"Đến nữa, đến nữa kìa!"
Chu Thành Long và Lưu Bằng Phi lại kéo biểu ngữ đến dưới ký túc xá nam khu B, nguyên tòa nhà ký túc xá đều vang lên tiếng đùa cợt, các nam sinh ở ký túc xá 201 cũng rất nhanh phát hiện.
"Hà Sướng, nếu không được thì báo cho phụ đạo viên đi."
Có bạn cùng phòng kiến nghị, biểu ngữ ghi rõ thân phận của Hà Sướng, mỗi lần đều thiếu đạo đức kéo theo ký túc xá 201.
Cứ lâu dài như vậy thì danh dự của ký túc xá 201 sẽ thối nát, nam sinh khác còn muốn tìm bạn gái, ai mà không khát vọng có cuộc tình ngọt ngào chứ?
"Trần Hán Thăng là kẻ vô lại, vừa vào hội học sinh lập tức lật đổ phó bộ trưởng cũ Chu Hiểu, ông không đấu lại thằng đó đâu."
Một bạn cùng phòng cũng phụ họa, mới nãy gã về ký túc xá cảm thấy hơi lạ, phía sau dường như có rất nhiều đôi mắt đánh giá chính mình.
"Tôi biết."
Hà Sướng bước ra ban công, nhìn Chu Thành Long và Lưu Bằng Phi vênh váo đứng dưới lầu, trong lòng trào dâng trào thù hận.
Nhưng cuối cùng Hà Sướng bi ai phát hiện trừ gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, chính mình không làm gì được Trần Hán Thăng.
"Alo, dưới tòa nhà ký túc xá khu B . . ."
"Lại có người giăng biểu ngữ chứ gì, biết rồi."
Hà Sướng chưa nói hết câu thì bảo vệ Tài Viện đã không kiên nhẫn cúp điện thoại, một ngày bốn lần, ai mà chịu nổi.
Tuy không kiên nhẫn nhưng phải xử lý sự tình, bảo vệ đến dưới lầu khu B, lầu bầu oán trách:
"Hơn chín giờ tối rồi, mấy đứa không thể yên tĩnh một chút sao?"
"Cũng muốn yên tĩnh nhưng chợt nhớ sư huynh Hà còn có một phần ăn khuya quên ký nhận."
Lưu Bằng Phi nhìn thấy bảo vệ lại đây, cười tủm tỉm chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã."
Bảo vệ gọi lại bọn họ:
"Mang biểu ngữ đi luôn."
Lưu Bằng Phi lấy làm lạ:
"Các người không tịch thu à?"
Bảo vệ buồn bực nói: "Chúng tôi lấy những cái này làm gì? Mấy đứa cũng lấy lại mớ biểu ngữ treo ban ngày luôn đi, ngoài ra, đội trưởng kêu tôi nhắn một câu với Trần Hán Thăng."
"Câu gì?"
Chu Thành Long còn tưởng là lời cảnh cáo gì đó.
"Chúng ta giao hẹn thời gian được không? Thí dụ như bảy giờ sáng, mười hai giờ trưa, bốn giờ chiều, chín giờ tối, nếu các người định ngày mai làm nữa thì có thể hoạt động vào mấy giờ này không?"
Bảo vệ trường nói với giọng thương lượng:
"Vậy thì chúng tôi cũng tiện xếp người, chứ đang ăn cơm bị kêu đi mãi, trời lạnh muốn uống hớp canh nóng cũng khó."
Chu Thành Long ngẩn ngơ, ác vậy sao, mọi người đều liên hợp lại "Diễn" Hà Sướng.
Sáng ngày thứ hai, nam sinh khu B phát hiện nữ sinh đeo khẩu trang lại xuất hiện, lặng lẽ đứng trong gió lạnh và sương mù.
"Chậc chậc, sở khanh hại người."
Loài người trời sinh đều có tình cảm đồng tình kẻ yếu, nữ sinh bị bắt phá thai này rõ ràng là người bị hại, đặc biệt trên BBS của Tài Viện còn phanh phui ra nhiều tình hình bên trong.
Thí dụ như, cha mẹ của Hà Sướng luôn khăng khăng là Ôn Linh dụ dỗ con trai mình; rõ ràng đã hứa bồi thường ba mươi nghìn tệ nhưng chỉ cho ba nghìn tệ nạo thai rồi lơ luôn; nhục mạ vào mặt Ôn Linh.
Các nam sinh vừa thảo luận vừa đi căn-tin. Khoảng bảy giờ rưỡi, bảo vệ trường học xuất hiện đúng giờ thu biểu ngữ.
Ôn Linh và nam sinh phụ trách trông giữ lập tức rời đi, hai bên ăn ý dường như đã tập luyện rồi.
······
Trong đại học tuy rằng chế độ lỏng lẻo, học sinh khá tự do, nhưng ảnh hưởng của chuyện này quá rộng, đặc biệt trải qua một ngày một đêm lên men, giáo viên trong Tài Viện dần biết chuyện.
Phó thư ký đoàn ủy Vu Dược Bình cầm cốc giữ nhiệt đi dạo lên tầng hai, Quan Thục Mạn và mấy học sinh đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi biện luận cuối kỳ.
Vu Dược Bình hắng giọng:
"Khụ!"
Quan Thục Mạn ngước đầu lên, nâng gọng kính đen:
"Bí thư Vu, buổi sáng tốt lành."
"Ưm, đang bận à?"
Vu Dược Bình lên tiếng, chậm rãi đi tới ngồi xuống ghế, nhìn học sinh bận rộn, dường như lơ đãng nói: "Gần đây trường học có nhiều việc, khá náo nhiệt."
Quan Thục Mạn cố nhịn cười, hôm qua BBS của Tài Viện suýt nổ tung, cô ấy phụ trách quản lý xóa post bận rộn đến nỗi không xóa kịp, bởi vì có một số chuyện dính líu đến trường học nên đơn giản không cho đăng bài.
Quan Thục Mạn giả ngu:
"Trừ thi biện luận ra còn có chuyện gì?"
Một nữ sinh còn trẻ không đủ kinh nghiệm đã buột miệng:
"Cô giáo Quan, còn một tháng nữa mới thi biện luận, tin lớn nhất trong hai ngày qua chắc là về sở khanh Hà Sướng."
"A, Thích Vi, là Hà Sướng trong khoa của mấy người."
Nữ sinh nói xong thì nhìn về hướng Thích Vi.
Thích Vi hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, tối hôm qua phòng ký túc xá bọn họ tổ chức tiệc trà tối, có chia ra ba đề tài:
Một, Ôn Linh thật gan dạ, cô ấy không sợ bị trường học giam bằng tốt nghiệp sao?
Hai, làm cách nào phân biệt ra sở khanh, khi sinh viên nữ gặp phải sở khanh thì nên ứng đối như thế nào.
Ba, Trần Hán Thăng quá tinh tướng.
Rõ ràng tất cả chứng cứ đều chỉ hướng hắn, nhưng hắn biểu hiện như mình hoàn toàn không liên quan, mang theo tài liệu "Chính trị Tây phương" vào lớp "Hành vi tổ chức", phát hiện mang nhầm sách giáo khoa cũng không quấy rầy bạn học khác, yên lặng ngủ tới trưa.
"Hà Sướng hả, không quen lắm."
Thích Vi thông minh không xen vào.
"Cậu không quen Hà Sướng nhưng chắc quen người khác nhỉ?"
Nữ sinh cười nói:
"Thật ra toàn bộ sự kiện là Trần . . ."
Nữ sinh định thốt ra cái tên, đột nhiên phát hiện toàn bộ phòng làm việc đều ngước đầu nhìn chính mình, lập tức bắt sóng tâm linh, chớp chớp mắt nói:
"Thật ra toàn bộ sự kiện là thóc mục vừng thối, chúng ta hãy tập trung chú ý vào thi biện luận đi."
Mọi người lại lặng lẽ cúi đầu, lấy keo nhựa, cắt giấy, viết phương án. Nữ sinh vừa rồi nói chuyện không kiềm được được tự cho mình một like thông minh.
Rõ ràng là học sinh khác đều biết là Trần Hán Thăng đang giở trò nhưng không nói ra, cả đám rất gian trá, trong hội học sinh quả nhiên rèn luyện con người rất tốt.
Vu Dược Bình và Quan Thục Mạn nháy mắt với nhau, Quan Thục Mạn nhếch môi cười.
Sau xung đột ở dạ tiệc chào đón tân sinh, Trần Hán Thăng quả nhiên bắt đầu trả thù, thủ đoạn dứt khoát nhanh gọn, Hà Sướng thậm chí không có sức đánh trả.
Trừ phi Hà Sướng gọi giúp đỡ, tố cáo lên lãnh đạo của khoa nhân văn.
Lúc ấy Trần Hán Thăng sẽ ứng đối như thế nào?
Thật ra cũng không đợi quá lâu, trường học sẽ không cho phép Trần Hán Thăng luôn nhiễu loạn trật tự. Giữa trưa lại giăng biểu ngữ một lần trước cửa căn-tin, chủ nhiệm khoa nhân văn Bàng Văn Lượng rốt cuộc gọi Trần Hán Thăng qua nói chuyện.
Phụ đạo viên của lớp 2 hành chính công Quách Trung Vân cũng có mặt. Lão Quách hằng ngày đến điểm danh vừa lúc nghe về chuyện này, chưa kịp lén báo cho Trần Hán Thăng.
"Trần Hán Thăng, gần đây trong trường học thường xuyên giăng biểu ngữ, cậu ở sau lưng lên kế hoạch đúng không?"
Bàng Văn Lượng nghiêm túc nhìn học sinh nổi tiếng nhất trong khoa, muốn nghe hắn giải thích.
"Đúng vậy, là em làm."
Trần Hán Thăng trực tiếp thừa nhận.
Bàng Văn Lượng hơi bất ngờ, vốn tưởng Trần Hán Thăng sẽ chối rằng mình không biết gì, bởi vì quả thực không có chứng cứ.
Đây là điều mà Bàng Văn Lượng không thể chấp nhận, rõ là xem lãnh đạo trường học đều là đồ ngốc.
Bàng Văn Lượng thản nhiên hỏi:
"Vậy cậu hãy nói nguyên nhân xem tại sao muốn làm như vậy?"
Bàng Văn Lượng cho rằng xung đột giữa hai nam sinh là xuất phát từ tiệc tối đón học sinh mới.
Không thể động Trần Hán Thăng, nhân vật cọc tiêu gây dựng sự nghiệp của sinh viên, lãnh đạo trong trường đều chú ý phát triển của Hỏa Tiễn 101.
Cho nên lần này nói chuyện cũng có ý muốn điều giải, chỉ cần Trần Hán Thăng không tiếp tục sai khiến người giăng biểu ngữ thì coi như bỏ qua mọi chuyện.
Còn về khỏe mạnh thể xác và tinh thần của Hà Sướng bị tổn thương trong chuyện này, nếu không thể đo lường được thì cho qua luôn.
"Nếu chủ nhiệm Bàng đã hỏi thì em không giấu giếm nữa."
Trần Hán Thăng nghiêm túc nói:
"Bởi vì Ôn Linh là bạn gái của em, em muốn báo thù cho cô ấy!"
"Cái gì?"
Bàng Văn Lượng sững sờ, tuyệt đối không ngờ là lý do này.
"Em rất yêu Ôn Linh, không chê quá khứ của cô ấy!"
"Nhưng tổn thương trong quá khứ khiến cô ấy không thể thoát khỏi."
"Em dù gì cũng coi như là danh nhân trong trường học, nếu không thể báo thù cho cô gái mình yêu thì gây dựng sự nghiệp còn có ý nghĩa gì nữa?"
······
Nhìn Trần Hán Thăng đau thương mà sục sôi giải thích nguyên do, Quách Trung Vân không kiềm được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời cuối thu vừa cao vừa xanh biếc, trong xanh như biển trời, ngẫu nhiên có mấy áng mây trắng mỏng nhẹ bay qua, thanh nhàn mà tùy ý.
"Tóm lại, trong Tài Viện có thằng đó thì không có em, có em thì tên đó cút xéo!"
Trong văn phòng của Bàng Văn Lượng, Trần Hán Thăng hét khàn cả giọng bày tỏ thái độ.
Lão Quách trong lòng cảm khái:
"Ôi mợ, diễn kịch quá đạt."