề: Đóng cửa ở trong phòng.

Trần Hán Thăng: Chẳng phải tổ chức mừng thọ ông cụ à?

Trịnh Quan Đề: Nhà bác cả mới cần lo, tôi chỉ đến góp vui.

Trần Hán Thăng: Thôi đừng suy nghĩ nhiều, ở Hongkong có nhớ tôi không?

Trịnh Quan Đề: Đã xem.

Trần Hán Thăng cười cười không nhắn tin nữa, tắt máy vi tính, chuyển qua nhìn Ôn Linh:

"Ngại quá, lát nữa tôi còn phải gặp hai người."

"Không sao."

Thật ra Ôn Linh luôn lén quan sát Trần Hán Thăng, đây đúng là một tên sở khanh, nhưng là một tên sở khanh rất có năng lực, hèn gì dám đưa ra ý định 'xử lý' Hà Sướng.

Chốc lát sau, Trương Vệ Vũ và Vương Nham Tùng cùng đi vào, Trần Hán Thăng hỏi Trương Vệ Vũ trước về công việc hằng ngày trong nhà máy.

Trương Vệ Vũ là bảo vệ, mỗi ngày nhìn xe cộ và nhân viên ra vào, có chút gió thổi cỏ lay nào là biết hết.

Trương Vệ Vũ trả lời ngắn gọn:

"Mọi thứ đều ổn."

Trần Hán Thăng gật đầu, lại hỏi Vương Nham Tùng.

Từ lúc sản phẩm MP3 của Tân Thế Kỷ bán trên TV tới nay mỗi ngày gửi rất nhiều hàng chuyển phát nhanh, Vương Nham Tùng dẫn theo nhóm sinh viên bận tối mặt tối mày, nhưng kiếm tiền cũng mỏi tay.

Trần Hán Thăng nhắc nhở đầy ẩn ý:

"Trừ thu gửi chuyển phát nhanh, lúc bình thường cũng cần chú ý quan sát nhiều vào, các người vừa là sinh viên vừa là shipper, người ta sẽ không cố ý đề phòng các người."

Nếu Vương Nham Tùng không đi vào Hỏa Tiễn 101 rèn luyện thì không chừng nghe không hiểu lời ám chỉ mù mờ này, nhưng bây giờ đã hiểu rõ Trần Hán Thăng yêu cầu phải chú ý tình huống nội bộ của nhà máy điện tử, đây là thực tiễn xã hội từng bước trưởng thành.

Vương Nham Tùng nhanh nhảu đồng ý:

"Tôi biết rồi!"

"Được rồi, các người trở về đi, có việc gì hãy liên hệ ngay."

Trần Hán Thăng dặn dò xong vẫy tay đuổi hai người đi:

"Chị Ôn, chúng ta về trường học đi, đột nhiên nhớ ra còn chút việc trong trường."

Xe con chậm rãi chạy ra cửa lớn, Ôn Linh nhìn Trần Hán Thăng lấy một cây thuốc lá từ trong xe ra ném hướng phòng an ninh ở cửa, mấy bảo vệ cười giỡn kính lễ.

"Con người của tôi không có ưu điểm gì quá nổi bật, nhưng thích kết bạn, trong trường học có nhiều bạn."

Trần Hán Thăng vừa lái xe vừa nói:

"Tôi muốn xử Hà Sướng thì trong khoa hệ hội học sinh không có ai dám nhảy ra ngăn trở, Trần Thiêm Dụ ít nhất giữ thái độ trung lập."

. . .

Về trường học, buổi trình diễn của Trần Hán Thăng vẫn chưa kết thúc, hắn dẫn theo Ôn Linh dạo một vòng tòa nhà hành chính, đánh tiếng với Vu Dược Bình trước, cuối cùng còn đến ngoài cửa văn phòng của Lục Cung Siêu.

"Tôi đi nói vài câu với viện trưởng Lục, chị ở ngoài cửa chờ tôi một lát."

Trần Hán Thăng gõ cửa khép hờ, trực tiếp đi vào văn phòng của Lục Cung Siêu. Ôn Linh đứng ở bên ngoài, nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.

"Hán Thăng, sao hôm nay rảnh đến chỗ của tôi?"

"Em đến báo cáo thành tích của tiệm trà sữa, bởi vì nếu không có viện trưởng Lục thì không có tiệm trà sữa này. Ngoài ra em biết viện trưởng Lục là chuyên gia kinh tế học, tiện thể học hỏi kinh nghiệm."

"Ha ha ha, cậu nịnh sai rồi, tôi dạy vĩ mô kinh tế học, nghiên cứu thị trường kinh tế."

"Người xưa nói thấy mầm biết cây, chắc là viện trưởng Lục thấy em không có đủ ngộ tính nên không muốn dạy chứ gì."

. . .

Ôn Linh nghe bên trong nhiệt tình thảo luận, thẫn thờ nhìn biển chức vụ 'phó viện trưởng' gắn trên vách tường.

Lúc trước không nói tới phó viện trưởng như vậy, chỉ cần chủ nhiệm của khoa có thể giúp chính mình nói đôi câu, chắc chắn Hà Sướng sẽ bị bắt đuổi học.

Sẽ không có chuyện tạm nghỉ học một năm, chuyển khoa khác rồi tiếp tục nghênh ngang đi học.

Lục Cung Siêu bận việc, chốc lát sau Trần Hán Thăng đi ra. Ánh mắt của Ôn Linh rất phức tạp, môi mấp máy muốn nói chuyện.

Trần Hán Thăng nhìn ra manh mối: "Đi sân thể dục."

Ôn Linh đi theo đến tiệm trà sữa "Ngộ Kiến" . Đang trong giờ học buổi chiều, mà mấy chục bộ bàn ghế gần như ngồi đầy.

Trần Hán Thăng tìm một cái ghế ngồi xuống, kêu Hồ Lâm Ngữ đến:

"Hồ tổng, hôm nay bán đắt nhỉ."

"Đương nhiên đắt khách, có người tuyên truyền giúp mà."

Hồ Lâm Ngữ nhìn Trần Hán Thăng:

"Lát nữa cậu ở lại giúp đỡ không?"

Trần Hán Thăng khoát tay: "Mình không rảnh, lấy hộ hai ly trà sữa giùm, mình có việc cần bàn với người khác."

"Lười chảy nhớt, có ông chủ nào như vậy không!"

Hồ Lâm Ngữ lèm bèm, xoay người đi quầy tiếp khách.

Xong việc, Trần Hán Thăng mới hỏi Ôn Linh:

"Vừa rồi chị định nói gì?"

"Tôi muốn hỏi cậu tính làm thế nào?"

Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Ôn Linh từ từ có màu máu, ánh mắt u tối cũng phát sáng.

"Ôi mợ, nhỏ này thấy bây giờ có hy vọng trả thù thì khí chất thay đổi ngay."

Không hiểu sao trong lòng Trần Hán Thăng dâng lên cảnh giác, không phải bởi vì Ôn Linh, hắn nhớ lại bản thân.

"Mợ nó, phụ nữ mà ác lên thì cực kỳ độc, chắc ngày nào đó đầu của mình sẽ không bị chém chứ?"

Trần Hán Thăng bản năng sờ sau gáy, nghiêm túc nói với Ôn Linh:

"Mục tiêu của hai ta có tính chung nhưng hơi khác, mục tiêu chung là Hà Sướng, nhưng khác ở chỗ chị oán trách trường học, còn tôi thì có quan hệ rất tốt với trường học."

Ôn Linh lặng yên nghe. Hồ Lâm Ngữ cầm trà sữa đến, khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh.

"Cho nên tôi không thể trực tiếp ra mặt."

Trần Hán Thăng trong miệng ngậm thuốc lá, huơ hai tay hình dung:

"Chúng ta phải tạo ra một cục diện như này, mọi người đều biết tôi đang giúp chị nhưng họ không có chứng cứ. Tôi tương đương với khu vực giảm xóc, chị lo phần gây lớn chuyện, tôi phụ trách ngăn trở áp lực từ các mặt, bao gồm cha mẹ của Hà Sướng."

Ôn Linh ngước đầu lên, ý tứ của Trần Hán Thăng rất rõ ràng, xúi cô ấy làm ồn ào, hắn theo sau làm trùm cầm đầu.

Ôn Linh hỏi:

"Kết quả cuối cùng sẽ thế nào?"

"Đương nhiên là cho hắn cuốn gói đi, để tên ngốc đó ở trong trường học làm tôi ăn cơm không ngon."

Trần Hán Thăng dụi tắt tàn thuốc đã cháy hết, mắt sáng ngời nhìn thẳng Ôn Linh:

"Tôi bảo đảm với chị, dù chuyện lớn cỡ nào thì nửa năm sau chị tốt nghiệp có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nếu không lấy được thì tôi tìm một việc làm cho chị. Bây giờ chờ xem mối thù của chị có mãnh liệt hay không."

Ôn Linh nghe vậy, bàn tay cầm trà sữa bất giác siết chặt, nước trà sữa ngọt ngấy phun ra từ ống hút, dọc theo cổ tay nhỏ tí tách xuống đất.

"Tên khốn ấy hủy thanh xuân và gia đình của tôi, cậu nói xem mối thù của tôi có mãnh liệt không? Trên đời này không có ai hận cặn bã nhiều hơn tôi!"

Trần Hán Thăng thầm nghĩ vậy là được rồi, muốn báo thù thì thái độ của khổ chủ phải cứng rắn, chứ không thì đại ca rất khó làm việc.

"Thật ra cũng đơn giản, ngày mai chị treo một biểu ngữ ở dưới ký túc xá nam . . ."

Trần Hán Thăng chậm rãi nói ra kế hoạch.

. . .

Sau khi Ôn Linh rời đi, Hồ Lâm Ngữ không có kinh nghiệm yêu đương nhưng đọc nhiều ngôn tình nên thở dài nói:

"Mới nãy tôi bị dọa, thì ra lòng trả thù của phụ nữ bọn tôi mạnh như vậy, trong truyện viết đều là thật."

Nhưng Hồ Lâm Ngữ hơi khó hiểu hỏi:

"Có cần gây lớn chuyện như vậy không?"

Trần Hán Thăng thầm nghĩ Hồ Lâm Ngữ không hiểu ý đồ của mình, hắn suy nghĩ một lúc rồi giải thích:

"Thật ra không thể giấu Thẩm Ấu Sở được nữa, đây là sự thực không thể thay đổi."

Hồ Lâm Ngữ thừa nhận:

"Ừ đúng."

"Vậy cậu thấy cô ấy xinh không?"

"Rất xinh."

"Đẹp như cô ấy nhất định có nam sinh đuổi theo, tôi không rảnh xử lý từng tên tình địch, chẳng bằng xử đẹp thằng kiêu ngạo nhất."

Trần Hán Thăng cười nói:

"Vậy thì người khác còn đang rục rịch sẽ nghĩ tới kết cục của Hà Sướng và phải nghĩ kỹ lại, mọi người đều đỡ cực nhọc."

"Mấu chốt nhất là, Hà Sướng là cặn bã chính hiệu, mình xử thằng này sẽ không có áp lực về mặt đạo đức, quá dễ, so easy."

Hồ Lâm Ngữ lặng im một lúc:

"Trần Hán Thăng, cậu quá tinh tướng."

Bình Luận (0)
Comment