Đàm Anh- Thư ký mới của Trần Hán Thăng tạm thời phát hiện ra bí mật của ông chủ, hơn nữa còn âm thầm nhắc nhở bản thân, nhất định phải học được cách làm một người mù.
Nhưng La Tuyền lại không buông tha cho Đàm Anh, hoặc có thể nói, đối với tất cả những người phụ nữ không cùng huyết thống xuất hiện bên cạnh Trần Hán Thăng, La sư muội đều mang theo cảm giác căm thù mãnh liệt.
“Ồ, thư ký mới đấy.”
Ngoài mặt La Tuyền nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn mang theo sự nghi kỵ nồng đậm.
Nhìn thấy dáng vẻ này của La Tuyền, Trần Hán Thăng lập tức biết căn bệnh đa nghi của cô lại tái phát, bất đắc dĩ chuyển chủ đề: “Dì Hoàng có ở nhà không?”
“Có.”
Lúc này La Tuyền mới chuyển dời ánh mắt khỏi người Đàm Anh: “Mẹ em biết anh sắp đến đây nên hôm nay không đến công ty.”
“Dì Hoàng mở công ty rồi sao?”
Trần Hán Thăng hơi ngạc nhiên, xem ra công việc kinh doanh làm đại lý mỹ phẩm ở Hàn Quốc không tồi, bà đã chính thức mở công ty rồi.
“Vâng.”
La Tuyền kéo tay Trần Hán Thăng đi về phía bãi đậu xe: “Danh tiếng của các nhà phân phối trong nước khá thấp, bọn họ cảm thấy một công ty được đăng ký ở Hàn Quốc sẽ thuyết phục hơn, bởi vì bây giờ trên thị trường càng ngày càng có nhiều mỹ phẩm mang thương hiệu Hàn Quốc, cho nên nhất định phải đi trên con đường chính thức hoá trước.”
Trần Hán Thăng khẽ gật đầu, thực ra một mỹ phẩm nước ngoài muốn kéo dài thời kỳ đỉnh cao của mình, đặc biệt là trong mấy năm trở lại đây, bọn họ chỉ cần gắn mác những thương hiệu đến từ “Âu Mỹ” hoặc “Hàn Nhật” là có thể kiếm được tiền ở Trung Quốc.”
Bởi vì vào năm 2006, không có nhiều mỹ phẩm phù hợp với dân chúng bình thường lắm, năm Trần Hán Thăng học cấp ba, kem bôi vào mùa đông cũng chí có kem Dabo bôi mặt, năm cấp hai và năm tiểu học vẫn là Bách Tước Linh, khi những thương hiệu nước ngoài vừa mới mẻ vừa rẻ xuất hiện, nó gần như thực sự khiến “giới mỹ phẩm” điên đảo một phen.
Mẹ của La Tuyền là Hoàng Tiểu Hà đăng ký mở công ty, điều đó có nghĩa là đã rất có quy mô, không biết mấy năm về sau, Logo ở trong nước liệu có đăng ảnh “Chúc mừng X tổng đã nhắc đến Maserati, tay trái sự nghiệp, tay phải gia đình, một khi đã gia nhập vào nhóm của chúng tôi thì đã trở thành người một nhà tương thân tương ái…” trong vòng bạn bè hay không?
“Trần sư huynh, anh đang cười sao?”
La Tuyền đang nói chuyện thì phát hiện sắc mặt của Trần sư huynh hơi kỳ quái.”
“Không có gì.”
Trần Hán Thăng lấy ra một điếu thuốc Trung Hoa: “Trên máy bay anh đã nhịn lâu lắm rồi, anh hút điếu thuốc trước đã, các em lên xe đi.”
“Được.”
La Tuyền mở chiếc xe BMW màu bạc ra, tự mình ngồi vào ghế lái, Đàm Anh cũng ngồi vào hàng ghế sau.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ là trên không trung thường xuyên có một chiếc máy bay thật lớn gào thét lướt qua, sau đó dần dần yên tĩnh lại.
Đàm Anh hơi mất tự nhiên dịch chuyển mông một chút, bởi vì cô phát hiện cô gái nhỏ xinh đẹp với làn da trắng nõn mềm mại này đang đánh giá mình thông qua kính chiếu hậu.
Không cần phải lo lắng, cũng không cần phải hoảng loạn.
Trong lòng Đàm Anh thầm nghĩ, được thăng chức từ P5 lên P6, không chỉ có nghĩa là đãi ngộ và địa vị tăng lên, mà chắc chắn còn có thêm rất nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ, nếu không xử lý tốt thì trong công ty có một đống người tài đang nhắm đến vị trí này.
“Chào em, em là du học sinh Hàn Quốc sao?”
Nghĩ đến đây, Đàm Anh chủ động bắt chuyện với La Tuyền, cô cố gắng hết sức để giải quyết cảm giác thù địch một cách khó hiểu này.
“Chị trở thành thư ký của Trần sư huynh từ lúc nào vậy?”
Không ngờ La Tuyền hoàn toàn không muốn trả lời, trực tiếp ngơ ngác hỏi ra câu hỏi của mình.
“Hơn một tuần trước.”
Đàm Anh cũng không giấu diếm: “Thư ký Nhiếp có một số chuyện không đến Hàn Quốc được nên cô ấy đã cử tôi đến đây.”
“Ồ.”
La Tuyền không bày tỏ ý kiến gật đầu.
Thực ra nếu Nhiếp Tiểu Vũ đi cùng, trong lòng La Tuyền vẫn sẽ không thoải mái, nhưng cũng không miên man suy nghĩ, bởi vì La Tuyền quen biết Nhiếp Tiểu Vũ hai năm, dựa vào quan sát của cô, giữa Nhiếp Tiểu Vũ và Trần sư huynh có lẽ trong sạch.
Còn về phần Đàm Anh, bây giờ La Tuyền chỉ có một lo lắng, có phải khẩu vị của Trần sư huynh đã thay đổi rồi không? Đột nhiên không thích các cô gái nhỏ xinh đẹp nữa, ngược lại cảm thấy hứng thú với kiểu chị gái này.
Điều này thực sự không thể chắc chắn được, dù sao một khi người ta đã có tiền, những sở thích cũng có thể thay đổi.
La Tuyền là một cô gái với tính cách cung Bọ Cạp điển hình, đa nghi, không chịu thua, cố chấp, còn có một chút tinh nghịch.
“Lúc trước chị ở bộ phận nào, ngày thường quen biết với Trần sư huynh không? Cảm giác khi được làm thư ký của anh ấy như thế nào?”
Không chờ Đàm Anh sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, La Tuyền đã hỏi lại giống như “Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên”.
“Tôi…”
Đàm Anh đang định trả lời thì ghế phụ “cạch” một tiếng bị mở ra, Trần Hán Thăng hút thuốc xong đã quay trở lại.
Đàm Anh lập tức im lặng, La Tuyền cũng nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười của cô không hề giả tạo, mà chỉ cần vừa nhìn thấy Trần Hán Thăng, trong lòng La Tuyền đã có một cảm giác vui vẻ khó có thể kiềm chế.
Nếu là trong phim truyền hình, có lẽ Trần Hán Thăng sẽ bị lừa gạt cho qua, nhưng trên thực tế, Trần Hán Thăng vừa đặt mông ngồi lên ghế đã cảm nhận được một mùi hương không giống bình thường.
Hắn nhìn La Tuyền đang lái xe, lại liếc mắt nhìn Đàm Anh đang co quắp ở hàng ghế sau một chút, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đàm Anh, cô đến Hàn Quốc rồi mà không gọi điện thoại báo bình an cho con trai con gái của mình sao?”
“Không sao, tối nay gọi về cũng được.”
Đàm Anh vẫn là một người chuyên nghiệp, cô cảm thấy bây giờ đang là thời gian làm việc, không nên gọi điện thoại cá nhân.
“Vẫn nên gọi một chút đi, đừng để người nhà lo lắng.”
Trần Hán Thăng vẫn rất kiên quyết.
Mặc dù Đàm Anh hơi không hiểu lắm, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra, điện thoại của Trần Hán Thăng và những người khác đều đã được xử lý dịch vụ liên lạc toàn cầu, nên việc gọi điện thoại ra nước ngoài hoàn toàn không có bất cứ hạn chế nào.
“A lô.”
Đàm Anh cố gắng hạ thấp giọng, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự dịu dàng của người mẹ trong giọng điệu của mình: “Hôm nay con làm gì, có làm bài tập hè không, em trai và cha đang làm gì vậy?”
Nghe thấy cuộc điện thoại này, sự đề phòng trên mặt La Tuyền- Người đang lái xe càng ngày càng ít.
Lúc nãy sau khi biết Đàm Anh đã có con xong, hai hàng chân mày cô từ từ buông lỏng, bây giờ lại nhìn thấy biểu hiện khi người ta gọi điện thoại, cuối cùng cũng kéo Đàm Anh vô tội ra khỏi “danh sách đen”.
Chờ đến khi Đàm Anh nói chuyện điện thoại xong, La Tuyền lại mỉm cười trầm ngâm quay đầu lại: “Chị Anh, Hàn Quốc có rất nhiều đồ chơi thú vị, đến lúc đó em sẽ mua một số cho con trai và con gái của chị.”
“Hả?”
Đàm Anh cho rằng mình nghe nhầm, thái độ của La Tuyền thay đổi quá nhanh, tính cách của Đàm Anh vốn dĩ thuộc về kiểu ổn định và nghiêm túc, trong lúc nhất thời không thể phản ứng lại.
“Chị làm thư ký cho Trần sư huynh chắc chắn sẽ vô cùng vất vả.”
La Tuyền tiếp tục nói: “Coi như em đang cảm tạ tâm ý.”
Đàm Anh đang định tiếp tục từ chối thì Trần Hán Thăng xua tay nói: “Cho cô thì cô cứ nhận lấy đi, cũng tiết kiệm cho tôi.”
“Vậy thì cảm ơn chủ tịch Trần, cảm ơn cô La.”
Lúc này Đàm Anh mới đồng ý, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó hiểu.
Sau khi đi đến dưới lầu của một chung cư xa hoa, Đàm Anh kéo vali hành lý đi ấn thang máy trước, lại loáng thoáng nghe thấy ông chủ đang chửi ầm lên.
“Con mẹ nó em có bệnh rồi đúng không, cái gì cũng nghi ngờ sao? Anh hỏi em, còn có thể thay đổi không, nếu không thể thay đổi thì thôi đi.”
“Nếu còn tiếp tục suy nghĩ lung tung, ông đây sẽ đoạn tuyệt quan hệ với em.”
…
Đàm Anh lặng lẽ nhìn thoáng qua, La Tuyền trước đó còn vênh váo tự đắc nhìn mình bây giờ lại rụt cổ cúi đầu, hai ngón tay lo lắng xoắn xuýt với nhau, giống như một con chim cút nhỏ đáng thương.
“Haiza.”
Đàm Anh thở dài: “Chủ tịch Trần thật giỏi, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”