Sau khi tháo biểu ngữ mất mặt kia xuống, Hà Sướng trở về ký túc xá, càng nghĩ càng tức, gã không kiềm được gọi điện thoại cho Trần Thiêm Dụ, kể lại sự âm hiểm của Trần Hán Thăng.
"Thật sự không ngờ thằng chó đó là loại người như vậy, làm tôi khó chịu một lần sẽ khiến nó thấy thoải mái sao?"
"Một lần?"
Trần Thiêm Dụ đang ăn cơm trưa sớm hơn giờ bình thường, miệng ngọng nghịu nói:
"Ông mơ đẹp quá, Trần Hán Thăng từng một hơi đuổi mười mấy phó bộ trưởng và cán sự, chứng minh cậu ta không làm thì thôi, đã làm là nhổ tận gốc."
Hà Sướng kinh ngạc hỏi:
"Là sao?"
"Ý của tôi là chuyện này căn bản không chấm dứt, hãy chờ xem?"
Trần Thiêm Dụ không muốn xen vào nhiều:
"Không nói nhiều nữa, bận ăn cơm."
Nghe tiếng "Tít tít" từ điện thoại di động, Hà Sướng đột nhiên cảm giác sự tình dường như bắt đầu chệch hướng.
Trần Thiêm Dụ nói đúng, giữa trưa, Hà Sướng đang ăn thì loáng thoáng nghe thấy bên cạnh bàn có người đang nói:
"Cửa căn-tin có nữ sinh giăng biểu ngữ, hình như là lên án công khai một thằng sở khanh tên Hà Sướng."
Con ngươi Hà Sướng co vào, chưa ăn hết cơm đã vội vã chạy ra ngoài căn-tin, quả nhiên lại là Ôn Linh đeo khẩu trang.
"Cặn bã Hà Sướng của khoa nhân văn đùa bỡn tình cảm của nữ sinh!"
Biểu ngữ hồi sáng bị mất, không ngờ Ôn Linh treo cái mới, nội dung đổi khác.
Thứ duy nhất không thay đổi là bên dưới vẫn treo biểu ngữ tuyên truyền của Hỏa Tiễn 101.
"Hỏa Tiễn 101 nhắc nhở thầy trò Tài Viện, thời tiết khô hanh nhớ thường xuyên bổ sung nước."
Cửa căn-tin gây ra động tĩnh lớn hơn dưới lầu ký túc xá nam. Nữ sinh thích hóng chuyện đã hỏi thăm nhau:
"Hà Sướng là ai? Cậu quen không?"
"Đệt mợ nó!"
Hà Sướng không kiềm được, tức giận muốn nhào lên tháo biểu ngữ xuống.
Quả nhiên, lại có hai nam sinh đi ra che trước mặt, không phải Chu Thành Long và Lưu Bằng Phi gặp hồi sáng, thật không biết Trần Hán Thăng tìm đám người to con này ở đâu ra.
Tuy thay người nhưng câu uy hiếp thì không thay đổi chút nào.
"Xéo, dám đến quấy rối coi chừng bố đập chết!"
"Tôi không muốn gỡ biểu ngữ của mấy người . . ."
"Bấm nút biến, tao thì thấy mày giống như muốn gỡ biểu ngữ của bọn tao, còn tới gần nữa là bố mày tát cháy má!"
Hà Sướng không còn cách nào, chỉ có thể lại bấm số điện thoại của phòng an ninh, chốc lát sau, bảo vệ trường lại đến.
Lưu trình tiếp theo đó giống hệt, Ôn Linh lặng lẽ rời đi.
Hai nam sinh đi ra Tài Viện, bọn họ thuộc Học viện Công trình.
Trần Hán Thăng thuê nhiều sinh viên làm thêm, kiếm đại hai người vạm vỡ không khó.
Hà Sướng thì thảm, sáng sớm một lần, giữa trưa lại đến một lần, thân phận của gã sớm bị người tìm ra, chuyện năm đó cũng bị phanh phui.
Nào là "Cha mẹ của Hà Sướng lôi nữ sinh đi ép sẩy thai", "Rõ ràng đã thương lượng bồi thường ba chục nghìn, kết quả đưa ba nghìn rồi lặn luôn", "Cuối cùng nữ sinh phải về nhà dưỡng sức khỏe rồi mới đi học lại" . . v. . v. .
Các loại tin tức thật hay giả ùn ùn kéo đến, ngay cả Trần Hán Thăng đều không ngờ tới, hắn chưa kịp xào tin cho nóng thì nữ sinh của Tài Viện đã tự động đẩy chuyện này lên hàng "hot search" trên diễn đàn BBS của Tài Viện.
Nhưng quá sự trình vẫn chưa xong, buổi chiều lên lớp, Ôn Linh lại giăng biểu ngữ trước cửa tòa nhà dạy học.
"Xé ngay, rốt cuộc các người có quản hay không! ?"
Hà Sướng nạt nộ với nhân viên quản lý của tòa nhà dạy học, gã sắp điên rồi, từ sáng sớm đến bây giờ đã nhận được nhiều cuộc điện thoại, toàn bộ muốn xác nhận Hà Sướng ghi trên biểu ngữ có phải là gã hay không.
Nhân viên quản lý của tòa nhà dạy học là một ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi, duỗi đầu nhìn biểu ngữ: "Việc này không thuộc về quyền quản lý của tôi, tôi chỉ phụ trách an toàn vật phẩm của tòa nhà dạy học."
"A a a! ! ! Bố không có cây súng máy chứ không là bắn chết tụi mày!"
Hà Sướng liều mạng xông hướng Ôn Linh, nhưng chưa tới gần thì ba nam sinh đứng ra, hai cao một thấp.
Hai cao là Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường, lùn tự nhiên là lãnh tụ tinh thần của ký túc xá 602, Kim Dương Minh, cậu ấy sẽ không bỏ qua náo nhiệt như vậy.
Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường kéo biểu ngữ của Hỏa Tiễn 101, Kim Dương Minh hùng hổ nói:
"Xéo, dám đến quấy rối coi chừng ăn tát!"
Lần này Hà Sướng không tranh biện, những học sinh này tỏ rõ là chơi xấu, hắn trực tiếp gọi điện kêu bảo vệ trường đến.
Bảo vệ đã thói quen cảnh này, bước chân nhẹ nhàng nói cười đến gần, biểu cảm xem kịch vui.
"Trần Hán Thăng!"
Hà Sướng cảm thấy bị sỉ nhục lớn, chắc chắn là Trần Hán Thăng ở sau lưng sai khiến, Hỏa Tiễn 101 hay bạn cùng phòng 602 đều chỉ hướng Trần Hán Thăng.
Dường như Trần Hán Thăng không thèm kiêng kỵ, đây đúng là hiệu quả mà hắn muốn.
Khi Hà Sướng rời đi, quay đầu nhìn thấy bảo vệ đang thu biểu ngữ, ba nam sinh còn phối hợp gỡ giúp, sau đó chắn gió đưa thuốc lá cho nhau hút.
Trong khoảnh khắc, Hà Sướng đột nhiên cảm thấy thế giới thật đen tối, tại sao người xấu luôn cùng một giuộc tụ tập với nhau?
Hơn một năm trước Ôn Linh cũng từng trải qua cảm giác bất lực này.
. . .
Việc đến hiện giờ, Hà Sướng biết bảo vệ trường vô dụng, gã thử tìm kiếm trợ giúp từ bạn bè.
Nhưng những người bạn từng cùng karaoke uống rượu trong KTV, thề thốt với nhau dường như đổi tính hết, khi họ biết là Trần Hán Thăng ở sau màn điều khiển thì đều không muốn xen vào vũng nước đục này.
Lúc này Hà Sướng muốn tìm lại Trần Thiêm Dụ thì phát hiện đã bị cho vào danh sách đen.
Trần Thiêm Dụ đã cố gắng rồi.
"Bạn bè cái đếch gì!"
Hà Sướng tức giận muốn ném di động, bỗng chú ý trong ký túc xá có hai người luôn quan sát chính mình, chợt nhớ dường như bọn họ làm thêm trong Hỏa Tiễn 101.
"Quá đen tối."
Hà Sướng rất mệt mỏi, gã bị ba nhóm người chơi cả ngày, mệt mỏi tinh thần, dọc đường đi không ngừng bị chỉ chỏ.
"Không được, tuy rằng rất mất mặt nhưng phải tìm phụ đạo viên và chủ nhiệm khoa thôi."
Hà Sướng rốt cuộc làm quyết định này.
Khi Hà Sướng quyết định nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài, mấy nam sinh hôm nay xuất hiện đều ở bên ngoài tiệm trà sữa, tán dóc thổi phồng.
"Buổi sáng ngó biểu cảm sợ hãi của Hà Sướng làm tôi và Lão Lưu cười bể bụng."
"Buổi chiều thằng đó còn nói nếu mà có súng máy sẽ bắn chết chúng ta."
"Giữa trưa trước cửa căn-tin, nó đi đường vấp té đủ thấy sợ đến mức nào."
. . .
Trong khi đương sự Hà Sướng than thở thế giới quá đen tối, đám người khởi xướng thì cười nói vui vẻ, thật sự là cảnh tượng hiện thực đàn ông thấy sẽ im lặng, phụ nữ nhìn sẽ rơi lệ.
Đặc biệt là đại ca dẫn đầu Trần Hán Thăng.
Hắn không tham dự vào màn phét lác, đang nhàm chán hút trà sữa rồi phun ra bằng đường ống hút, mục tiêu là bé mèo Đoàn Viên mà Thẩm Ấu Sở tự tay nuôi lớn.
Phản ứng của mèo nhanh nhẹn hơn con người gấp mấy lần, mỗi khi Trần Hán Thăng sắp phun nước trúng là Đoàn Viên sẽ né thoát trong đường tơ kẽ tóc.
Trần Hán Thăng không chịu thôi, luôn hút nước phun ra, trà sữa rốt cuộc bắn trúng Đoàn Viên.
Đoàn Viên tội nghiệp "Meo" một tiếng, Trần Hán Thăng dường như gian kế thành công, cười lớn.
Nhiếp Tiểu Vũ trở về từ khu đại học Tiên Ninh, ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ nói:
"Trò ngốc như vậy mà anh chơi vui nhỉ."
"Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là không quên tuổi thơ."
Trần Hán Thăng đá Chu Thành Long ở bên cạnh:
"Đừng khoác lác nữa, cậu với Bằng Phi cầm một biểu ngữ đến dưới lầu khu B, nếu đã mời ba bữa một ngày rồi thì cho sư huynh Hà thêm bữa ăn khuya, để tối ngủ cho ngon."