"Mày muốn vào câu lạc bộ làm cái gì?"
Trần Hán Thăng nhìn thấu ý đồ của Kim Dương Minh:
"Người ta là bởi vì tao đuổi cặn bã đi, tương đương với bảo hộ nữ sinh Học viện Tài chính, suy xét về khía cạnh nhanh nên mới mời tao đi câu lạc bộ làm lãnh đạo."
"Nhưng tao cũng có góp sức trong sự kiện lần này!"
Kim Dương Minh không phục cãi lại:
"Hơn nữa không phải tao muốn đi làm lãnh đạo, Tứ ca hãy làm người giới thiệu đi, tao làm cán sự bình thường cũng vui rồi."
Trong câu lạc bộ đó toàn là nữ sinh, Trần Hán Thăng thầm nghĩ có nam sinh nào mà không vui chứ?
Nhìn mắt cún long lanh của Kim Dương Minh, Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ một lúc thì đồng ý, lần trước có người đến cửa hàng trà sữa gây sự, bạn học khác đều tránh đi, chỉ có bạn Tiểu Kim không chút e ngại ngồi ở trước mặt bọn họ.
Tuy Kim Dương Minh làm vậy chỉ vì để thể hiện, nhưng Trần Hán Thăng vẫn nợ cậu ta một phần tình cảm.
Trần Hán Thăng không yên tâm nhắc nhở:
"Mày đến câu lạc bộ đó đó nhớ đừng làm sở khanh."
Kim Dương Minh rất buồn bực: "Tứ ca, thật ra tao không biết tiêu chuẩn của sở khanh là thế nào, cỡ như Hà Sướng hả?"
"Hà Sướng là cặn bã, đã bị đá khỏi hàng ngũ sở khanh."
Trần Hán Thăng thầm phỏng đoán hành vi của mình rồi đặt ra tiêu chuẩn cho sở khanh:
"Mỗi một sở khanh phỏng chừng đều có chung một ý tưởng, ở nhà có một người nấu cơm cho, trong lòng chất chứa một người, bên cạnh có một người tấn công dồn dập, rồi còn thêm một người mà mình nằm mơ đều muốn hốt về bằng được."
Kim Dương Minh suy nghĩ một hồi, bội phục nói: "Tứ ca tổng kết rất chính xác."
"Chẳng qua nghiên cứu hơi thấu triệt thôi, nếu không thì tại sao người ta kêu tao đi làm lãnh đạo của câu lạc bộ nữ."
Hai người khoác lác cho nhau nghe, Dương Thế Siêu kêu vào đánh bài nên Kim Dương Minh vô trước.
Trần Hán Thăng lấy ra điện thoại di động gọi cho Thẩm Ấu Sở.
"Alo, đang làm gì thế?"
Trần Hán Thăng hỏi thẳng, giọng điệu vẫn hung hăng như vậy.
"Đang đọc sách."
Thẩm Ấu Sở không chút phật lòng, nhỏ giọng trả lời xong còn bổ sung một câu:
"Đang đọc "Chính trị phương Tây học" ."
Gọi điện thoại hoặc là tán gẫu QQ, câu nói đầu tiên thường bắt đầu với câu hỏi "Đang làm gì, làm gì hả?", mỗi lần đối phương đều thành thật đáp lại, nếu được như vậy thì mối quan hệ này tất nhiên khăng khít hơn cặp đôi bình thường.
Nếu không phải người yêu thì có khả năng tiến xa hơn, bởi vì đối phương sẵn lòng chia sẻ việc mình đang làm với bạn, tiềm thức muốn kiếm nhiều đề tài chung với bạn hơn.
Trần Hán Thăng hỏi tiếp:
"Tắm chưa?"
Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn trả lời:
"Tắm rồi."
Trần Hán Thăng dặn dò:
"Ngày mai cậu về làm ở quán trà sữa đi, nhớ mặc đẹp chút, đừng mặc đồng phục như bao bố."
"Ừ."
Thẩm Ấu Sở lên tiếng, tạm dừng lại chủ động nói:
"Cậu sớm nghỉ ngơi đi, đừng thức đêm."
"Biết."
Trần Hán Thăng nhấn nút tắt máy.
"Tít tít tít!"
Nghe tiếng tít tít quen thuộc, mãi đến khi xác nhận Trần Hán Thăng sẽ không xuất hiện ở trong điện thoại, Thẩm Ấu Sở mới buông xuống điện thoại cầm tay, dịu dàng nhìn màn hình dần đen.
Hai người liên lạc điện thoại, Trần Hán Thăng bởi vì bận nhiều việc nên luôn cúp máy trước, Thẩm Ấu Sở đã tập thành thói quen, có khi Trần Hán Thăng lái xe mà quên tắt máy, cô sẽ lặng lẽ chờ, vì chuyện này mà hắn từng mắng cô.
Nhưng đối với Thẩm Ấu Sở thì Trần Hán Thăng cúp máy trước mới khiến cô yên lòng, nhớ lại giọng nói của Trần Hán Thăng trong điện thoại, trái tim của cô tràn ngập ấm áp lưu luyến.
"Này, đang thẫn thờ gì vậy?"
Hồ Lâm Ngữ tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Thẩm Ấu Sở ngẩn ngơ ngồi trước bàn học:
"Mau sấy tóc giùm tớ."
Thẩm Ấu Sở ngượng ngùng nói chính mình đang nghĩ Trần Hán Thăng, đứng lên đi đến sau lưng Hồ Lâm Ngữ, cầm lấy máy sấy tóc thổi vù vù.
Trên bàn của Hồ Lâm Ngữ đặt một tấm gương to, cô ấy vừa hưởng thụ Thẩm Ấu Sở hỗ trợ vừa hâm mộ nói:
"Tóc của tớ yếu quá, hơi khô vàng, sao tóc của Ấu Sở đen thế nhỉ?"
Thẩm Ấu Sở không biết nên trả lời thế nào, trời sinh được như vậy, cô đành luồn ngón tay vào mái tóc ướt sũng của Hồ Lâm Ngữ, cố gắng sấy kỹ hơn.
Hồ Lâm Ngữ hỏi:
"Trần Hán Thăng nói gì trong điện thoại?"
Trong điện thoại di động của Thẩm Ấu Sở chỉ lưu số của Trần Hán Thăng, trừ lừa đảo ra thì chỉ có thể là hắn.
Thẩm Ấu Sở đáp:
"Kêu tớ ngày mai về lại quán trà sữa."
"Mai hả?"
Hồ Lâm Ngữ ngẫm nghĩ nói:
"Ngày mai cũng được rồi, cơ bản đã giải quyết xong sự tình, rút ngắn một tuần so với thời gian đặt ra."
Trong mắt Thẩm Ấu Sở đầy vẻ nghi hoặc, trong khoảng thời gian này cô không hay biết mưa gió trong Học viện Tài chính.
Trần Hán Thăng dặn Thẩm Ấu Sở ở yên trong ký túc xá, dù có sóng gió lớn cỡ nào cũng đừng đi ra, thế là cô thật sự ở yên trong ký túc xá, trừ đến lúc ăn cơm mới vội vàng đến căn-tin.
Hồ Lâm Ngữ cảm thán rằng:
"Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc."
Trong khoảng thời gian này, Học viện Tài chính luôn trong bầu không khí "Dễ cháy nổ", xét cho cùng là do Trần Hán Thăng gợi lên, nhưng sự tình giải quyết viên mãn.
Thằng cặn bã rời khỏi trường, chính nghĩa tất thắng, tuy trường học không ủng hộ nhưng cũng không cố ý phản đối.
Việc buôn bán của cửa hàng trà sữa cũng bùng nổ theo, ngày Hà Sướng xác định tạm nghỉ học, doanh thu của cửa hàng trà sữa tăng gấp đôi so với lúc bình thường, vượt qua một nghìn.
Hôm ấy kinh doanh rất muộn, các học sinh không chê lạnh, bọn họ ngồi trên ghế dài thảo luận đề tài này, đến bây giờ vẫn đang siêu hot.
"Ấu Sở không biết cũng tốt, nếu không sẽ bị ảnh hưởng tâm trạng."
Một bạn cùng phòng khác trong ký túc xá đến gần, cô ấy là đồng hương của Trần Hán Thăng ở Cảng Thành, Đàm Mẫn.
Đàm Mẫn chủ động hỗ trợ sấy tóc, hai người giúp đỡ rất nhanh sấy khô tóc của Hồ Lâm Ngữ.
Thẩm Ấu Sở do dự một chút nói:
"Cậu ấy kêu tớ ngày mai mặc đẹp chút."
"Cậu mà còn phải trang điểm?"
Hồ Lâm Ngữ bất mãn nhìn Thẩm Ấu Sở:
"Chừa đường sống cho người khác giùm, bà không cần làm gì, chỉ cần ngẩng cao đầu là đủ rồi!"
. . .
Ngày thứ hai, sau buổi học sáng, mặt trời lúc mười giờ mấy đang từ từ tỏa ra nhiệt lượng, xua tan sương lạnh sáng sớm, nghênh đón chút ấm áp cuối cùng của ba ngày cuối thu.
Một số học sinh không kịp ăn sáng, bây giờ vừa lúc ăn cơm trưa sớm, vậy thì giữa trưa không cần ăn nữa, tiết kiệm tiền mua cốc trà sữa.
Học sinh càng lúc càng nhiều, cửa hàng trà sữa cũng càng lúc càng ầm ĩ, lộn xộn.
Bộp!
Có người lỡ tay làm đổ trà sữa dưới đất, cô ta vội kêu:
"Bạn gì ơi, bạn gì ơi, ở đây bị đổ trà sữa này!"
Hồ Lâm Ngữ đang bận việc, nhìn thoáng qua rồi gọi với vào trong cửa hàng trà sữa:
"Ấu Sở, cậu đi ra dọn dẹp giùm."
"Ấu Sở?"
"Là Thẩm Ấu Sở hả?"
Vừa kêu xong, học sinh ồn ào ở bên ngoài dần yên lặng xuống, giống như là tập thể thu được tín hiệu vậy.
Không lâu sau, một nữ sinh đi ra từ trong nhà, ấn tượng đầu tiên là rất cao, trên người là áo lông màu xanh ngọc ngang eo, nửa người dưới là quần nhung giữ ấm màu tím sậm. Quần nhung này bó sát tôn lên hai chân thẳng tắp thon dài, mắt cá chân mảnh mai đạp trên giày thể thao sạch sẽ.
Đại khái là quá nhiều ánh mắt nhìn vào khiến cô gái hết hồn, biểu cảm hơi khẩn trương, hàng mi vừa đen vừa dài che đôi mắt hoa đào ướt nước bất an nhìn về hướng một vị trí.
Nơi đó ngồi mấy nam sinh, một trong số đó cười tủm tỉm vẫy tay ra hiệu chính mình ở đây.
Được đáp lại nữ sinh mới yên lòng, nhưng vẫn không dám ngước đầu lên, bắt đầu dọn dẹp trước bao cặp mắt nhìn. Người làm đổ trà sợ hết hồn, đang do dự có nên giật lấy cái chổi tự mình dọn dẹp không.
Động tác của Thẩm Ấu Sở rất nhanh, cầm cây lau dính nước đẩy nhẹ sàn.
Khi cúi người thì mái tóc hơi gấp khúc rũ xuống, lộ ra làn da trắng sau vành tai, lấp lóe vầng sáng như ngà voi. Khi ngẩng đầu thì lộ ra khuôn mặt dịu dàng mảnh mai xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đường môi rõ ràng. Sau khi quét dọn xong, cô cầm cây lau quay vào trong cửa hàng.
Két!
Qua cả buổi, không biết là ai đung đưa ghế, giống như là súng lệnh, bên ngoài rất nhanh lại khôi phục ồn ào náo động, mọi người dường như đều quên vừa rồi tĩnh lặng, tiếp tục ai làm chuyện nấy.
Nhưng ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau, ánh mắt biết nói.
"Là cô ấy hả?"
"Đúng là cô ấy."
"Đẹp thật nhỉ?"
"Công nhận."
Sau giao lưu ăn ý mà không tiếng động, mấy người cười hiểu ý, lần này rốt cuộc nhìn thấy người thật, hơn nữa không có thất vọng.
"Trần ca, rốt cuộc Thẩm Ấu Sở vẫn bị lộ ra."
Lý Quyến Nam cười khờ, cậu ấy là một trong vài người sớm biết chuyện.
Kim Dương Minh đính chính:
"A Nam, sau này phải gọi là chị dâu."
"Đừng gọi lung tung."
Nam sinh vừa vẫy tay đúng là Trần Hán Thăng, rất nghiêm túc nói: "Mọi người đều là bạn học với nhau, đừng nói bậy bạ."