Sáng hôm sau, bảy giờ rưỡi, trong Học viện Tài Chính Kinh Tế Kiến Nghiệp tràn ngập sương mù, mặt trời mùa đông cố gắng xua tan sương lạnh. Các nam sinh chuẩn bị học tiết sáng vừa chửi rủa nhiệt độ không khí vừa ra tòa nhà ký túc xá khu B.
Bọn họ đang định đi căn-tin thì có người đột nhiên nói:
"Đệt, coi chữ trên biểu ngữ kìa."
Đám con trai ngước đầu lên, đối diện một nữ sinh mặc áo lông đứng trước cửa lớn, vóc dáng cao kều, đội mũ và đeo khẩu trang.
Tuy rằng không thấy rõ mặt nhưng không quan trọng, bởi vì biểu ngữ màu đỏ ở phía sau càng thú vị.
"Hà Sướng cặn bã ở ký túc xá 201, trả con lại cho tôi!"
Các nam sinh nhìn nhau:
"Chưa ăn sáng đã có dưa ăn, còn là quả dưa to."
Từ khóa: Ký túc xá 201, Hà Sướng, con.
"Hà Sướng là thằng nào mà ghê thế, hình như làm người ta có bầu."
"Thì đó, tìm tới tận ký túc xá mà."
"Mợ nó, nếu không phải khó trốn tiết hôm nay thì tao rất muốn xem Hà Sướng là thằng nào."
. . .
Nữ sinh luôn đứng ở dưới lầu, trừ nam sinh đi học sớm ra, nam sinh thức dậy vào giờ khác cũng nhìn thấy biểu ngữ này.
Có người đúng dịp ở ký túc xá 201 khu B, khi trông thấy thì không đi học nữa, chạy nhanh lên lầu.
"Hà Sướng, Hà Sướng! Dậy mau, dưới lầu có nữ sinh giăng biểu ngữ, bên trên viết tên của ông kìa!"
"Bố đang ngủ!"
Hà Sướng định trốn học buổi sáng, hôm qua chơi suốt đêm ở KTV, mồm ngập mùi rượu:
"Là nữ sinh nào giăng biểu ngữ? Tỏ tình với bố hả?"
"Ông còn đùa được sao, biểu ngữ nói ông làm người ta có bầu!"
"Cái gì? !"
Hà Sướng giật mình bò dậy, mặc đồ xuống lầu, trong lòng cầu nguyện tuyệt đối đừng là nhỏ đó, tuyệt đối đừng là nhỏ đó.
Nhưng khi Hà Sướng xuống lầu, nhìn bóng dáng bị đám đông vây kín thì gã không kiềm được thở dài.
Bà nội nó, con này còn chưa bỏ cuộc sao!
Hà Sướng vốn định lờ đi, không quan tâm, nhưng học sinh xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, đặc biệt còn có nam sinh cười nói:
"Đợi khi nào rảnh đi 201 chiêm ngưỡng, không ngờ khu B của chúng ta còn có thằng sở khanh."
"Đệt!"
Hà Sướng chửi thề, gã chạy trời không khỏi nắng, biểu ngữ còn ở đây.
"Tránh ra, tránh ra!"
Hà Sướng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là chen vào đám đông lao qua:
"Cô đang làm gì vậy hả? Chuyện đã sớm kết thúc, giăng biểu ngữ làm gì?"
Bóng người này tất nhiên là Ôn Linh, cô ấy được Trần Hán Thăng chỉ bảo "gặp mặt thì hành động tùy hoàn cảnh", trực tiếp treo biểu ngữ dưới tòa nhà ký túc xá của Hà Sướng.
Nay xem ra hiệu quả rõ rệt, hơn một nửa nam sinh khu B đều biết.
Đám đông hóng chuyện thấy nam chính xuất hiện, bọn họ quan sát, tuy Hà Sướng mới tỉnh ngủ tóc lộn xộn nhưng khá là đẹp trai, thảo nào có thể lừa gạt nữ sinh.
Hà Sướng chỉ hướng biểu ngữ treo trên cây, tức giận quát:
"Gỡ ra, gỡ ra!"
Ôn Linh không nói lời nào, cũng không có bất cứ động tác.
"Mày được nước lấn tới phải không? Vậy thì bố tự gỡ xuống, gỡ xong rồi sẽ tính sổ với mày!"
Hà Sướng đang định đi lên gỡ biểu ngữ, đột nhiên từ bên cạnh đi qua hai nam sinh cao to:
"Anh đang làm gì vậy? Tại sao muốn gỡ biểu ngữ của chúng tôi?"
Hà Sướng kinh ngạc hỏi:
"Biểu ngữ gì của các người?"
"Đó."
Một người chỉ hướng bên dưới biểu ngữ cặn bã.
Hà Sướng nhìn kỹ, không ngờ còn có một biểu ngữ nữa.
"Mùa đông đến, chuyển phát nhanh Hỏa Tiễn 101 nhắc nhở toàn thể học sinh của Tài Viện chú ý phòng lạnh."
Bởi vì nội dung của biểu ngữ này không có gì mới mẻ, mọi người cũng quen thuộc Hỏa Tiễn 101 nên thấy nó mà như không thấy.
"Tôi không gỡ biểu ngữ của các người."
Hà Sướng cho rằng bị hiểu lầm:
"Tôi chỉ muốn gỡ cái ở trên cao."
"Làm sao chúng tôi biết anh muốn gỡ cái nào?"
Hai nam sinh chắn ở đằng trước: "Cho nên anh đừng tới gần, lỡ như anh gỡ biểu ngữ của chúng tôi thì sao?"
"Tôi thật sự không phải muốn gỡ của các người."
"Ai biết được."
"Các người tin tưởng tôi đi, OK?"
"Lòng người cách bụng, ai biết được."
"Mẹ nó, các người nhìn tôi gỡ là được."
"Không xem, nhưng cũng không cho anh tới gần."
······
Sau một hồi nói qua nói lại "văn nói chuyện với võ', quần chúng xung quanh không kiềm được cười phá lên, hai nam sinh rõ ràng là cố ý.
Hà Sướng cũng không ngốc, đây không phải hiểu lầm, đây là vũ nhục khi dễ người ta rõ ra mặt.
"Các người biết tôi là ai không?"
Hà Sướng không kiềm được rống to một tiếng.
"Không biết, tôi chỉ biết chủ tịch hội học sinh trong viện, chủ tịch hội học sinh trong khoa và lớp trưởng của tôi."
Chu Thành Long cười tủm tỉm nhìn Hà Sướng:
"Nghe giọng điệu của anh dường như cảm thấy chính mình là nhân vật nổi tiếng, có cần kể ra bối cảnh hù sợ tôi không?"
Con người của Chu Thành Long không có nhiều đặc điểm, hai chữ đủ khái quát: Cứng đầu.
Lúc tập huấn quân sự đã phát sinh xung đột với huấn luyện viên, học năm nhất từng đánh phó bộ trưởng bộ đối ngoại Chu Hiểu. Khi bạn trai cũ của Thương Nghiên Nghiên tìm tới gây sự, anh ta cũng góp phần đánh lộn, Trần Hán Thăng giao nhiệm vụ cho anh ta vừa lúc thích hợp.
Một người khác là Lưu Bằng Phi, hôm qua vốn tìm Trần Hán Thăng báo cáo công việc, vừa đúng dịp nghe nói chuyện này, thế là tự tiến cử tham gia luôn.
Hà Sướng nghe thấy đối diện nói như vậy thì nghẹn họng, gã tự cho rằng mình nổi tiếng trong trường học, dù sao từng chủ trì nhiều lần hoạt động, hiện tại mới biết học sinh bình thường căn bản không nhận biết chính mình.
Đây cũng là bệnh chung của nhiều "danh nhân vườn trường", lúc đi học thì hô mưa gọi gió tự cho là cao hơn người, sau khi tốt nghiệp phát hiện thế giới thay đổi, thì ra mình chỉ là thằng nhóc.
Những học sinh này thường phải điều chỉnh thời gian dài mới có thể thích ứng quy tắc xã hội mới.
"Nếu anh không có việc gì thì đừng đứng đây, che biểu ngữ của chúng tôi."
Chu Thành Long đẩy Hà Sướng ra:
"Lại đến quấy rối là ông đây vả sưng mặt!"
Lẹp xẹp lẹp xẹp!
Hà Sướng đi dép lùi lại mấy bước mới ổn định thân hình, hiện tại gã cũng phản ứng lại, "Hỏa Tiễn 101" là chủ mưu sau màn.
Hỏa Tiễn 101 nghe theo ai?
"Trần Hán Thăng!"
Hà Sướng cảm thấy bực tức, đâu ngờ Trần Hán Thăng chơi chiêu độc như vậy, gã xoay người đi phòng trực ban của ký túc xá.
Hà Sướng quát nạt cô quản lý:
"Cô, các người còn quản việc không vậy? Có người giăng biểu ngữ ở đó vũ nhục danh dự của tôi!"
"La lối cái gì, chúng tôi cũng đi tới nói chuyện, nhưng con gái nhà người ta không chịu nghe, hai nam sinh khác luôn ngăn cản."
Cô quản ký túc xá chống nạnh, nói bằng giọng quê mình:
"Chúng tôi còn cách nào khác? Chúng tôi cũng rất sốt ruột!"
"Các người không biết gọi điện cho phòng bảo vệ à?"
Hà Sướng chộp lấy điện thoại bàn của quản lý:
"Alo, phòng bảo vệ sao? Chỗ này là ký túc xá nam khu B, có người giăng biểu ngữ cố ý gây sự!"
Chốc lát sau, hai bảo vệ trường học mặc đồng phục đi tới, sau khi tìm hiểu tình huống thì chậm rãi đi hướng Ôn Linh.
Lưu Bằng Phi nói với Ôn Linh:
"Đàn chị Ôn, Trần ca dặn dò nếu bảo vệ đến thì chúng ta hãy nhường bước, đừng xung đột ngay mặt với trường học."
Ôn Linh gật đầu, lặng lẽ xoay người rời đi.
Lưu Bằng Phi và Chu Thành Long nhìn nhau, hai tay đút vào túi quần ung dung rời đi.
Bảo vệ của trường lấy làm lạ, nghe báo là gây sự mà sao bỏ đi hết?
Nhưng phải gỡ "biểu ngữ cặn bã" xuống, hai bảo vệ vừa gỡ xuống vừa hỏi thăm tình huống với học sinh xung quanh, rất nhanh liền biết đại khái sự tình.
"Trần Hán Thăng cũng nhúng tay."
Một bảo vệ trẻ tuổi hỏi:
"Cậu ấy và chúng ta có quan hệ khá tốt, xử lý sao bây giờ?"
"Thì làm sao được, nể mặt nhau thôi."
Bảo vệ hơi lớn tuổi hơn cười nói:
"Cậu ta cho cấp dưới rời đi là không muốn tranh chấp với chúng ta, Trần Hán Thăng rất thông minh, chúng ta cũng đừng nghiêm túc quá, diễn kịch theo là được."