Đương sự chủ yếu trong hội đàm ba phương là trường học, Hà Sướng cùng Trần Hán Thăng, người chủ trì là bí thư đoàn ủy, Quan Thục Mạn, và một số cán bộ hội học sinh dự thính, ghi chép.
Không còn cách nào, không ai muốn đụng vào việc này, Quan Thục Mạn thì bởi vì người nhỏ lời nhẹ bị nhét cho nhiệm vụ gian khổ này.
"Thẩm Ấu Sở đâu? Cô là Thẩm Ấu Sở à?"
Trong phòng họp tòa nhà hành chính, mẹ của Hà Sướng mặc đồ trang trọng nhưng thái độ thì không thân thiện, lớn tiếng hỏi cô gái ở phía đối diện.
Quan Thục Mạn cũng rất hoang mang, việc này liên quan gì Thẩm Ấu Sở? Gần đây luôn nghe đồn Thẩm Ấu Sở xinh đẹp cỡ nào, đợi khi có dịp phải đi cửa hàng trà sữa gặp mới được.
Nếu nói Hà Sướng không dám lộ ra chuyện thật, vậy ứng đối bên Trần Hán Thăng càng tệ hơn.
Nữ sinh ở phía đối diện lắc đầu, nói:
"Xin lỗi, tôi không phải Thẩm Ấu Sở."
"Trần Hán Thăng đâu?"
Bởi vì cha mẹ ở bên cạnh, Hà Sướng cũng to gan hơn:
"Tại sao hắn không đến?"
Cô gái nhún vai nói:
"Có lẽ đang ngủ, tôi cũng không rõ ràng, có lẽ đợi tới trưa cậu ấy sẽ đến xem."
Cha của Hà Sướng luôn nghiêm nghị cũng lên tiếng:
"Cô là ai?"
"Tôi tên Nhiếp Tiểu Vũ, chỉ là một thư ký nhỏ bé tội nghiệp."
Nhiếp Tiểu Vũ làm vẻ mặt bất đắc dĩ, cô ấy bị Trần Hán Thăng bắt ép lại đây mở họp, lấy danh nghĩa rèn luyện trong môi trường gian khổ.
"Trần Hán Thăng không đến, cuộc họp này còn cần thiết sao?"
Cha của Hà Sướng cau mày, đang định ra oai phủ đầu.
Nào ngờ Nhiếp Tiểu Vũ vui vẻ nói nhanh:
"Chú cũng là người mấy chục tuổi rồi, không thể nói chuyện nuốt lời đấy. Vậy bây giờ chúng ta tan họp luôn?"
Cha của Hà Sướng:
". . ."
"Chuyện này . . . Nhiếp Tiểu Vũ có thể đại biểu Trần Hán Thăng, ngoài ra việc này không liên quan đến Thẩm Ấu Sở, đừng tùy tiện kéo người khác vào."
Quan Thục Mạn liếc nhìn qua Hà Sướng, đã lên năm ba mà sao không có chút xíu trách nhiệm nào vậy.
Hà Sướng cũng ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cha, không thể hủy cuộc họp này, biểu ngữ còn đang giăng."
Cha mẹ Hà Sướng lúc này mới biết, thì ra thật sự mong đợi giải quyết sự tình là bên mình, phía đối diện thì thấy sao cũng được.
"Vậy nói ngắn gọn, bên tôi nêu ba yêu cầu."
Mẹ của Hà Sướng bao che nói:
"Thứ nhất, Trần Hán Thăng nhất định phải công khai xin lỗi, cũng bảo chứng về sau sẽ không giăng biểu ngữ tương tự như vậy nữa. Thứ hai, trường học nhất định phải có cách nói, ít nhất ghi tội xử phạt Trần Hán Thăng. Thứ ba, tôi muốn gặp Thẩm Ấu Sở, nói cho cô ta biết có thể bề ngoài xinh đẹp, nhưng không thể hồng nhan họa thủy!"
Ngẫm lại trước kia mẹ của Hà Sướng cũng chèn ép Ôn Linh như vậy, cô ấy là sinh viên nữ mang thai, có thể tưởng tượng bị khi dễ thảm cỡ nào.
Nhiếp Tiểu Vũ lẳng lặng nghe, sau đó nhẹ tênh nói:
"Nếu chúng tôi không đồng ý một điều nào thì sao?"
Mẹ của Hà Sướng tức giận nói:
"Không đồng ý, Trần Hán Thăng còn muốn tốt nghiệp không? Coi chừng bị bắt vào tù ngồi!"
"Vậy thì tốt quá, các người có năng lực hãy mau sắp xếp, dạng ông chủ không lương tâm đó nên sớm bắt vào."
Nhiếp Tiểu Vũ không hề e ngại, lấy làm lạ nói:
"Nhưng còn chuyện có thể tốt nghiệp hay không thì đó là bên nhà trường suy xét, không nhọc các người lo."
"Còn về gặp mặt cảnh cáo Thẩm Ấu Sở."
Nhiếp Tiểu Vũ chẳng chút che giấu thái độ khinh thường của mình:
"Lo giáo dục thằng con rác rưởi của bà đi, xứng sao?"
"Cô nói chuyện kiểu gì!"
Cha của Hà Sướng đập mạnh mặt bàn:
"Có tin là tôi báo cáo với lãnh đạo nhà trường các người không?"
"Thế thì mau tan họp đi báo cáo đi, trong tay tôi còn một đống việc, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị ông chủ vô lương tâm đó trừ tiền thưởng."
Nhiếp Tiểu Vũ vô tội ngước đầu lên:
"Khổ lắm!"
Cha mẹ của Hà Sướng liếc nhau, thầm nghĩ sinh viên này bị gì vậy, tại sao không hề sợ uy hiếp?
Quan Thục Mạn nhìn mà thích, trước kia chỉ nghe nói về Nhiếp Tiểu Vũ, bộ trưởng bộ đối ngoại hội học sinh khoa nhân văn, không ngờ rằng năng lực mạnh như vậy.
"Nếu sau này Trần Hán Thăng không muốn làm chủ tịch hội học sinh, không chừng có thể bồi dưỡng cô bé này."
Quan Thục Mạn quan sát Nhiếp Tiểu Vũ, ngoài miệng giảng hòa:
"Được rồi, được rồi, mọi người hãy bớt giận. Mới nãy tôi đã nói không được nhắc đến Thẩm Ấu Sở, cô ấy không dính chút gì tới chuyện này."
Nhưng đương sự Trần Hán Thăng không đến, nói chuyện lâu hơn cũng chỉ là cãi cọ.
Nói từ mười giờ sáng đến mười một giờ rưỡi, một tiếng rưỡi trôi qua mà không có tiến triển mang tính thực chất nào.
Quan Thục Mạn xem đồng hồ, suy nghĩ vu vơ không biết căn-tin hôm nay có món gì, có nên ra ngoài ăn một bữa ngon không?
Đột nhiên nghe một tiếng két, cửa gỗ phòng họp bị đẩy ra.
Trần Hán Thăng ngáp dài, vẻ mặt mệt mỏi đi vào.
Nhiếp Tiểu Vũ hỏi:
"Cậu mới dậy?"
"Ừ, đêm qua Kim Dương Minh cứng rắn kéo tôi nghiên cứu kỹ thuật chặn lối giữa trong CS, tôi vốn định đọc sách ôn tập bài học cơ."
Trần Hán Thăng ngồi xuống cạnh Nhiếp Tiểu Vũ ngay trước mắt bao người, lấy điếu thuốc ra đang định hút thì quay sang nhìn cô giáo Quan Thục Mạn ngồi ở giữa, cười gượng gạo buông bật lửa xuống.
Hà Sướng nói nhỏ với cha mẹ:
"Hắn là Trần Hán Thăng."
Cha mẹ của Hà Sướng nghe vậy lập tức mang theo các loại cảm xúc đánh giá Trần Hán Thăng, hy vọng thông qua ánh mắt cho cảnh cáo trước khi nói chuyện.
Trần Hán Thăng không chút cảm giác, thậm chí cảm thấy hơi đói, hắn đánh tiếng với Quan Thục Mạn trước:
"Cô Quan, hôm nay còn có lãnh đạo khác đến không?"
Quan Thục Mạn trả lời:
"Hết rồi, lãnh đạo trường đều đi họp."
Được đến đáp án này, Trần Hán Thăng yên tâm, quay đầu nói với Nhiếp Tiểu Vũ:
"Cậu đi căn-tin mua cơm đi, đói xẹp bụng rồi."
"Đang họp đấy."
"Họp có quan trọng bằng bữa cơm của tôi không? Đừng lề mề, đi nhanh về nhanh, nhớ mua thêm ba đồng cơm, chứ ít quá ăn không đủ no."
Nhiếp Tiểu Vũ không còn cách nào, ai kêu cô là thư ký nhỏ tội nghiệp, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với Quan Thục Mạn, ra phòng họp.
Quan Thục Mạn thở dài, thảo nào Trần Hán Thăng muốn trước tiên hỏi có mặt lãnh đạo nhà trường không, ở trong lòng của hắn thì ước chừng cô ấy chỉ như đàn chị.
Căn-tin cách tòa nhà hành chính không xa, chốc lát sau Nhiếp Tiểu Vũ đã trở về.
Nhiếp Tiểu Vũ thường theo Trần Hán Thăng đi căn-tin ăn, biết món nào hợp khẩu vị của hắn.
"A, cà tím chiên dầu, trứng gà xào ớt xanh, thịt xào ớt."
Trần Hán Thăng vừa ăn vừa khen ngợi: "Tiểu Vũ, tôi thật sự không thể xa cô, đề nghị cô hãy gả cho Vương Tử Bác, vậy thì hai nhà sẽ càng thân thiết."
Nhiếp Tiểu Vũ trợn trắng mắt:
"Lo ăn cơm đi!"
Thái độ trong mắt không có người của Trần Hán Thăng khiến gia đình ở phía đối diện tức điên, mẹ của Hà Sướng đặt di động xuống bàn cái cạch.
"Trần Hán Thăng, cậu đừng có mà ngông cuồng, bây giờ tôi cho cậu ba điều kiện. Thứ nhất, hãy xin lỗi công khai. Thứ hai, nhận xử phạt của trường học. Thứ ba, tôi muốn cậu ngay mặt cảnh cáo Thẩm Ấu Sở trong cửa hàng trà sữa của cậu đừng hồng nhan họa thủy!"
Nhiếp Tiểu Vũ không kiềm được lắc đầu, không nhắc đến Thẩm Ấu Sở thì còn dàn xếp được.
Trần Hán Thăng vùi đầu lấp đầy bao tử, người khác chờ sự đáp lại của hắn, cho nên trong phòng hội nghị chỉ có tiếng ăn cơm 'ngồm ngoàm' .
Mãi khi cha mẹ của Hà Sướng sắp hết kiên nhẫn thì Trần Hán Thăng mới lau miệng nói:
"Vậy tôi cũng cho các người một điều kiện, làm thủ tục nghỉ học cho Hà Sướng, tôi không quan tâm nó đi đâu, nhưng không muốn thấy nó ở trong Học viện Tài chính."
"Nếu không thì tôi sẽ làm thằng con quý báu của ông bà trầm cảm đấy!"