Quách Trung Vân đã gặp Tiêu Dung Ngư, cũng mơ hồ nghe được quan hệ giữa Thẩm Ấu Sở và Trần Hán Thăng, cho nên căn bản không tin lời hắn nói.
Trần Hán Thăng rảnh rỗi đi ghẹo gái không xinh bằng hai cô bé kia, còn là học sinh năm tư sắp tốt nghiệp ra trường, trong nhà Ôn Linh cũng không có mỏ than.
Nhưng Bàng Văn Lượng không biết những điều đó, anh ta chợt hiểu tại sao Trần Hán Thăng muốn làm như vậy, thì ra đều vì báo thù cho bạn gái.
Nếu thế thì dễ giải thích rồi, hoàn toàn khớp về mặt tình lý và động cơ.
Bàng Văn Lượng khuyên nhủ:
"Hàn Thăng, dù cậu muốn báo thù cho bạn gái cũng không thể làm rối trật tự trường học."
"Em không có ý làm rối trật tự trường học."
Trần Hán Thăng dõng dạc phản bác:
"Nhưng Hà Sướng đang sống thoải mái sung sướng, Ôn Linh thì sống như cái xác biết đi, kết cục như vậy rất không công bằng."
"Cái này . . ."
Bàng Văn Lượng hơi áy náy, là anh ta duyệt cho Hà Sướng đổi khoa.
"Thật ra với điều kiện của cậu thì hoàn toàn có thể tìm được cô gái tốt hơn."
"Tình yêu là mù quáng, em chỉ thích chị Ôn."
"Cứ tiếp tục như vậy, không chừng sẽ xảy ra sai lầm."
"Chuyện này không liên quan tới em, ai có chứng cứ thì cứ đưa ra."
Bàng Văn Lượng đột nhiên không biết nên khuyên như thế nào, liếc qua Quách Trung Vân. Lão Quách nói hùa vài câu mà như không nói, mỗi khi Trần Hán Thăng lôi 'tình yêu' ra là tất cả im hết.
"Ôn Linh làm cách nào tìm được Trần Hán Thăng làm bạn trai?"
Đây là điều khiến Bàng Văn Lượng thắc mắc nhất.
Khi Trần Hán Thăng đi ra văn phong, vì tăng thêm sức nặng nên hắn cố ý nói: "Chủ nhiệm Bàng, cuối năm nay Hỏa Tiễn 101 sẽ chính thức thành lập công ty, lúc ấy sẽ thành xí nghiệp đầu tiên do sinh viên đang đi học của Tài Viện sáng lập."
"Cố gắng làm đi, trường học sẽ ủng hộ cậu."
Bàng Văn Lượng đáp lại kiểu công thức hóa, sau khi Trần Hán Thăng ra khỏi cửa thì anh ta bàn bạc với Quách Trung Vân cách giải quyết chuyện này.
"Có nên đuổi học Trần Hán Thăng không?"
Lão Quách vừa bắt đầu đã tung ra một giả thiết to gan để thăm dò lằn ranh giới hạn của Bàng Văn Lượng.
"Thôi, đừng nói linh tinh!"
Bàng Văn Lượng nhanh chóng khoát tay:
"Anh là thầy giáo đảm bảo của Hỏa Tiễn 101, trong các trường đại học của Kiến Nghiệp hiện nay có ai không biết Hỏa Tiễn 101 chứ? Chúng ta phải bảo vệ học sinh giống như Trần Hán Thăng, sao có thể vì chút xíu sai lầm mà đuổi học được?"
Bàng Văn Lượng đặt định luận cho sự tình:
"Hơn nữa đây không xem như sai lầm lớn, người trẻ tuổi bị tình yêu làm mụ mị đầu óc thôi."
Quách Trung Vân yên tâm, thế này mới nghiêm túc đưa ra cách giải quyết:
"Nếu Trần Hán Thăng không đi, vậy người đi chỉ có thể là Hà Sướng."
"Nhưng Hà Sướng là người bị hại."
Bàng Văn Lượng lắc đầu, nói:
"Nếu cậu ta đi thì trông như trường chúng ta không phụ trách, đề nghị này cũng không ổn."
"Hà Sướng đi mới là thể hiện chúng ta phụ trách."
Quách Trung Vân giải thích rằng:
"Tôi khá rành về Trần Hán Thăng, giăng biểu ngữ chỉ là nhát búa đầu tiên, tôi cảm thấy tiếp theo chắc chắn còn có thủ đoạn khác nữa, Hà Sướng có thể vượt qua nổi ba nhát búa này không vẫn chưa thể biết được."
Bàng Văn Lượng giật mình kêu lên:
"Khoa trương vậy sao?"
"Thầy hãy ngẫm lại trong năm mươi năm Tài Viện thành lập, có bao nhiêu học sinh sáng lập công ty khi còn đi học."
Quách Trung Vân thực sự cầu thị nói:
"Tôi kiến nghị kêu cha mẹ của Hà Sướng đến trường học, ba phương ngồi xuống nói chuyện một bữa, nhìn xem còn đường hòa giải không."
Bàng Văn Lượng trầm ngâm thật lâu, gật đầu nói:
"Để tôi nói chuyện lại với Hà Sướng, thật sự không được thì kêu cha mẹ của cậu ta đến."
. . .
Hà Sướng vốn tưởng tố cáo với chủ nhiệm khoa nhân văn là xong việc, nhưng khi bị Bàng Văn Lượng kêu đi nói chuyện thì tim của gã sắp rớt xuống vực.
Bàng Văn Lượng nói ngắn gọn:
"Trần Hán Thăng không đồng ý thỏa hiệp."
"Cái gì?"
Hà Sướng choáng váng, đây là thái độ của trường học sao?
"Tại sao thằng đó không đồng ý? Nó có tư cách gì không đồng ý!"
Hà Sướng lớn tiếng hỏi: "Học sinh không nghe theo lệnh của trường học, tại sao các người không đuổi học hắn ta?"
Bàng Văn Lượng hút thuốc, chờ cảm xúc của Hà Sướng hơi ổn định mới chậm rãi nói:
"Trên người Trần Hán Thăng có quá nhiều vinh dự, lãnh đạo trường học cũng rất xem trọng năng lực gây dựng sự nghiệp của cậu ta, cho nên có thể đuổi học hay không thì cần bàn lại."
"Ngoài ra với dư luận trong trường hiện giờ, đuổi học Trần Hán Thăng sẽ dẫn tới gì, cậu biết không?"
"Lại nói Trần Hán Thăng làm việc kín không kẽ hở, cậu có thể lấy ra chứng cứ, xác định Trần Hán Thăng có tham dự sao?"
Bàng Văn Lượng hỏi ngược hai câu, biểu đạt "Đuổi học Trần Hán Thăng" là không hiện thực.
Hà Sướng ngây ra một lúc, cẩn thận nhớ lại từ đầu đến bây giờ đúng là Trần Hán Thăng không nhúng tay một lần nào.
Đầu óc của Hà Sướng vận chuyển nhanh:
"Vậy hãy đuổi Ôn Linh, thế thì không có lý do giăng biểu ngữ nữa, Trần Hán Thăng cũng sẽ không tìm được cái cớ nào."
"Vô dụng, chủ nhiệm của khoa kế toán đã tìm cô bé nói chuyện."
Bàng Văn Lượng lắc đầu, nói:
"Thái độ của Ôn Linh rất kiên quyết, thà không nhận bằng tốt nghiệp cũng quyết đòi lại lẽ công bằng cho mình, nếu dám đuổi cô ta thì sẽ công bố việc này cho đài truyền hình và phóng viên truyền thông, khiến trường chúng ta xấu mặt."
"Chắc chắn là Trần Hán Thăng dạy cho ả."
Hà Sướng lập tức nói:
"Ôn Linh là cô gái bình thường, sao có thể nghĩ đến đài truyền hình và phóng viên, nhất định là Trần Hán Thăng dạy cho ả!"
Bàng Văn Lượng khẽ thở dài:
"Vẫn câu cũ, cậu có chứng cứ sao?"
"Tôi . . ."
Hà Sướng im lặng, qua cả buổi mới ngước đầu lên: "Chủ nhiệm Bàng, vậy tôi nên làm sao? Trong hai ngày ngắn ngủi, hễ tôi đi căn-tin ăn cơm, ngay cả người múc cơm cũng nhìn tôi chằm chằm."
"Đừng nghi ngờ lung tung, cô múc cơm làm gì có thời gian quan tâm những việc này."
Bàng Văn Lượng thầm nghĩ Quách Trung Vân nói quá đúng, thời gian lâu, tâm trạng của Hà Sướng sẽ tan vỡ, không biết hai nhát búa khác của Trần Hán Thăng giấu ở đâu.
"Kêu cha mẹ của cậu đến trường đi, ba phương ngồi xuống nói chuyện một bữa, có lẽ có thể thương lượng ra một kết quả."
······
Hà Sướng mơ mơ màng màng ra khỏi văn phòng của Bàng Văn Lượng, gặp Ôn Linh trong đại sảnh tầng trệt, dường như cô ấy luôn chờ gã.
Hà Sướng nhớ lại uất ức hai ngày qua, quát vào mặt Ôn Linh:
"Thấy bộ dạng này của tôi chắc cô vui lắm nhỉ?"
"Đâu chỉ là vui vẻ, sau khi kết thúc sự kiện, tôi sẽ say một bữa, khóc một phen từ biệt cuộc đời sinh viên dơ bẩn này."
Ôn Linh ngước đầu lên, ánh mắt lạnh như băng:
"Anh đã cảm nhận được chưa, cô độc không có bạn, bất lực bị trường học buông bỏ, và xót xa khi đi đường bị người chỉ trỏ."
"Anh đang trải qua thứ mà ngày xưa tôi nhấm nháp!"
Ôn Linh bỏ lại câu nói này, xoay người rời đi.
Hà Sướng chết sững tại chỗ, qua cả buổi bấm một số điện thoại, lúc này thứ duy nhất gã có thể tín nhiệm là gia đình ấm áp kia.
"Cha, con bị một nam sinh trong trường chơi."
Trong điện thoại, thái độ của cha cực kỳ tức giận:
"Trong trường sao có kẻ biến thái như vậy, làm ra chuyện khiến người giận sôi như thế!"
"Con đã báo cảnh sát chưa?"
"Lập tức đi bệnh viện kiểm tra, cha và mẹ của con đến trường ngay!"
. . .
Ban đầu Hà Sướng không phản ứng lại, sau đó hiểu ra là chính mình không nói rõ ràng:
"Cha nghĩ gì kỳ vậy, con và một nam sinh, phát sinh xung đột, sau đó bị nó chơi khăm."
Kế tiếp Hà Sướng mới từ từ giải thích rõ, nhưng loại học sinh như gã bởi vì tâm trí chưa chín chắn, mỗi lần đều thói quen đẩy trách nhiệm cho người khác, giống như lúc trước Ôn Linh ngoài ý muốn mang thai vậy.
Cho nên trong tự thuật của Hà Sướng thì sự tình lại do một cô gái mà ra, dù sao hồng nhan họa thủy.
Điều này khiến cha mẹ của Hà Sướng đến trường học tăng áp lực còn cho rằng đối diện là sinh viên làm thêm ở tiệm trà sữa, Thẩm Ấu Sở.