Mấy người trong ký túc xá 602 ngồi đến giữa trưa, Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường về ngủ, Lý Quyến Nam đi đến phòng 101 khu F làm việc, Kim Dương Minh đi nhận ứng tuyển.
Cuối tháng mười một còn đi câu lạc bộ trong đại học ứng tuyển thì chỉ có mình Kim Dương Minh.
"Tứ ca, mày lăn lộn như cá gặp nước trong hội học sinh, có cẩm nang diệu kế nào dạy cho tao không?"
Trần Hán Thăng rũ mí mắt nhìn cậu ta:
"Đừng rụt rè, chỉ cần góp sức lớn là được, còn lại nhờ vào kỳ tích."
Kim Dương Minh cảm kích gật đầu, mặc niệm "Sức lớn kỳ tích" đi hướng phòng học phỏng vấn trong tòa nhà dạy học.
Trần Hán Thăng nhàn nhã phơi nắng, uống trà sữa, chơi với Đoàn Viên. Mãi đến khi Thẩm Ấu Sở chăm sóc cây xanh trong tiệm xong, hắn mới vẫy tay gọi qua.
Hồ Lâm Ngữ cũng làm xong công việc, tự động ngồi xuống dù chẳng ai mời.
Hồ Lâm Ngữ hớn hở khoe thành tích:
"Thấy sao? Buôn bán buổi sáng đắt khách đúng không?"
Trần Hán Thăng qua loa nói:
"Khá lắm, cực cho quản lý Hồ bày mưu lập kế, huân chương có công của cửa hàng trà sữa có một nửa dành cho cậu."
Trần Hán Thăng nhìn sang Thẩm Ấu Sở:
"Hoàn cảnh đột nhiên thay đổi một chút, có thích ứng được không?"
Thẩm Ấu Sở không muốn lừa dối Trần Hán Thăng, chu môi nhỏ lắc đầu.
Cả buổi sáng bị ánh mắt chú ý nhiều còn hơn mười chín năm cuộc đời cộng lại, với tính cách của Thẩm Ấu Sở nhất định là không thói quen.
"Sự tình đã như vậy, trừ phi cậu không làm thêm ở đây, nếu không thì chắc chắn không ngăn được lòng tò mò của đám sinh viên."
Trần Hán Thăng hỏi dò:
"Hay cậu hoàn toàn tập trung việc học? Cửa hàng trà sữa vốn cũng đủ người, cậu chỉ lo chăm sóc cây xanh, nuôi mèo, thu dọn vệ sinh gì đó."
Thẩm Ấu Sở lắc đầu.
"Chậc."
Trần Hán Thăng chép miệng, vỗ nhẹ bàn dài:
"Có phải là cậu trừ cái này không chịu, cái kia không ưng ra, còn lại đều ok?"
"Không, không có."
Thẩm Ấu Sở thấy Trần Hán Thăng hơi nổi nóng thì nhanh chóng cúi đầu nhìn mũi chân:
"Tớ . . . tớ muốn làm thêm ở đây."
Vì cửa hàng trà sữa là của Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở tự nhiên muốn giúp đỡ cửa hàng, cô không muốn Trần Hán Thăng bị người mắng vì giảm chất lượng trộm lười, chắc chắn muốn góp thêm phần sức lực.
Trần Hán Thăng mỉm cười nói:
"Đúng nhỉ, cậu là bà chủ, nếu không ở đây trông chừng lỡ bị Hồ Lâm Ngữ tham ô ôm tiền riêng thì sao được."
Hồ Lâm Ngữ phỉ nhổ một tiếng:
"Trần Hán Thăng, tôi nói rõ với cậu nhé, tôi làm công cho Ấu Sở chứ không phải cho cậu!"
Thật ra lúc đầu Trần Hán Thăng mạnh mẽ bước vào cuộc sống của Thẩm Ấu Sở thì Hồ Lâm Ngữ cực lực phản đối, nhưng tùy theo thời gian trôi qua, cô ấy càng lúc càng cảm thấy hai người siêu xứng.
Thí dụ như phát sinh chuyện Hà Sướng, Hồ Lâm Ngữ nghĩ rằng Trần Hán Thăng có thể làm được đến mức này, đổi lại người khác sao có thể bảo hộ Thẩm Ấu Sở như vậy sao?
Hồ Lâm Ngữ nhìn cặp nam nữ này, ngay cả tư thế ngồi đều trái ngược một cách đáng yêu.
Trần Hán Thăng là tùy tiện gác chéo chân, nhắm mắt, nửa nằm trên ghế phơi nắng, khóe miệng treo nụ cười thỏa mãn.
Thẩm Ấu Sở thì khép hai chân, hai tay đặt trên đầu gối, biểu cảm dịu dàng nhìn Trần Hán Thăng.
Dưới gầm bàn, Đoàn Viên nghịch ngợm chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng làm nũng dụi vào chân mọi người. Nhưng Trần Hán Thăng không kiên nhẫn, mỗi lần Đoàn Viên muốn tỏ ra thân thiết là hắn sẽ "cút xéo mày" rồi đá nhẹ một cái, đẩy Đoàn Viên qua một bên.
Tuy hắn không đá mạnh nhưng Đoàn Viên vẫn tội nghiệp "Meo" một tiếng, quay đầu nhìn "Mẹ" Thẩm Ấu Sở. Thẩm Ấu Sở chu môi nhỏ ôm Đoàn Viên về.
Ánh nắng giữa trưa chiếu trên người, cộng thêm cảnh tượng này, thật là ấm từ lông to đến trong lòng.
"Ài, có lẽ vì mình đã già, xem cái gì đều cảm thấy rất thích hợp."
Hồ Lâm Ngữ thở dài, đẩy nhẹ Thẩm Ấu Sở:
"Ấu Sở, về sau đừng gò bó như vậy, cậu xem Trần Hán Thăng ngồi như thế nào, nhìn cách tớ ngồi này."
Hồ Lâm Ngữ duỗi thẳng hai chân, lười biếng nói:
"Thả lỏng một chút, thời gian là thứ khiến người bất ngờ không đoán trước được, cho nên chúng ta phải học được hưởng thụ quà tặng từ thiên nhiên."
Trần Hán Thăng đang ngủ mơ màng, nghe Hồ Lâm Ngữ ở bên kia nói nho nhã thì không kiềm được cúi đầu nhìn:
"Toàn xúi bậy, đừng nói vớ vẩn."
Trần Hán Thăng chỉ vào bàn dài nói:
"Bên dưới bị chân bàn che, cậu ấy chân dài chỉ có thể ngồi kiểu đó, còn bà chân ngắn thì ngồi kiểu gì chẳng được, ngồi chàng hảng cũng ok."
Hồ Lâm Ngữ:
". . ."
. . .
Nếu đã bị Hồ Lâm Ngữ đánh thức thì Trần Hán Thăng cũng không ngủ nữa, hắn vươn tay vuốt lông mềm trên cổ Đoàn Viên, hỏi:
"Qua chuyện của Hà Sướng, cậu có thấy được gợi ý gì không?"
Thẩm Ấu Sở ngơ ngác lắc đầu, cô chỉ biết mở đầu và kết quả của sự tình.
Đại khái là La Tuyền tuyên truyền về cô với bên ngoài, kết quả tới tai Hà Sướng, gã lại tuyên dương trong buổi dạ tiệc chào đón tân sinh.
Kết quả cuối cùng là nhiều học sinh đều rất tò mò, không ngừng lại đây muốn nhìn xem chính mình, nhưng thái độ lễ phép.
"Nhất định phải nâng cao cảnh giác, phòng bị sở khanh?"
Hồ Lâm Ngữ không hề có tính tự giác làm bóng đèn, chủ động trả lời vấn đề này, cô ấy biết rõ quá trình.
Toàn bộ quá trình đặc sắc nhất, phần mở đầu và kết cục hơi nhạt.
"Không phải." Trần Hán Thăng phủ định.
"Nhìn thấy bộ dạng đẹp trai, nói chuyện dễ nghe thì xếp ngay vào hàng sở khanh?" Hồ Lâm Ngữ lại hỏi.
Trần Hán Thăng rất bất mãn: "Tiểu Hồ, quá đáng rồi nhé, kiểu người đẹp trai mà nói chuyện dễ nghe như chúng tôi đã chọc ghẹo gì cậu hả?"
"Phi! Cậu mà cũng tự xưng là đẹp trai? Vậy nói thẳng ra có gợi ý gì?"
"La Tuyền."
Trần Hán Thăng nghiêm trang nói:
"La Tuyền quyết tâm cua tớ, lần này tuy rằng thất bại, nhưng không chừng lần sau lại làm ra trò gì nữa, cho nên người chúng ta phải đề phòng là con bé."
Hồ Lâm Ngữ ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu không có La Tuyền trợ giúp, dù Thẩm Ấu Sở luôn ở trong cửa hàng trà sữa cũng sẽ không bị lộ ra nhanh như vậy.
"Cô bé này nhỏ tuổi mà lắm trò thật."
Hồ Lâm Ngữ hỏi:
"Thành thật như Ấu Sở phải phòng bị kiểu gì?"
"Cứ ở yên ứng đối với thay đổi."
Trần Hán Thăng nghiêm túc nói với Thẩm Ấu Sở:
"Cậu cần nhớ một điểm, sau này cô ta nói chuyện gì thì cậu tuyệt đối không thể tin tưởng, bởi vì cô ta chỉ đang châm ngòi ly gián."
"Nhớ kỹ, La Tuyền muốn cướp tớ từ bên cạnh cậu!"
Trần Hán Thăng lộ ra một chút hăm dọa:
"Cậu có muốn thấy loại kết quả này không?"
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở nghiêm nghị, hiếm có dứt khoát đáp: "Không muốn."
Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh cảm thấy chuyện bé xé ra to:
"La Tuyền đã mất danh dự với chúng ta, sao Ấu Sở tin tưởng được?"
"Chưa chắc."
Trần Hán Thăng thầm nghĩ Tiểu Hồ mà cũng nhận vai diễn phụ, chỉ số thông minh lên cao rồi, hắn nói xuôi theo Hồ Lâm Ngữ:
"Lỡ như ngày nào đó La Tuyền đột nhiên chạy tới nói hôm nay sư huynh Trần dẫn theo tôi đi gặp ai đó thì cậu sẽ làm sao?"
Thẩm Ấu Sở gật mạnh đầu nói:
"Tớ sẽ về ký túc xá, không nghe lời của cô ta!"
"Đúng rồi, lúc này cần phải quay đầu bước đi, cô ta chắc chắn đến cướp tớ, cậu nhớ phải bảo vệ tớ!"
Trần Hán Thăng vuốt bàn tay nhỏ của Thẩm Ấu Sở dặn dò, trong lòng thầm nghĩ ổn rồi, có thể sắp xếp Tiểu Ngư Nhi và La Tuyền gặp mặt.
Tiêu Dung Ngư làm hoa khôi trường cấp 3 ba năm, La Tuyền bị đè ép hai năm, mãi khi Tiêu Dung Ngư lên đại học thì La Tuyền mới nổi bật được.
Trần Hán Thăng không tin trong chuyện này không có áp chế về cấp bậc.