Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261: Vị Thần Thủ Hộ Của Nữ Sinh Học Viện Tài Chính

Chương 261: Vị thần thủ hộ của nữ sinh Học viện Tài chính Chương 261: Vị thần thủ hộ của nữ sinh Học viện Tài chính

"Một sinh viên mà dám uy hiếp tôi?"

Mẹ của Hà Sướng hoàn toàn tức giận:

"Cha mẹ của cậu có dạy cho cậu lễ nghĩa liêm sỉ không?"

"Nói chuyện thì nói, đừng lôi cha mẹ của tôi ra, hơn nữa tôi không phải uy hiếp."

Trần Hán Thăng thoải mái dựa vào sofa mềm trong phòng họp:

"Con của bà tiếp tục ở trong Học viện Tài chính thì chưa đầy một tháng sẽ ấm ức trầm cảm, có khi tự sát đấy."

Hắn quay đầu nhìn Nhiếp Tiểu Vũ:

"Nếu chúng ta tổ chức diễu hành tuyên truyền với chủ đề "Phản cặn bã, chăm sóc khỏe mạnh thể xác và tinh thần của sinh viên nữ thì đại khái có thể tập trung bao nhiêu nữ sinh?"

"Đợi chút, để tôi xem."

Nhiếp Tiểu Vũ lật sổ tay:

"Nếu tổ chức bây giờ thì tôi có thể triệu tập ba mươi sinh viên nữ làm thêm trong Học viện Tài chính; nếu bắt đầu từ buổi chiều thì tôi có thể triệu tập một trăm ba mươi sinh viên nữ làm thêm trong các Học viện Y, Công trình, Đại học Đông Đại ở xung quanh; nếu như là hai ngày sau thì tôi có thể điều động ít nhất năm trăm nữ sinh từ các đại học trong Kiến Nghiệp."

"Đủ rồi."

Trần Hán Thăng gật đầu: "Không cần một lần tụ tập năm trăm người, tốt nhất là ngày đầu tiên sáu mươi người, ngày thứ hai chín mươi người, ngày thứ ba một trăm năm mươi người, cứ tăng dần số người như vậy, bên ngoài sẽ lầm tưởng diễu hành phản đối cặn bã được nhiều sự ủng hộ, sức ảnh hưởng sẽ dần biến lớn."

Hà Sướng nghe vậy tái mặt, chỉ riêng là treo biểu ngữ đã khiến gã ngủ không yên, lại thêm cuộc diễu hành nhằm vào gã thì thật sự sẽ tan vỡ.

Cha mẹ của Hà Sướng hai mặt nhìn nhau, đây đúng là độc ác, quan trọng là biết tăng dần số người, đánh lừa bên ngoài chú ý.

"Bà thấy đấy, tôi đã rất nể tình, nếu ngay từ đầu đã chơi như vậy thì con trai của bà còn có thể đi ra ký túc xá một bước sao?"

Trần Hán Thăng nói xong đứng thẳng người, bước tới trước cửa sổ lẩm bẩm:

"Trong phòng mùi hơi nồng, để không khí thông thoáng đã."

Xoẹt!

Trần Hán Thăng vén mở cửa sổ, có gió lạnh cuốn theo hơi lạnh chui vào. Đây là mùa thu của riêng Kiến Nghiệp, bình thường không thấy mặt trời, nhưng không có mưa, trời trong xanh khiến tâm trạng của người thoải mái.

Người ở trong phòng không kiềm được rùng mình, thật ra Quan Thục Mạn sớm muốn mở cửa sổ, cãi lộn ồn ào khiến cô ấy bực mình.

Nhưng theo gió vào phòng còn có một giọng nói.

"Chào các vị bạn học giữa trưa, tôi là phó trưởng đài phát thanh mới nhậm chức, Thương Nghiên Nghiên, chuyên mục "Thanh xuân Học viện Tài chính" mà mọi người quen thuộc lại đến rồi. Hôm nay chúng tôi cho mọi người nghe một câu chuyện nhỏ đặc biệt."

"Có một bạn học nữ cấp 3 xinh đẹp mà hoạt bát, cô ấy ôm nhiệt tình với thanh xuân và khát vọng với kiến thức bước vào đại học, rất nhanh trở thành chim sơn ca khiến mọi người trong trường chú ý."

"Lúc này chim sơn ca có bạn, có người nhà, có thầy cô yêu thương. Sau này cô ấy gặp một nam sinh, người này rất đẹp trai, biết dỗ ngọt, chim sơn ca rất nhanh rơi vào vòng xoáy tình yêu."

"Tiếc rằng nam sinh này không chịu trách nhiệm, gã chỉ chơi đùa tình cảm của con gái. Khi cô gái mang thai thì gã chạy mất dép. Giây phút này, không còn bạn, trong nhà từ mặt, thầy cô cũng trở nên ác nghiệt."

"Trên đường đi bệnh viện khám, cô gái cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa, lao vào một chiếc xe tải chạy tới, một sinh mệnh tươi sống đã biến mất như thế . . ."

Trước cửa Học viện Tài chính, Ôn Linh nghe tin radio, cắn môi khóc ướt mặt, đây là câu chuyện nói về cô ấy.

Khi một mình đi bệnh viện khám, Ôn Linh đứng ở ngã tư đường nhìn xe chạy qua lại, bao nhiêu lần đều có xung động muốn lao vào đầu xe cho rồi.

Kim Dương Minh phụ trách theo bên cạnh lấy ra khăn giấy nói:

"Lau đi, ài, bây giờ sở khanh rất được yêu thích, còn chàng trai săn sóc lương thiện như tôi thì hoàn toàn bị xem nhẹ."

"Cho nên, các sinh viên nữ, chúng ta phải đánh bóng mắt phát hiện và ngăn chặn cặn bã, không thể để mình bị lừa nữa!"

Thương Nghiên Nghiên đọc tin xong còn thêm vào một câu: "Câu chuyện là học sinh cung cấp, có thể là hư cấu, nếu thấy có chỗ nào giống thì xin đừng tin đó là thật."

. . .

Nghe xong tin qua đài, trong phòng họp hiện ra đủ loại vẻ mặt.

Quan Thục Mạn lộ vẻ ngạc nhiên, phó trưởng đài Thương Nghiên Nghiên mới nhậm chức đúng là to gan, dám lửa cháy đổ thêm dầu vào lúc thế này.

Trần Thiêm Dụ thầm nghĩ mình không hay biết gì, nhưng Thương Nghiên Nghiên bình thường có quan hệ khá tốt với Trần Hán Thăng.

Gia đình Hà Sướng hoàn toàn ngẩn ngơ, câu cuối cùng "Câu chuyện là học sinh cung cấp, có thể là hư cấu, nếu thấy có chỗ nào giống thì xin đừng tin đó là thật" như là lấy vải thưa che mắt thánh.

Xoẹt!

Trần Hán Thăng khép cửa sổ lại, gió lạnh biến mất, trong phòng dần ấm lên nhờ máy điều hòa.

Mọi người dường như khôi phục lại từ trạng thái đông cứng, rùng mình, ho khan một tiếng, nhìn nhau, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

"Câu chuyện dễ nghe không?"

Trần Hán Thăng từ từ đi trở về chỗ ngồi: "Dễ nghe thì tôi sẽ thỉnh thoảng biên một câu chuyện, dù đài phát thanh không cho phát thì Học viện Tài chính chúng tôi còn có diễn đàn văn học, tôi bỏ tiền ra biên soạn một câu chuyện lấy Hà Sướng làm nhân vật gốc, lưu truyền rộng rãi trong trường học."

Quách Trung Vân đoán không lầm, Trần Hán Thăng quả nhiên không chỉ có ba nhát búa, biểu ngữ chỉ là nhát thứ nhất, phát radio là nhát thứ hai, tổ chức diễu hành tuyên truyền là nhát thứ ba, đoạn sau không chừng còn có Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Nếu Hà Sướng còn ở trong trường học, Trần Hán Thăng không ngại cho chiêu "A Thăng mười tám thức, lãnh đủ không giảm giá."

Mẹ của Hà Sướng hé môi, muốn nói cái gì nhưng bị cha của Hà Sướng ngăn cản, lúc này nói cái gì đều vô nghĩa.

Tình huống đã như vậy, Trần Hán Thăng và con của ông ta tất nhiên chỉ có thể một người ở lại.

"Khụ."

Quan Thục Mạn cảm thấy mình cần nói điều gì:

"Mười hai giờ rồi, cuộc họp hôm nay dừng ở đây, hy vọng hai bên có thể suy nghĩ kỹ hơn về nội dung họp, tan họp."

"Họp kiểu này sướng thật, giữa trưa tự thưởng mình một bữa lẩu cay thôi." Quan Thục Mạn thầm nghĩ: "Kêu thêm phần chỉ tính sáu tệ, ăn ngon mà không đắt, rẻ mà thực dụng."

Khi cha mẹ của Hà Sướng lái xe ra Học viện Tài chính, thấy một nữ sinh giăng biểu ngữ bắt mắt ở trước cổng trường, trên biểu ngữ chỉ viết bốn chữ.

Sở khanh, Hà Sướng!

"Ài."

Cha của Hà Sướng quay đầu nói với gã:

"Hai ngày này con đừng đến trường, cha sẽ tìm quan hệ xem thử có thể đuổi học Trần Hán Thăng không. Nếu không được thì con ra nước ngoài đi, coi như học thêm kiến thức."

Hà Sướng thất vọng gật đầu, cha nói như vậy thật ra đã quyết định đưa chính mình đi nước ngoài, cái gọi là tìm quan hệ đuổi Trần Hán Thăng chỉ là một loại an ủi.

"Không sao đâu, Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên bình thường ỷ vào được trường học ủng hộ."

Mẹ của Hà Sướng không muốn thấy con trai khó chịu:

"Sau khi con du học trở về sẽ giao công ty mấy triệu của cha mẹ cho con, Trần Hán Thăng đi lên xã hội sẽ biết mọi thứ trong trường chỉ là bọt nước, chỉ có tiền mới là thật."

Mẹ của Hà Sướng khích lệ nói:

"Đến lúc đó con hãy đi cướp lấy Thẩm Ấu Sở!"

Hà Sướng ở trong nhà ngày thứ nhất, thứ hai, đến ngày thứ ba thì xác nhận tạm nghỉ học. Sau khi nghe tin, tạm không nói tới cảm xúc của nam sinh của Học viện Tài chính, nữ sinh thì sôi trào rầm rộ.

Tuy rằng chính mình không nhận biết Ôn Linh, nhưng loại chuyện này cực kỳ phấn chấn lòng người.

Đêm đó, Ôn Linh gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng:

"Ra ngoài được không? Tôi muốn mời cậu uống rượu."

Trần Hán Thăng xem đồng hồ:

"Câu chuyện đã xong rồi, uống rượu không có ý nghĩa gì, đường đời còn rất dài, chị hãy nhìn phía trước."

Nghe Trần Hán Thăng có ý từ chối, Ôn Linh im lặng một lúc: "Tóm lại, cảm ơn cậu, tôi vĩnh viễn nhớ kỹ."

Trần Hán Thăng không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Mặt ngoài thì trường học vẫn luôn không tỏ bất kỳ thái độ gì, nhưng trong Học viện Tài chính, tất cả câu lạc bộ với thành viên nữ sinh đều long trọng mời Trần Hán Thăng, hy vọng hắn đến đảm nhiệm phó đoàn trưởng.

Trần Hán Thăng không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chỉ đáp:

"Tôi e rằng không đảm nhiệm được, cho nên đưa tư liệu thành viên câu lạc bộ cho tôi xem trước đã, tốt nhất là có kèm hình chụp."

Về ký túc xá, Trần Hán Thăng lật từng tờ tư liệu nữ sinh, bạn cùng phòng ở bên cạnh vây xem, Quách Thiếu Cường còn cho điểm.

"Ui chao, người này chỉ được ba điểm, không thể nhiều hơn."

"Mắt đẹp đấy, nhưng trừ mắt ra, chỗ khác không dám dòm."

"Sao mà trông như xe tăng."

. . .

Quách Thiếu Cường càng nói càng kỳ cục, Trần Hán Thăng lườm cậu ta:

"Đệt, có phải cho mày vào câu lạc bộ đâu mà lảm nhảm cái gì!"

Trần Hán Thăng cất mớ tài liệu này, giả vờ đi ban công hút thuốc nhưng thật ra là gọi điện thoại:

"Xin lỗi, dạo này tôi bận quá, không đi câu lạc bộ quý vị làm phó đoàn trưởng được. Cảm tạ ưu ái, cảm kích không lời nào tả xiết."

Gọi điện xong Trần Hán Thăng không kiềm được lắc đầu, đi mời siêu sở khanh như mình làm lãnh đạo của câu lạc bộ nữ, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào.

Trần Hán Thăng xoay người lại, Kim Dương Minh đã đứng cạnh.

"Mợ nó, làm gì như quỷ vậy!"

"Tứ ca, khoảng thời gian trước tôi nhiệt tình hỗ trợ như vậy, có phải là anh nên cảm tạ tôi không?"

"Có gì nói đại đi!"

"Không dám giấu giếm, tôi muốn vào câu lạc bộ nữ này."

Bình Luận (0)
Comment